“Dung Dung gặp qua Cảnh Dương Quận vương.” Mục Dung Dung đến gần rồi hành lễ với Kỷ Tuyên trước, lúc cúi đầu cụp mắt rõ ràng gò má hơi ửng hồng.
Kỷ Du nhìn nàng ta, trong lòng cực kỳ khó chịu nhưng lúc này lại không thể phát tác.
“Không cần đa lễ.” Kỷ Tuyên hờ hững đáp lại, cũng không nói nhiều.
“Dung tỷ tỷ ra ngoài chơi sao?” Kỷ Du giả vờ hòa nhã: “Lần trước đấu rượu với tỷ tỷ, hại tỷ uống nhiều, không có chuyện gì chứ?”
Mục Dung Dung ngấm ngầm bóp ngón tay, đ è xuống bực bội trong lòng, trên mặt vẫn dịu dàng mềm mại: “Cũng không đáng ngại, A Du khỏe không?”
“Ta trái lại say một trận, còn làm ca ca tức giận.” Kỷ Du liếc mắt nhìn Kỷ Tuyên, ý cười bên môi nhạt nhẽo.
Kỷ Tuyên cũng nhìn nàng, mơ hồ phát hiện nàng cười có chút kỳ quái. Làm huynh muội hai đời, chàng hiểu rất rõ tính tình Kỷ Du nhưng lúc này lại không nhìn ra suy nghĩ của nàng.
Chàng còn đang nghi hoặc thì Mục Dung Dung đã cười tiếp lời: “Quận vương thương muội như vậy, nỡ lòng nào nổi nóng với muội chứ,” nói đến đây thì nàng ta vòng vo chuyển chủ đề: “A Du và Quận vương đang muốn đi xem trang sức sao?”
“Đúng vậy,” Kỷ Du gật đầu: “Ca ca muốn mua cho ta.”
“Quận vương thật yêu thương muội.” Mục Dung Dung vô tình hay cố ý dời tầm mắt sang Kỷ Tuyên, nhìn thấy gương mặt đẹp như tạc của chàng thì trái tim trong lồ ng ngực nàng ta đập rộn ràng mãnh liệt.
Kỷ Du cười nói: “Dung tỷ tỷ, vậy không nói nhiều nữa, ta và ca ca phải vào trong.” Vừa nói xong đã muốn đi.
Khó có được cơ hội gặp mặt tiếp cận Kỷ Tuyên, Mục Dung Dung sao lại uổng công bỏ phí? Hôm ấy say rượu hại nàng ta mất hết phân lượng trong lòng rất nhiều phu nhân, cũng mất đi nhiều lựa chọn, Kỷ Tuyên đã là phu quân tốt nhất trong số đó, sau này cũng không có cách nào quăng lưới lần nữa, bây giờ đây là con cá phải gắng sức đi mò nên nàng ta không thể để Kỷ Du cứ như vậy rời đi, nàng ta vội vàng nói: “Vừa hay ta cũng phải đi chọn mấy món trang sức, không bằng đi cùng muội nha, ánh mắt của muội luôn rất tốt, tiện thể xem giúp ta một chút.”
Kỷ Du giậm chân, cố gắng kiềm chế cảm xúc chán ghét trong lòng. Nàng đã biết sẽ như vậy mà! Mục Dung Dung này hiểu rõ nhất là tận dụng mọi kẽ hở để lợi dụng nàng, đáng giận kiếp trước nàng còn ngây ngốc xem nàng ta là người tốt, loại nữ nhân hay tính kế người khác này đâu có xứng với ca ca nàng, đừng có mơ tưởng, hừ!
Trong lòng cực kỳ chán ghét nhưng trên mặt lại phải tươi cười, Kỷ Du nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Mục Dung Dung, mềm mỏng nói: “Vậy cũng được, Dung tỷ tỷ, hai ta cùng đi xem trang sức!” Nói xong nàng chủ động tiến lên khoác tay Mục Dung Dung.
Trong lòng Mục Dung Dung cực kỳ vui sướng, nàng ta cười càng thêm ngọt, thế nhưng không ngờ Kỷ Du lại đột nhiên quay đầu nói với Kỷ Tuyên: “Ca ca, muội muốn ăn điểm tâm của Ngọc Soạn trai, huynh có thể đi mua giúp muội một ít không? Chờ lát nữa muội chọn trang sức xong, huynh tới trả tiền là được!” Khi nói chuyện, đôi mắt hoa đào ngập nước lén nháy với Kỷ Tuyên.
Trong đầu Kỷ Tuyên hơi cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn phối hợp, thuận theo yêu cầu của nàng xoay người đi về phía Ngọc Soạn trai.
Lúc này Mục Dung Dung ngây ra như phỗng.
Kỷ Du lại vẫn hồn nhiên: “Dung tỷ tỷ, tỷ thấy ta có tốt với tỷ không, ta biết ca ca ở chỗ này sẽ hại tỷ câu nệ nên mới bảo huynh ấy đi, bây giờ hai cô nương chúng ta đi dạo cửa hàng, tự do thoải mái biết bao, đi thôi!”
Mục Dung Dung nén một ngụm máu ở trong ngực, nuốt không xuống, phun không ra, cười cũng không được, bực cũng không xong, buộc lòng phải nghiêm mặt gật đầu: “A Du thật là cẩn thận.”
Kỷ Du cười nhạo trong lòng, giả vờ giả vịt kéo nàng ta vào Cảnh Ngọc trai.
Khi Kỷ Tuyên mang điểm tâm về thì vừa kịp lúc trả tiền.
Kỷ Du không trì hoãn chút nào, nàng ôm lấy mấy món trang sức, la hét nói mệt mỏi, nhanh chóng từ biệt Mục Dung Dung rồi vội vàng kéo Kỷ Tuyên lên xe ngựa nhà mình.
Đến khi ngồi vào chỗ của mình trong buồng xe, Kỷ Du thở dài một hơi, vừa nâng mắt đã chạm phải ánh mắt không rõ ý tứ của Kỷ Tuyên.
“Ca ca…” Kỷ Du cười gượng hai tiếng: “Cái đó… Cảm ơn huynh!”
“Cảm ơn cái gì?” Kỷ Tuyên ngậm cười, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng.
“Cảm ơn…” Kỷ Du gãi đầu, nàng nhìn hộp trang sức trong tay mình, lại nhìn bọc điểm tâm trong tay Kỷ Tuyên, lúm đồng tiền nở rộ: “Cảm ơn trang sức này, còn cả đồ ăn ngon kia nữa.”
Kỷ Tuyên mới sẽ không mặc cho nàng lừa gạt như vậy, chàng thản nhiên hỏi: “Muội và Mục Dung Dung có chuyện gì?”
“Không, không có chuyện gì.” Ánh mắt Kỷ Du nhìn ngó lung tung, giả vờ giả vịt.
Kỷ Tuyên cũng không vội mà chậm rãi hỏi: “Vậy vì sao hôm nay muốn ta đi chỗ khác?”
“À, chuyện này hả…” Kỷ Du li3m môi, trong lòng do dự không biết có nên nói cho Kỷ Tuyên hay không, lại nghe thấy Kỷ Tuyên nói tiếp: “Muội không thích nàng ta, vì sao còn phải ép mình thân cận với nàng ta?”
Kỷ Du sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc: “Làm sao ca ca biết muội không thích nàng ta?”
“Muội cười đến khó coi như vậy, còn có thể là thật lòng?” Trong lời nói của Kỷ Tuyên mang theo một tia trêu chọc hiếm thấy, thế nhưng trên mặt chàng lại vẫn là vẻ nghiêm túc đứng đắn trời sinh.
Kỷ Du có chút túng quẫn, nàng cười ha ha hai tiếng rồi cúi đầu nói: “Thì ra ca ca cũng đã nhìn ra…”
Kỷ Tuyên không nói lời nào mà kiên nhẫn chờ nàng tự thẳng thắn.
Kỷ Du chần chờ một lúc mới thành thật khai báo: “Muội đúng là không thích nàng ta, nhưng lại không tiện cùng nàng ta phá vỡ quan hệ, chỉ có thể miễn cưỡng qua lại.”
“Vì sao không thích nàng ta?” Kỷ Tuyên nghĩ không hiểu chính là chuyện này, kiếp trước, lúc này Kỷ Du và Mục Dung Dung thân thiết với nhau, chàng cũng biết được, khi đó Kỷ Du đối với Mục Dung Dung nhiệt tình hơn hiện tại nhiều, mà nhìn cũng không giống giả vờ.
Kỷ Du nghe vậy thì mím môi, ngước mắt nhìn chàng: “Bởi vì nàng ta có ý xấu, muốn có được ca ca!”
Kỷ Tuyên giật mình. Bất luận là kiếp trước hay kiếp này chàng đều chưa từng để ý tới Mục Dung Dung, dù cho kiếp trước Kỷ Du có lòng tác hợp bọn họ, hơn nữa còn ở giữa đưa đẩy vài lần nhưng Kỷ Tuyên cũng chưa bao giờ nhận thức theo chiều hướng đó, chỉ cho rằng Mục Dung Dung là bạn tốt của Kỷ Du.
Từ lâu trái tim chàng đã chất chứa bi thương, tận sâu trong lòng chàng ngoại trừ Kỷ Du thì không còn bóng hình nào khác, thế nên đâu có rảnh để chú ý tới tâm tư của Mục Dung Dung. Nhưng hiện nay nghe được lời này của Kỷ Du, chàng phản ứng không phải bởi vì tin tức có liên quan tới mình mà là vì thái độ của Kỷ Du.
Bởi vì Mục Dung Dung muốn có được chàng cho nên nàng mới không thích Mục Dung Dung… Cho nên ――
Yểu Yểu không thích cô nương khác thích chàng?!
Chàng… Có thể nghĩ như vậy sao?
Có thể sao?
Mắt phượng sâu thẳm không hề chớp mà nhìn chằm chằm Kỷ Du, trong lồ ng ngực nặng trĩu của Kỷ Tuyên lập tức ngập tràn vui sướng.
Không ngờ chỉ trong nháy mắt tâm trạng này đã bị một chậu nước lạnh xối cho không còn thấy bóng dáng tăm hơi ――
Kỷ Du nghiêm túc nói: “Ca ca tốt như vậy, Mục Dung Dung không xứng với huynh, muội không cần nàng ta làm tẩu tẩu của muội, ca ca cũng không cần để ý nàng ta, muội đã lưu ý giúp ca ca một cô nương cực kỳ tốt, so với Mục Dung Dung thì không biết tốt hơn bao nhiêu lần đâu, mấy ngày nữa muội sẽ gửi thiệp mời cho nàng ấy, ca ca thử gặp mặt nàng một lần, muội lại ――”
“Đủ rồi.”
Kỷ Tuyên chặn ngang lời nàng.
“Ca ca?” Kỷ Du ngẩn ra, thấy sắc mặt của chàng vừa xanh vừa trắng thì trong lòng nảy một cái: “Ca ca tức giận?” Chẳng lẽ ca ca cũng có ý với Mục Dung Dung, trách nàng tự chủ trương làm hỏng chuyện? Không thể nào…
Kỷ Du sốt ruột: “Huynh sẽ không coi trọng Mục Dung Dung chứ? Huynh nghe muội nói, nàng ta thật sự không tốt, còn hay giả vờ, còn cả quỷ kế đa đoan, rất đáng sợ, ca ca ngàn vạn lần đừng nhìn trúng nàng ta!”
“Ta không có.” Kỷ Tuyên hơi cúi đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn sàn xe, bàn tay trong ống tay áo nắm thật chặt, một lúc lâu sau chàng mới ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn Kỷ Du: “Việc này không cần muội phí tâm, muội không cần giúp ta lưu ý cô nương khác.”
“Vì sao?” Kỷ Du cẩn thận phân biệt sắc mặt chàng, sợ bỏ qua một tia manh mối: “Cô nương muội nói thật sự rất tốt, huynh đại khái cũng biết nàng, nàng ấy tên là Tả Từ, là nữ nhi của Hộ Bộ Thượng Thư, nàng ấy rất xinh đẹp, tính tình lại tốt, ca ca thấy nàng thì sẽ…”
“Đừng nói nữa,” Kỷ Tuyên nghe không lọt: “Tóm lại muội không cần xen vào chuyện này.”
Sắc mặt Kỷ Du cứng lại, ngập ngừng nói: “Nhưng đó là người sau này phải làm tẩu tẩu của muội…”
“Sẽ không có!” Kỷ Tuyên đột nhiên nâng cao giọng, gương mặt tuấn tú lạnh như băng: “Sẽ không có người đó.”