• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tháng ba năm Thừa Minh thứ ba.

Thành Đô Kiếm Nam đã bước vào mùa xuân ấm áp.

Dân chúng ở Thành Đô đều thích ngắm hoa, tầm này hàng năm chính là lúc chợ hoa đông vui nhộn nhịp nhất.

Đây là mùa xuân đầu tiên Kỷ Thấm trải qua ở Thành Đô. Tháng tám năm ngoái, Kỷ Tuyên được đề bạt làm Kiếm Nam vệ Tổng đốc quân, đi đến Kiếm Nam nhậm chức, nàng và Kỷ Du cũng cùng xuôi nam, bấm ngón tay đếm thử, không ngờ đã tới đây hơn nửa năm, bây giờ nàng đã mười bốn tuổi, tám tháng nữa là sẽ cập kê.

Khí hậu ở Kiếm Nam rất khác kinh thành, lúc mới tới nàng có phần không thích ứng được hoàn cảnh, nhưng ở hơn nửa năm, nàng đã rất thích nơi này.

Nhất là mùa xuân ở đây, khắp nơi đều là hoa cỏ đẹp mắt, vô cùng xinh đẹp. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thành thật mà nói, ở tại Kiếm Nam thật ra không hề thua kém kinh thành.

Chỉ có duy nhất một chuyện khiến nàng cảm thấy hơi buồn khổ ——

Đã bảy tháng rồi nàng không gặp Mạnh Nhị ca.

Mặc dù hắn viết cho nàng mấy lá thư, còn nhờ người mang theo rất nhiều quà cho nàng nhưng lâu như vậy không được gặp hắn, trong lòng nàng vẫn có chút trống rỗng, luôn cảm thấy giống như thiếu mất cái gì đó.

Không chỉ như vậy, nàng còn lo lắng một chuyện.

Nàng sợ hắn lại phải nghị thân. Dù sao tuổi hắn đã không nhỏ, cũng bằng ca ca nàng, thế nhưng bây giờ ca ca nàng sắp ôm nhi tử còn hắn thì vẫn một mình. Chắc chắn phủ Dụ Quốc công đã gấp muốn chết rồi.

Đúng vậy, Mạnh Nhị ca của nàng nên sớm cưới vợ sinh con.

Mà nàng cũng đã trưởng thành, không còn là bé gái mười hai tuổi năm đó nữa. Khi đó nàng có thể giở tính khí trẻ con ra trước mặt hắn, ép hắn mềm lòng.

Nhưng bây giờ thì sao?

Nếu bây giờ hắn muốn nghị thân thì nàng cũng không thể cố tình gây sự nữa, cũng không thể ích kỷ làm chậm trễ hắn như trước.

Nghĩ tới đây, hàng lông mày cong cong của Kỷ Thấm nhíu lại.

Nàng buông bàn tay đang nắm xích đu ra, chán nản thõng xuống bên người, ánh mắt rơi vào hai chậu hải đường xinh đẹp cách đó không xa, một lát sau, một tiếng than thật khẽ từ giữa môi nàng tràn ra.

“Mạnh Nhị ca…” Nàng lẩm bẩm đọc một tiếng, vào lúc này trên mặt nàng hiện lên chút sầu lo.

Mỗi lần nhớ đến chuyện này, dù thế nào tâm trạng Kỷ Thấm cũng phải mất mát một trận. Lần này vẫn là như vậy, cả ngày nay Kỷ Thấm đều uể oải không vui, ngay cả Trình cô nương đến tìm nàng ra ngoài ngắm hoa thì nàng cũng không nâng lên được hứng thú.

Lúc chạng vạng tối quản sự đưa một lá thư tới, chính là thư của Mạnh Thiệu Đình.

Kỷ Thấm thấy thư, hai mắt sáng lên, vẻ mất mát buồn phiền của một khắc trước đã biến mất tăm.

Nàng dùng tốc độ nhanh nhất mở thư ra, đọc một lèo đến cuối cùng, lại có chút không dám tin tưởng.

Hắn muốn tới Kiếm Nam thăm nàng?!

Cái này… Là thật ư?

Kỷ Thấm vừa vui mừng lại vừa kích động, nàng nắm chặt lá thư rồi nhấc chân ra ngoài, chạy thật nhanh đến Lộc Minh viện tìm Kỷ Du.

“A tỷ, a tỷ —— ”

Cách rất xa mà Kỷ Du đã nghe được giọng nói lanh lảnh của Kỷ Thấm, nàng còn chưa kịp lên tiếng đáp lại thì tiểu nha đầu đã chạy ùa vào như một cơn gió.

“Sao vậy?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Kỷ Du chống eo đứng dậy, Kỷ Thấm nhìn thấy thì vội vàng hô: “A tỷ đừng động!” Dứt lời, nàng đã chạy đến gần, đỡ Kỷ Du ngồi vững trên giường.

“Mau đừng động, ngồi yên ngồi yên!” Nàng dè dặt sờ bụng Kỷ Du một cái, hạ thấp giọng nói: “Ôi trời, là dì không tốt, hù dọa Thịnh Nhi rồi!”

Kỷ Du nhìn dáng vẻ trang nghiêm của Kỷ Thấm, cười hì hì rồi nói: “Muội không có hù dọa nó, mà là hù dọa nương của nó!”

“A tỷ,” Kỷ Thấm cũng cười, con ngươi vô cùng sáng, “A tỷ, muội có tin tức tốt phải nói cho tỷ!”

“Tin tức tốt gì?” Kỷ Du nhìn thấy lá thư trong tay Kỷ Thấm thì khẽ cười nói: “Muội không cần phải nói, ta biết rồi, nhất định lại là thư Mạnh Nhị ca viết cho muội tới rồi đúng không?”

“Vâng!” Kỷ Thấm gật đầu thật mạnh, cười không khép được miệng: “A tỷ, tỷ đoán trong thư Mạnh Nhị ca nói gì?

“Còn có thể nói gì đây?” Hàng mày thanh tú của Kỷ Du hơi nhếch lên, trêu chọc nói: “Không phải là mấy lời nói dễ nghe chuyên dỗ dành tiểu cô nương nhà muội sao!”

“Không phải không phải!” Kỷ Thấm vội vã nói: “Mạnh Nhị ca nói huynh ấy muốn tới Kiếm Nam đấy!”

“Muốn tới Kiếm Nam?” Kỷ Du cũng ngạc nhiên: “Thật ư?”

Kỷ Thấm gật đầu liên tục.

“Nhưng không lâu trước huynh ấy mới được thăng làm Hữu tướng quân, việc nước trong người, làm sao có thể rời kinh?” Kỷ Du nghi ngờ nói.

“Muội cũng không biết,” Bây giờ Kỷ Thấm không quan tâm những thứ này, chỉ biết là hắn muốn tới, nàng cực kỳ vui mừng: “Dù sao huynh ấy cũng nói là muốn tới, huynh ấy sẽ không lừa gạt muội!”

“Ừ ừ ừ, huynh ấy sẽ không lừa gạt muội.” Kỷ Du buồn cười xoa đầu nàng: “Vậy muội còn không trang điểm ăn diện thật xinh đẹp để chờ huynh ấy tới sao?”

Kỷ Thấm nghe vậy, trái lại cảm thấy ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: “A tỷ không được nói bừa!” Trong miệng nàng nói như vậy nhưng trong mắt lại không giấu được sự vui mừng.

Những ngày tiếp theo tâm trạng Kỷ Thấm cực kỳ tốt, mỗi ngày đều mặt mày hớn hở.

Nàng biết đường đi từ Trường An đến Kiếm Nam không gần, còn phải tốn chút thời gian, Mạnh Thiệu Đình không thể nào đến ngay được, nhưng hiện giờ biết được hắn muốn tới thì trong lòng nàng lập tức có hy vọng.

Những ngày mong chờ luôn luôn tốt đẹp, ngay cả hứng thú ngắm hoa cũng cao lên, cho dù ai tới mời nàng ra ngoài chơi thì nàng cũng không từ chối.

Ngày mười sáu tháng ba hôm đó, Trình Nhị cô nương Trình Khê lại tới tìm nàng.

Trình Khê là thiên kim của Tri phủ Thành Đô, từ trước đến nay có quan hệ tốt với Kỷ Thấm, hai người thường xuyên chơi chung một chỗ, từ lâu đã quen thân.

Bỏi vì tâm trạng tốt nên Kỷ Thấm rất nể mặt mà ra ngoài cùng nàng ấy.

Lần này bọn họ muốn tới chùa Thanh Trần ngắm hoa đào.

Chùa Thanh Trần nằm trên núi Thanh Trần ở phía tây của thành, vào mùa này, hoa đào trong chùa nở rộ, người đi chơi nối liền không dứt.

Kỷ Thấm đã sớm nghe nói đến nên vẫn luôn muốn đi xem một lần. Vì thế vừa nghe là muốn đi chùa Thanh Trần thì nàng có chút hưng phấn.

Ra cửa lên xe ngựa, đi được hơn nửa đường thì phu xe dừng xe lại.

“Sao không đi nữa?” Kỷ Thấm kinh ngạc thò đầu ra ngoài nhìn quanh, chỉ thấy một nam nhân trẻ tuổi mặc áo gấm đang cưỡi ngựa đến gần.

Kỷ Thấm nhận ra người kia, kinh ngạc nói: “Trình Dật?”

“Quận chúa.” Trình Dật xoay chân, nhảy xuống khỏi lưng ngựa, đi tới chỗ cửa sổ xe, khẽ gật đầu nói: “Tử Hậu gặp qua Quận chúa.”

“Không cần đa lễ!” Kỷ Thấm cười với hắn một tiếng, con ngươi trong vắt linh động sáng long lanh.

Trình Dật nhìn nàng, hơi mất hồn.

Kỷ Thấm không chú ý tới sự khác thường của hắn, sau khi hỏi xong thì nàng nghiêng đầu nói với Trình Khê ở bên cạnh: “Là ca ca của cô nè.”

Nhưng Trình Khê lại cúi đầu, ánh mắt tránh né, “Sao, làm sao lại gặp phải huynh ấy chứ?”

“Đúng nhỉ,” Kỷ Thấm lại quay đầu lại, nhìn nam nhân bên ngoài rồi nói: “Tại sao ngươi lại ở đây?”

Ánh mắt Trình Dật dịu dàng, nhìn vào mắt nàng nói: “Khê Nhi ra ngoài chơi một mình, gia mẫu lo lắng nên muốn ta tới trông nom, ta không nghĩ tới Khê Nhi mời Quận chúa.”

“Thì ra là như vậy.” Kỷ Thấm gật đầu một cái, “Bọn ta muốn đi chùa Thanh Trần, ngươi đi cùng bọn ta đi.”

“Được.” Trình Dật đáp lại, gương mặt tuấn tú lan tràn ý cười, nhìn cực kỳ lóa mắt.

Đột nhiên có thêm một người bản lĩnh không tệ đến bảo vệ nên Kỷ Thấm lập tức sai mấy thị vệ đi sau xe ngựa trở về, đoàn người lại tiếp tục đi đến chùa Thanh Trần.

Xe ngựa đi tới chân núi thì dừng lại.

Đường núi không dễ đánh xe ngựa, phải đi bộ lên.

Cũng may Kỷ Thấm và Trình Khê đều có tính ham chơi, thường xuyên ra ngoài nên cơ thể đã sớm được rèn luyện đến không tệ, chút đường núi này không làm khó được các nàng. Đối với người tập võ như Trình Dật thì càng không cần phải nói.

Phong cảnh trên núi quả thật rất đẹp. Bọn họ đi dạo hết phía đông rồi lại sang phía tây, còn ăn cơm chay trong chùa, mãi đến buổi chiều mới trở về.

Xe ngựa tới Trình phủ trước, sau khi Trình Khê xuống xe thì lập tức bảo phu xe đưa Kỷ thấm về phủ Đốc quân, lại xin ca ca Trình Dật của nàng ấy hộ tống Kỷ Thấm về.

Kỷ Thấm đang định nói không cần thì Trình Dật đã lên ngựa rồi, lại lệnh phu xe đánh xe, nàng buộc phải nuốt lời muốn nói vào bụng.

Phủ Đốc quân và Trình phủ cách nhau không xa, đi khoảng một khắc đồng hồ đã đến.

Kỷ Thấm xuống xe ngựa liền nói cảm ơn với Trình Dật, không ngờ Trình Dật lại đột nhiên đến gần, nghiêm túc nói: “Quận chúa, ta có mấy lời muốn nói với nàng.”

Kỷ Thấm ngẩn người, kinh ngạc nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Hàng mày rậm của Trình Dật hơi nhăn lại, nhìn xung quanh một chút, có hơi do dự, nhưng ngập ngừng trong giây lát, cuối cùng hắn lấy hết dũng khí nói ra: “Quận chúa, nghe nói hoa hải đường ở Linh Đàm đang nở rộ, ta muốn mời nàng đi cùng, không biết ngày nào Quận chúa rảnh?”

“Ngắm hoa hải đường?” Kỷ Thấm hơi ngạc nhiên, con ngươi đen nhánh chớp chớp, “Ngươi, ngươi nói là… Chỉ hai người chúng ta đi?”

Trình Dật gật đầu, con ngươi đen lấp lánh, nói: “Ừ, chỉ hai chúng ta.” Giọng điệu của hắn kiên định, dường như vào lúc này dũng khí đang mạnh mẽ vô cùng, cảm xúc che giấu trong mắt cũng đột nhiên lộ ra hoàn toàn: “Quận chúa có thể đồng ý với ta không?”

Tim Kỷ Thấm đập loạn, ngơ ngác nhìn hắn.

Trình Dật không hề né tránh cái nhìn của nàng, ánh mắt nhìn nàng vừa nghiêm túc vừa chuyên tâm.

Kỷ Thấm nhất thời không phản ứng kịp, không biết xem tình huống trước mắt là gì, chỉ cảm thấy hôm nay ánh mắt Trình Dật nhìn nàng hơi kỳ lạ, lời nói cũng hơi kỳ lạ.

Nàng bị hắn nhìn đến không được tự nhiên, theo bản năng dịch về phía sau một chút, kéo ra khoảng cách với hắn.

Dường như cảm giác được ý định của nàng, trong mắt Trình Dật hơi có vẻ buồn bã, nhưng hắn không lùi bước mà lại tiến lên một bước, vẫn cứ nhìn nàng.

“Nàng không muốn đi ngắm hoa hải đường sao?” Gương mặt tuấn tú của hắn hơi ửng đỏ, gò má kéo căng, có vẻ rất căng thẳng.

Kỷ Thấm lắc đầu một cái, nàng thích nhất là hoa hải đường, dĩ nhiên rất sẵn lòng đi ngắm hoa hải đường. Thế nhưng nàng không đồng ý đi cùng hắn.

Bậy giờ nàng không phải tiểu nha đầu nữa, đã phải để ý chuyện nam nữ cách biệt, cho nên loại chuyện cô nam quả nữ đi ngắm hoa này vẫn không thể làm. Thế nên nàng không thể đồng ý với Trình Dật.

Nghĩ tới đây, Kỷ Thấm cũng không kéo dài mà lập tức nói: “Ta không thể đi cùng ngươi.”

“Tại sao?” Gương mặt Trình Dật tối lại, ánh mắt mất mát.

Kỷ Thấm mím môi, châm chước nói: “Bởi vì ta…”

“Bỏi vì muội ấy phải ở cùng ta.” Một giọng nam trầm ấm bỗng nhiên chen vào.

Nghe được giọng nói này, người Kỷ Thấm chấn động, đột ngột quay đầu.

“Mạnh Nhị ca…” Nàng đột nhiên ngây người, chẳng nói nên lời nhìn nam nhân cách đó không xa, không hiểu sao vành mắt lại nóng lên.

Trình Dật cũng nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy một nam nhân xa lạ đứng ở đó nhìn Kỷ Thấm, mà Kỷ Thấm cũng nhìn người kia.

Bọn họ cũng không nói lời nào, song Trình Dật lại cảm thấy mình vừa thừa thãi vừa chướng mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK