Mạnh Thiệu Đình khẽ rung động, con ngươi đen nhánh nhìn nàng, trong chốc lát lại hơi mất tập trung.
Kỷ Thấm cũng không nói lời nào mà chỉ ngước khuôn mặt nhỏ lẳng lặng chờ hắn trả lời.
Qua giây lát Mạnh Thiệu Đình mới lấy lại tinh thần, không được tự nhiên sờ chóp mũi một cái, cười nhạt nói: “Muội rất đẹp.”
Làn môi đỏ của Kỷ Thấm nâng lên một độ cong vui sướng, lộ ra hai chiếc răng nhỏ trắng bóng, dễ nhận thấy nàng rất hài lòng với đáp án này của hắn.
Nàng cười vui vẻ như vậy làm Mạnh Thiệu Đình hơi kinh ngạc, ánh mắt hắn dán vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp làm người yêu thích của nàng, vậy mà không muốn dời mắt.
Nếu mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng cười như vậy thì nhất định ngày nào tâm trạng hắn cũng tốt.
Nhận thức này đột nhiên dâng lên trong lòng khiến Mạnh Thiệu Đình không khỏi giật mình kinh ngạc.
Kỷ Thấm không biết suy nghĩ trong lòng Mạnh Thiệu Đình đang thay đổi, nàng cười nói: “Lâu lắm rồi Mạnh Nhị ca không dẫn muội đi chơi, ngày hưu mộc sắp tới huynh có thể đến tìm muội không?”
Nghe thấy tiếng Kỷ Thấm, Mạnh Thiệu Đình kéo dòng suy nghĩ rời rạc trở về, hắn nghĩ một chút rồi mới nói: “Chỉ sợ không được, dạo này ta hơi bận.”
“Bận nghị thân sao?” Kỷ Thấm buột miệng nói ra, trên mặt nàng đã không còn nụ cười, đôi mắt trong trẻo có chút chán nản.
“À…” Mạnh Thiệu Đình ngẩn người, vừa kinh ngạc lại vừa hơi lúng túng nói: “Muội cũng biết sao?”
Con ngươi Kỷ Thấm run lên, cảm giác chua xót khó chịu trong ngực tăng lên một chút. Nàng cúi đầu xuống, bàn tay trong ống tay áo nắm lại, khẽ “Vâng” một tiếng.
Mạnh Thiệu Đình thấy nàng như thế thì chỉ nghĩ là tiểu cô nương thẹn thùng khi nhắc tới đề tài nghị thân, vì thế hắn cười dịu dàng giải thích: “Con của Đại ca ta cũng sắp ra đời rồi, mẫu thân đã bắt đầu thúc giục ta. Hai năm trước ta còn có thể thoái thác nhưng hiện giờ thì không được. Mẫu thân phát cáu với ta, ta sợ bà ấy tức giận ảnh hưởng đến thân thể nên đành phải đồng ý với bà ấy. Có điều hiện giờ cũng chỉ là mẫu thân giúp ta quan sát một chút, ta còn chưa nhìn thấy dáng vẻ của những cô nương kia đâu!”
Đợi hắn nói xong lời này, Kỷ Thấm ngẩng đầu lên, cực kỳ nghiêm túc nhìn hắn: “Vậy Mạnh Nhị ca thích mẫu cô nương nào?”
“À, cái này sao…” Mạnh Thiệu Đình gãi tai, hơi khó xử nói: “Ta cũng không biết nữa.”
Kỷ Thấm “À” một tiếng, hàng mày nhỏ cong cong nhíu lại, yên lặng một lát rồi do dự hỏi: “Vậy Mạnh Nhị ca nghị thân xong là có thể tới thăm muội sao?”
Mạnh Thiệu Đình nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Mẫu thân có vẻ rất sốt ruột, nói không chừng sau khi nghị thân xong sẽ lập tức thúc giục ta chuẩn bị hôn sự. Có lẽ còn sớm hơn hôn sự của a tỷ muội một chút,” hắn không chú ý trong mắt Kỷ Thấm hiện lên mất mát mà vẫn cân nhắc nói: “Nếu rảnh thì ta lập tức đi thăm muội, được không?”
Tâm trạng Kỷ Thấm không yên, nàng không có hứng thú nghe nửa câu phía sau của hắn nữa, buồn bã cúi đầu xuống, nói thật nhỏ: “Thì ra Mạnh Nhị ca bận như vậy, không sao đâu, huynh cứ bận chuyện của huynh đi. Dù sao hôn sự của huynh cũng tương đối quan trọng, muội không tính là gì đâu.” Dừng một chút, nàng ngước mắt nhìn hắn, làm ra vẻ không cần thiết cười một cái: “Muội phải về nhà đây.” Nói xong, nàng không đợi hắn lên tiếng mà lập tức quay đầu đi về phía xe ngựa.
Dáng người tiểu cô nương tha thướt, sau khi cao lên thì cả người đều gầy đi không ít, nàng đi dưới nắng chiều nhàn nhạt, tà váy bị gió thổi khẽ bay bay.
Mạnh Thiệu Đình giống như bị một mảnh lông chim khẽ gãi vào lòng, một cảm giác kỳ lạ mơ hồ cứ dần dần dâng lên. Hắn nhìn hình bóng nho nhỏ đằng trước, đột nhiên không kiềm chế được mà nâng bước đuổi theo.
Cổ tay trái của Kỷ Thấm bị túm lấy.
Nàng dừng chân, xoay người lại rồi ngửa đầu nhìn.
Đôi mắt đỏ ửng của tiểu cô nương đập vào mắt Mạnh Thiệu Đình, ngực hắn như bị bóp một cái.
“Niệm Niệm?” Mạnh Thiệu Đình hoảng hốt gọi.
Trong mắt Kỷ Thấm tràn ra hơi ẩm, lỗ mũi chua xót khó nén, những giọt nước mắt trong suốt đột nhiên chảy từ khóe mắt ra.
Nàng ngửa mặt, miệng nhỏ mím thật chặt, gò má kéo căng nhưng vẫn không thể cản được những giọt nước mắt kia rơi xuống.
Mạnh Thiệu Đình luống cuống, bàn tay to vội vã gạt nước mắt giúp nàng.
“Muội làm sao vậy?” Từ trước đến nay Mạnh Thiệu Định chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Kỷ Thấm, hắn nhất thời luống cuống tay chân, chỉ có thể dỗ tiểu nha đầu bằng cách liên tục vỗ về: “Đừng khóc, Niệm Niệm ngoan, Niệm Niệm ngoan nhất…”
Kỷ Thấm lại không nói lời nào, nước mắt trên mặt nàng đã thấm ướt bàn tay hắn.
Mạnh Thiệu Đình không biết làm thế nào cho phải, hắn muốn ôm nàng vào ngực, muốn vỗ lưng nàng rồi dỗ dành xoa dịu như lúc trước nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra nàng đã trưởng thành, nàng đã không còn là bé gái non nớt ngày xưa nữa. Bọn họ đã có nam nữ cách biệt.
Nhưng vào lúc này Kỷ Thấm lại kéo tay hắn, hai mắt đẫm lệ chăm chú nhìn hắn: “Mạnh Nhị ca, huynh còn chưa thành thân mà đã không đối tốt với muội nữa sao? Vậy đến khi huynh thành thân thì muội làm sao bây giờ?”
“… Mạnh Nhị ca, muội phải làm sao bây giờ?”
Nàng kéo tay hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung hỏi hắn.
Ngực Mạnh Thiệu Đình đột nhiên chấn động, hắn cứ ngơ ngác nhìn nàng.
Nước mắt của nàng, lời nói của nàng đều làm hắn chấn động.
Thì ra cảm xúc của nàng thay đổi đột ngột là vì chuyện này! Nàng khóc đến đau lòng như vậy cũng là vì chuyện này!
Nói không rõ là cảm nhận gì, thế nhưng giờ phút này ngực Mạnh Thiệu Đình đột nhiên phập phồng, cảm xúc xao động kỳ lạ nào đó bỗng nhiên dâng trào.
Hắn chớp mắt mấy cái, mắt đen sâu không thấy đáy, đôi mắt đỏ bừng và gương mặt lấm lem nước mắt của nàng chiếu vào mắt hắn, cũng in vào lòng hắn.
“… Niệm Niệm?” Yết hầu Mạnh Thiệu Đình lên xuống, cánh môi giật giật, giọng nói khẽ run: “Muội, muội không muốn ta thành thân sao?”
Kỷ Thấm gật đầu, rồi lại đột ngột lắc đầu.
“Muội không biết,” Kỷ Thấm cau mày, ánh mắt vừa bối rối vừa mờ mịt: “A tỷ nói tuổi huynh không nhỏ, đã đến lúc phải thành thân, muội, muội cũng cảm thấy như vậy, huynh thành thân là chuyện tốt, nhưng muội… Nhưng muội…”
Nàng không biết giãi bày cảm giác trong lòng mình như thế nào, chỉ mù mờ lắc lắc đầu, buồn bã nhìn hắn: “Mạnh Nhị ca, muội cũng không biết muội bị làm sao,” nàng hoang mang nói: “Muội biết huynh muốn nghị thân, muội lập tức, muội lập tức không vui, rất không vui… Muội muốn làm ra vẻ vui mừng nhưng muội không làm được…”
Mạnh Thiệu Đình càng nghe càng không thể bình tĩnh, trong lồ ng ngực càng tỏa ra hơi nóng, xoắn xuýt dồn dập mãi không ngừng.
Kỷ Thấm còn đang phiền não vì tâm tư kỳ quái của mình, nàng không chú ý tới đôi mắt của nam nhân trước mặt càng ngày càng nóng.
“Mạnh Nhị ca, muội không nói rõ được, cũng không nghĩ thông được, muội, muội…” Nàng cụp mắt, vẫn còn muốn nói tiếp, thế nhưng đúng vào lúc này bàn tay nhỏ bé của nàng lại bị bàn tay to vững vàng cầm ngược lại.
Kỷ Thấm còn chưa kịp ngẩng đầu thì Mạnh Thiệu Đình đã kéo nàng lại gần, hắn vươn tay tỉ mỉ lau đi những giọt nước mắt còn vương trên má nàng.
Con ngươi hắn đen nhánh sâu xa, lau hết nước mắt cho nàng, hắn đột nhiên kéo môi cười, ánh mắt cực kỳ mềm mại.
“Không nói rõ được thì đừng nói nữa.” Tiếng nói hơi trầm xuống nhưng giọng điệu lại dịu dàng đến chết người.
“Mạnh, Mạnh Nhị ca…” Kỷ Thấm ngây ngô ngửa đầu nhìn hắn, miệng nhỏ mấp máy nhưng chỉ gọi ra một tiếng này.
Mạnh Thiệu Đình cười với nàng, thế nhưng giọng điệu lại cực kỳ nghiêm túc: “Không nghĩ thông cũng không sao, muội còn nhỏ, cứ từ từ suy nghĩ.” Dừng một chút, hắn lại bổ sung một câu: “Ta chờ muội.”
Những lời nàng nói hôm nay đã đủ để hắn nhớ lại thật lâu.
Nói thật giờ khắc này hắn cũng không tốt hơn nàng bao nhiêu, hắn cũng nghĩ không rõ, nói không rõ, chẳng qua là nhìn dáng vẻ nàng như vậy, lại nghe nàng nói những lời đó thì khoảng rung động mãnh liệt nhưng xa lạ trong lòng hắn bỗng nhiên trở nên rất chân thật, chân thật đến mức không cho phép hắn xem nhẹ.
Suốt thời gian qua hắn đã nhìn nàng lớn lên, hiện nay nàng vẫn chỉ là một tiểu nha đầu, nàng còn chưa đầy mười ba tuổi, hắn lớn hơn nàng gần mười tuổi. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới phương diện đó. Nếu hôm nay nàng không tới thì rất có thể hắn sẽ theo ý nguyện của mẫu thân, tùy ý chọn một cô nương vừa mắt cưới về làm vợ. Nhưng mà nàng đã tới, nàng khóc trước mặt hắn, mấy lời nói tùy tiện của nàng lại làm lòng hắn rối loạn.
Mạnh Thiệu Đình cứ như vậy nhìn tiểu cô nương trước mặt, im lặng một lúc lâu hắn mới thấp giọng nói: “Niệm Niệm, ta không nghị thân nữa.”
“Hả?” Tin tức tới quá đột nhiên, Kỷ Thấm nhất thời không phản ứng kịp, nàng ngơ ngác nói: “Nhưng huynh… Nhưng tuổi của huynh không phải rất lớn rồi sao?”
“Chờ hai năm nữa cũng không sao,” hắn mỉm cười: “Niệm Niệm, ta chờ muội suy nghĩ rõ ràng.” Cũng chờ bản thân hắn suy nghĩ rõ ràng.
“Như vậy, như vậy có thể sao?” Kỷ Thấm lúng túng nhìn hắn, “Sẽ không làm lỡ huynh sao?”
Mạnh Thiệu Đình lắc đầu, đôi mắt hơi cong, bàn tay siết chặt tay nàng: “Đi, ta đưa muội về nhà.”
Đêm nay Kỷ Thấm ngủ cực kỳ ngon, Mạnh Thiệu Đình lại là một đêm không chợp mắt, dáng vẻ tiểu cô nương hai mắt đẫm lệ lúc ban ngày cứ lặp đi lặp lại trước mắt hắn.
Ngày hôm sau Kỷ Tuyên đi ăn cơm trưa rất muộn, lúc các đồng liêu đều đã ăn xong thì chàng mới đi về phía bếp tập thể, nhưng không nghĩ rằng bên trong còn có một người đang ngồi bên bàn cơm, người đó chính là Mạnh Thiệu Đình.
Kỷ Tuyên cực kỳ kinh ngạc.
Hai quầng mắt Mạnh Thiệu Đình xanh nhạt nhưng tinh thần lại rất tốt, hắn vừa vẫy tay vừa cao giọng gọi Kỷ Tuyên: “Tới bên này!”
Kỷ Tuyên ngồi xuống chỗ đối diện hắn.
“Sao hôm nay huynh tới đây dùng bữa?” Kỷ Tuyên bày đồ ăn xong thì nói tiếp: “Không phải luôn miệng chê bếp tập thể sao?”
Mạnh Thiệu Đình cười hai tiếng: “Ta cố ý tới tiếp huynh.”
Kỷ Tuyên nhìn hắn đầy nghi ngờ.
Mạnh Thiệu Đình làm ra vẻ không nhìn thấy, hắn gặp một miếng thịt gà luộc vào trong bát Kỷ Tuyên, lấy lòng cười một tiếng: “Này, miếng thịt to này cho huynh tẩm bổ.”
Kỷ Tuyên càng phát hiện hắn không bình thường, vì thế cảnh giác nhìn hắn: “Vô sự hiến ân cần, huynh có ý gì?”
Mạnh Thiệu Đình bày ra vẻ mặt vô tội: “Trời đất chứng giám, ta thật lòng quan tâm huynh, mấy tháng nữa là tới ngày đại hỉ của huynh rồi, ta đây không phải là giúp huynh bồi dưỡng một chút sao?”
Kỷ Tuyên càng không tin. Rõ ràng lúc chàng nói thật thì tên gia hỏa này còn bày ra thái độ bất mãn kiểu “Chuyện lớn như thế mà huynh lại giấu ta lâu như vậy, thật không phải là huynh đệ”. Bây giờ qua nửa tháng, thế nhưng người này đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy, khoảng thời gian này lại không hề có chút thay đổi nào, quả thật là không bình thường.
Trong lòng Kỷ Tuyên có nghi ngờ, nhưng Mạnh Thiệu Đình không nói thì chàng cũng không có cách nào, vì thế đành phải lách qua chuyện này để hỏi sang một đề tài khác: “Chuyện nghị thân của huynh sao rồi?”
Mạnh Thiệu Đình đang và cơm vào miệng, nghe được câu hỏi này thì bất chợt nghẹn một cái, phải uống một hụm canh mới trở lại bình thường.
“À… Chẳng ra sao cả.” Hắn ậm ờ đáp.
Kỷ Tuyên nhíu mày: “Nếu trong phủ đã lo lắng như vậy thì huynh nên để tâm một chút, cứ kéo dài cũng không phải biện pháp.”
Mạnh Thiệu Đình bỏ thìa xuống, lấm lét nhìn Kỷ Tuyên, hạ giọng nói: “Dung Tu, ta muốn lấy một người của huynh.”
Kỷ Tuyên kinh ngạc nhướn mày: “Ai?”
Mạnh Thiệu Đình gãi tai, đỏ mặt nói: “Muội tử nhà huynh.”
Hắn vừa nói xong, sắc mặt Kỷ Tuyên đột nhiên thay đổi, lúc xanh lúc trắng, cuối cùng là một mảng tối sầm. Ngón tay chàng siết chặt đũa trúc, gân xanh nổi lên, “Huynh có biết… Mình đang nói cái gì không?”
Mạnh Thiệu Đình thấy chàng phản ứng lớn như vậy thì giật mình kinh sợ, “Ta đương nhiên biết.”
Kỷ Tuyên đột nhiên xoay người, túm lấy vạt áo trước của hắn rồi nói: “Huynh đùa gì thế? Không phải ta đã nói rất rõ ràng với huynh rồi sao, huynh nghĩ cũng đừng nghĩ, Hoàng thượng cũng đã tứ hôn!”
Mạnh Thiệu Đình sửng sốt, giây lát sau mới hiểu ra là chàng hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Huynh nghĩ đi đâu vậy, không phải A Du!”
Kỷ Tuyên ngẩn ra, sững sờ buông tay, ngắc ngứ nói: “Không phải nàng ấy? Vậy…” Chàng dừng lại, con ngươi đột nhiên kích động, không dám tin nhìn Mạnh Thiệu Đình.
Mạnh Thiệu Đình há miệng, rầu rĩ gật đầu.