Lần này tuyến đường đưa công chúa xuất giá khác với lần đi Tây Cương, bởi vì đã nghị hòa với Tây Nhung nên lần này chọn tuyến đường phía nam, không cần đi qua quan nội, Lũng Hữu mà là đi thẳng ra khỏi kinh đô và vùng ngoại ô, đi dọc theo Sơn Nam, Kiếm Nam rồi tiến thẳng vào biên giới Tây Nhung, đến lúc đó bên phía Tây Nhung sẽ phái người nghênh đón.
Thật ra Kỷ Tuyên cũng không xa lạ con đường này, Sơn Nam, Kiếm Nam chàng đều đã tới. Sở (1) Tương Châu ở Sơn Nam chính là nơi chàng sống lại đời này.
(1) Sở: nơi đóng quân.
Sơn Nam vệ (2) Đại tướng quân Diêu Khánh Hậu và Quận vương quá cố Kỷ Hành có tình nghĩa huynh đệ. Lúc kim thượng tiềm long* (chưa lên làm ngôi) từng rèn luyện ở Sơn Nam, từ khi đó Diêu Khánh Hậu và Kỷ Hành đã đi theo, hai người đều có công tòng long* (phò tá, giúp đỡ vua). Năm đó Kiếm Nam nội loạn, kim thượng dùng thân phận trữ quân dẫn đầu đi Kiếm Nam dẹp loạn, hai người Diêu, Kỷ chính là phụ tá đắc lực, giao tình của hai người cũng coi như sinh ra từ đao kiếm, đáng tiếc Kỷ Hành vì hộ (bảo vệ) chủ mà chết, bỏ mạng ở Kiếm Nam.
(2) Vệ: đồn binh lính có quân số nhiều hơn sở.
Tuy Diêu Khánh Hậu xuất thân là hán tử dân gian nhưng lại rất nặng tình nghĩa, đến bây giờ vẫn nhớ kỹ tình nghĩa huynh đệ kề vai chiến đấu năm đó, mỗi năm về kinh báo cáo công tác sẽ đều tới Quận vương phủ nhìn một chút, đối với mấy đứa trẻ của Kỷ gia cũng đặc biệt quan tâm. Lần Kỷ Tuyên làm ban sai (3) ở Tương Châu đã ở lại phủ của ông ấy.
(3) Ban sai: việc bắt giữ và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa.
Đội ngũ đưa dâu đi hai tuần đã đến Tương Châu, sau khi Kỷ Tuyên và Tĩnh Vương bàn bạc thì quyết định dừng lại ở Tương Châu ba ngày.
Đối với đội ngũ đưa dâu đông đảo này, quan viên ở Tương Châu đương nhiên không dám thờ ơ, bọn họ phải dùng tất cả bản lĩnh để ân cần tiếp đãi.
Tĩnh Vương điện hạ là người ham chơi, mấy ngày này hắn không hề nhàn rỗi, tất cả cảnh đẹp ở Tương Châu đều đã được hắn thưởng thức một lần.
Kỷ Tuyên chỉ đi cho có lệ với hắn một ngày rồi sau đó không cùng hắn ra ngoài chạy loạn nữa, trái lại chàng bớt thời gian đến phủ Diêu Khánh Hậu một chuyến. Hai người nói chuyện ở thư phòng một lúc lâu, trước khi đi, Kỷ Tuyên để lại cho Diêu Khánh Hậu một lá thư mật.
Tháng bảy nổi ban đỏ, chính là khoảng thời gian nóng nhất ở Trường An.
Phong trào đi tránh nóng mỗi năm một lần lại nổi lên rầm rộ. Nhà quyền quý trong kinh thành bắt đầu dẫn cả gia đình đến thôn trang ở vùng ngoại ô, thời gian này, trong kinh thành trống trải hơn không ít.
Kỷ Du càng ngày càng không thích ra ngoài, mỗi ngày nàng vùi trên tháp lạnh, cả người lười biếng, làm cái gì cũng không có hứng thú, có khi nhìn thoại bản cũng sẽ đột nhiên mất hồn.
Tuyết Ương lo lắng cứ tiếp tục như vậy thì nàng sẽ nghẹn đến mức sinh bệnh.
Cũng may có Kỷ Thấm ở đây.
Gần đây phu tử tăng thêm khóa học cho Kỷ Thấm, nhưng mỗi ngày nàng vẫn sẽ đến Linh Miểu uyển một chuyến, lúc hai tỷ muội trò chuyện, Kỷ Du vẫn rất vui vẻ.
Tới cuối tháng bảy, Kỷ Du vào trong cung một chuyến vì Hoàng Thượng bị bệnh.
Người hầu bệnh chính là Tích phi, Kỷ Du lập tức đi thăm một lần. Dù sao Hoàng Thượng cũng là dượng của nàng.
Kim thượng đã hơn năm mươi tuổi, vài năm trước là người mạnh mẽ. Bởi vì ông từng bị thương trên chiến trường mấy lần nên những năm gần đây căn cơ thân thể không tốt, thường xuyên có bệnh nhẹ. Lần này cũng không biết là trời quá nóng hay là quá mệt nhọc mà đột nhiên đổ bệnh hơi nặng, ông đã nằm trên giường nhiều ngày nhưng vẫn chưa tốt lên, chính sự trong triều hầu như giao hết cho Thái tử xử lý, chuyến đi Tây Sơn tránh nóng đã định ra từ sớm cũng bị hủy bỏ.
Khi các triều thần lén nói chuyện với nhau thì trong lời nói đều mơ hồ lộ ra lo lắng. Tuy không ai dám nói rõ nhưng trong lòng bọn họ cũng cảm giác được thân thể kim thượng đã gống như đèn cạn dầu không sáng lên được nữa. Nếu lại thêm vài lần bệnh như vậy thì nói không chừng kim thượng sẽ phải lui về sau.
Nhưng Thái tử mới lập, vây cánh còn chưa đủ lớn, tuy đã qua mấy lần rèn luyện nhưng trong mắt những người có chiến công hiển hách hoặc tay nắm binh quyền thì Thái tử vẫn còn quá non nớt.
Quan viên ở kinh thành ngược lại còn dễ nói, còn những phiên vương ở bên ngoài, tướng quân ở biên quan hay những đại quan ở biên giới chỉ sợ trong một chốc một lát sẽ không mấy tin phục vị trữ quân này. Phần lớn quan viên ở kinh thành đã từng tiếp xúc với Thái tử nên ít nhiều cũng có chút hiểu biết về tính tình và năng lực của hắn, thế nhưng những người quanh năm suốt tháng ở bên ngoài thì lại không được rõ ràng lắm. Với bọn họ mà nói, cứ bày công lao chiến tích ra thì mới thật sự là minh chứng tốt nhất. Nếu tính như vậy thì Thái tử cũng chỉ có lần đi Tây Cương kia là có thể chiếm được một chỗ trong mắt bọn họ.
Nghĩ như vậy thật đúng là làm người ta không thể không lo lắng, chỉ sợ người nào đó có dã tâm từ sớm sẽ nhân cơ hội này mà rục rịch ngóc đầu dậy.
Ngay khi các triều thần đang đổ mồ hôi vì Thái tử thì Kiếm Nam truyền đến tin tức ――
Đội ngũ đưa dâu của Ngũ công chúa đã xảy ra chuyện.
Nghe nói là bị tấn công lúc vào ranh giới phủ Thành Đô, binh lính đi theo tử thương không ít, cái này cũng chưa tính là gì, chờ đến khi đội ngũ đi vào trạm dịch ở Thành Đô thì lại phát hiện công chúa biến mất.
Tin tức này truyền về, triều đình và hậu cung đều hoảng loạn không thôi.
Mẹ đẻ của Ngũ công chúa là Trịnh Hoàng Hậu lập tức ngất xỉu, đến khi tỉnh lại thì khóc đến nước mắt đầy mặt, sau đó lại chạy đến bên ngoài tẩm cung của Hoàng thượng quỳ hơn nửa ngày. Nhưng Hoàng Thượng còn đang bệnh, vốn là ốm yếu không dậy nổi, vừa nghe được tin tức này thì bệnh tình lại tăng thêm. Đến cuối cùng người tiếp nhận và thu dọn cục diện rối rắm này cũng chỉ có Thái tử.
Thái Tử quả quyết nắm thời cơ phái ra sứ đoàn mang theo hậu lễ, lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến Tây Nhung để bàn bạc về việc kéo dài thời gian liên hôn. Đợi sau khi sứ đoàn xuất phát, Thái Tử lại đến trước giường bệnh của Hoàng thượng chủ động xin dẫn đầu đi Kiếm Nam đánh giặc.
Hoàng đế bệ hạ bệnh tật đầy người nhìn Thái tử mà mình đích thân chọn lựa, trong lòng cảm thấy cực kỳ được an ủi, thế nhưng lại rất không yên tâm.
Kiếm Nam là nơi như thế nào, trong lòng ông hiểu rõ nhất.
Lần nội loạn nhiều năm trước do ông đích thân dẫn binh đi dẹp loạn. Nhưng mà làm người ta nôn ra máu chính là năm đó trước khi tiên đế băng hà còn đào một cái hố ở Kiếm Nam cho ông. Đất phong của Thập Nhị hoàng thúc Thần Vương của ông lại ở Kiếm Nam.
Thần Vương là người như thế nào, trong lòng Hoàng đế bệ hạ cũng rất rõ ràng. Nhưng mà vị đế vương anh minh thần võ cả đời này lại chưa bao giờ động đến một sợi tóc của Thần Vương. Từ trước đến nay ông xử lý chính sự luôn quả quyết, chỉ riêng đối với Thần Vương lại rộng lượng và mềm mỏng hết mức. Rõ ràng biết vị hoàng thúc còn nhỏ hơn mình mười tuổi này không phải người tốt lành gì nhưng ông vẫn giữ hắn lại hơn hai mươi năm.
Hiện giờ vấn đề khó khăn này lại rơi xuống đầu nhi tử của ông.
Cho dù lòng dạ đế vương có khó lường đến đâu đi nữa thì ông cũng chỉ là một người phàm. Đứng giữa thúc thúc kiêng kỵ nhất và nhi tử yêu thương nhất, muốn chọn ai, phải chọn ai đều đã rõ ràng.
Đế vương mặt mày tái nhợt dựa vào long sàng, ánh mắt hơi đục nhìn Thái tử đang quỳ trước mặt, khàn giọng nói: “Thập Nhị thúc cuối cùng vẫn không nhịn được…”
Thái tử trẻ tuổi quỳ gối trên mặt đất lát đá đen, nghe được âm thanh yếu ớt này thì ngước mắt lên: “Phụ hoàng, chuyện này còn chưa sáng tỏ, có lẽ cũng không phải là…”
“Đã sáng tỏ rồi.” Hoàng đế bệ hạ hết sức thô bạo ngắt lời hắn: “Thập Nhị thúc của trẫm, trẫm còn không hiểu sao? Hắn ẩn núp nhiều năm như vậy là đã quá có kiên nhẫn, nói ra… Cũng coi như không làm phụ hoàng trẫm thất vọng.” Nói đến đây, ông rầu rĩ thở dài, lại nói: “Trẫm giữ hắn lại nhiều năm như vậy, cũng coi như không phụ sự gửi gắm của phụ hoàng, hiện giờ… Hiện giờ ông ấy cũng không trách được trẫm.”
Nói xong lời này, Hoàng đế bệ hạ dường như thở phào nhẹ nhõm, nhìn Thái Tử rồi ôn hòa nói: “Tiểu Tứ à, chuyện này vốn phải do ta giải quyết, đáng tiếc kéo dài tới tận hôm nay. Hiện giờ rơi trên đầu con, nói không chừng chính là một trận đánh ác liệt, Kiếm Nam là đầm rồng hang hổ, con muốn đi, ta không ngăn cản, vạn dặm giang sơn này đều phải giao cho con, một Kiếm Nam cũng không thành vấn đề, ta tin nhi tử của ta có thể dẹp yên được.”
Thái tử hiển nhiên không ngờ rằng Hoàng đế bệ hạ sẽ nói một phen như vậy, trong những lời này có ý chỉ coi hắn là nhi tử nhà bình thường, ông còn không tự xưng là “Trẫm”, lúc này người trước mặt Thái tử chỉ là một vị phụ thân từ ái bình thường.
Thái tử điện hạ chưa từng hưởng qua loại đãi ngộ này vì thế trong lòng không khỏi nóng lên, đôi mắt lại hơi cay: “Phụ hoàng…”
“Được rồi được rồi.” Hoàng đế bệ hạ dường như cũng không chịu nổi bầu không khí k1ch thích tình cảm này, ông vẫy vẫy tay, ý bảo hắn không cần phải nói rồi lại nói tiếp: “Mười sáu vệ cấm quân tùy con chọn, để lại bốn vệ là được, quân đội đóng quân ở Sơn Nam, Kiếm Nam cũng tùy con điều động, lão gia hỏa Diêu Khánh Hậu kia là người mạnh mẽ, con không cần cứng rắn đâm đầu vào hắn, gây khó dễ một chút là được rồi, tương lai hắn vẫn là thần tử trung thành của con, nhi tử của Kỷ Hành rất tốt, chỉ có điều ngại Vương tước của hắn nên trẫm không thể cho hắn binh quyền, nhưng lần này con đi Kiếm Nam thì có thể tham mưu cùng hắn.”
Thái Tử cúi đầu, thuận theo từng việc một.
Dặn dò xong rồi, Hoàng đế bệ hạ cuối cùng ném ra một câu: “Ngày mai tới đây, nhận một đạo thánh chỉ để mang theo.”
Thái Tử lên tiếng đáp lại, nâng mắt thấy Hoàng thượng vẫy tay một cái thì lập tức đứng dậy cáo lui, nhưng đi đến cửa tẩm cung lại quay trở về.
Hắn đi đến bên giường, lại quỳ xuống nói: “Nhi thần tuyệt đối sẽ không phụ lòng phụ hoàng.”
Sau khi rời khỏi tẩm cung của Hoàng thượng, Thái tử lập tức đi về phía Đông Cung, đến hồ Thái D1ch lại nhìn thấy một người.
“Kỷ cô nương?”
“Điện hạ!” Kỷ Du trông thấy hắn thì bước nhanh tới gần, sau đó lại quỳ xuống trước mặt hắn.
“Kỷ cô nương, đây là thế nào?” Hắn nhíu mày.
“Thần nữ mạo muội, xin điện hạ thứ tội.” Kỷ Du cúi đầu thỉnh tội, cũng không chậm trễ mà lập tức nói: “Xin hỏi điện hạ có tin tức của ca ca ta không?”
Thì ra là tới vì Kỷ Tuyên.
Thái Tử khẽ mỉm cười, khom người đỡ nàng dậy rồi nói: “Đứng lên đi, ca ca cô không có việc gì.”
Kỷ Du kinh ngạc ngẩng đầu, có chút không tin nhìn hắn, mắt hoa đào ửng đỏ: “Không phải nói bị tập kích sao? Nghe nói đã chết rất nhiều người…”
“Đúng là như vậy, nhưng… Dung Tu không bị thương chút nào, cô không cần lo lắng.”
Hắn đã nói chắc chắn như vậy nên Kỷ Du đứng thẳng người, thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt vẫn có vẻ buồn rầu, nàng chần chờ một lát rồi lại hỏi: “Ta nghe dì nói Thái Tử điện hạ phải đi Kiếm Nam?”
“Ừ.” Thái Tử nói: “Kỷ cô nương có lời muốn nhắn cho lệnh huynh sao?”
Trong mắt Kỷ Du lộ ra vui mừng, nhưng trong nháy mắt lại hóa thành thấp thỏm: “Có thể sao?”
Xin Thái tử điện hạ mang giúp lời nhắn, dường như… Có phần không đúng lắm.
“Đương nhiên có thể.”
Thấy giọng điệu của Thái tử ôn hòa, có vẻ cũng không mất hứng nên Kỷ Du yên tâm, nàng nghiêm túc nói: “Vậy làm phiền điện hạ nói với ca ca ta, bảo huynh ấy nhất định phải bình an trở về.”
“Còn có lời nào khác không?” Thái tử ngậm ý cười: “Có muốn nói cho hắn biết là cô rất nhớ hắn không?”
“Ơ,” Kỷ Du sửng sốt một lát, gương mặt đột nhiên đỏ lên, ấp úng nói: “Không, không cần, cảm ơn điện hạ.”
“Không cần khách sáo.” Thái Tử cười khẽ một tiếng, Kỷ Du ngẩng đầu nhìn hắn, cảm thấy hắn cười có chút kỳ lạ.