"Em đã thu xếp đồ đạc và giấy tờ cần cho cuộc gặp mặt hôm nay rồi" nó đi xuống lâu tay xách tay mang mà nói, hắn nhìn theo nơi có tiếng nó vội đi lại đỡ tiếp vài món
"Vậy mình đi thôi" vậy là cả hai đi đến trụ sở, sẽ đi bằng máy bay tư nhân của hắn. Trên máy bay hắn còn một số việc cần phải giải quyết nên ngồi trên sofa làm việc, còn nó thì ngồi đối diện chơi máy tính. Lâu lâu còn lén nhìn hắn vài lần mà khẽ rung động và đơ đẩn vài giây. Nó chưa bao giờ nhìn hắn như vậy, đặc biệt lúc này đây trông hắn đẹp trai kinh khủng khiếp, vậy mà trước giờ nó không nhận ra thật là lãng phí.
"Tròng mắt sắp lọt ra ngoài rồi kìa thu lại đi" hắn cứ cắm cúi nhìn vào sấp giấy tờ trước mặt nhưng vẫn biết nó đang nhìn hắn như muốn thiêu đốt hắn, nên trêu chọc nó chút
"Anh.... anh nói ai chứ" nó bị phát hiện quáng quá nói đớ lưỡi luôn
"Anh không nói em, anh chỉ đang nói cái người nhìn anh nãy giờ như muốn đốt anh luôn" hắn ngước lại nhìn biểu cảm trên mặt nó mà muốn cười một trận cho đã, lúc thì xanh lè, lúc thì hồng hồng như con tắc kè bông biến đổi màu vậy á!
"Trời ơi vợ hắn đáng yêu quá đi mất" hắn thầm nghĩ rồi mỉm cười, nó nhìn mà muốn chảy nước luôn người gì đâu mà đẹp quá trời không biết cái nụ cười kia đã cười với bao nhiêu cô gái khác rồi nữa, nó càng nghĩ mà càng bực trong người mà nhìn ra cửa sổ không thèm nhìn hắn nữa.
Vậy mà hắn tưởng nó giận hắn vì đã trêu ghẹo nó mà không nhìn hắn nữa nên trong lòng có chút buồn.
Ngồi tiếng mấy đồng hồ trên máy bay cuối cùng cũng đến, nhưng không được vào khách sạn nghỉ liền mà phải tranh thủ đi gặp đối tác bàn chuyện
"Chào Phàm tổng đợi đã lâu rồi" vừa xuống là đối tác đã đứng đợi hắn sẵn, rồi hắn đưa tay về trước phía Phàm Ngọc Cảnh và hai người chào hỏi
"Chào Hoàng tổng không sao cũng mới đến thôi" cả hai vui vẻ nói chuyện, nó đứng một bên im lặng quan sát
"Chuyện hợp tác lần này tôi muốn bàn với Hoàng tổng là tôi muốn bên ngài cung cấp cho tôi một số lượng lớn đá quý và kim cương không biết ngài có thể đáp ứng được không?"
"Tại sao lại không chứ, mối làm ăn này tôi nghĩ là không có gì trở ngại cả" hắn nói với vẻ đầy tự tin
"Vâng! Đây bản hợp đồng bên chúng tôi đã xem qua, còn đây là bản hợp đồng đã được tôi bổ sung đầy đủ hơn, ngài cứ việc xem qua" nó chìa tờ hợp đồng ra trước Phàm Ngọc Cảnh nhẹ nhàng nói và mỉm cười chuyên nghiệp.
"Cô thư ký của Hoàng tổng thật xinh đẹp nha, và biết cách ăn nói nha" Ngọc Cảnh nhìn nó mà cười không mấy gì gọi là thân thiện, hắn nhìn mà tức điên
"Nếu ngài thích thì tôi có thể nhường" hắn nói vậy để xem biểu cảm nó thế nào, ai ngờ nó cũng chẳng chịu thua phán một câu
"Nếu tổng giám đốc đã nói vậy tôi đành phải đi theo Phàm tổng rồi." nó nói nhưng ánh mắt luôn nhìn hắn đầy thách thức và tiếp tục thêm một câu
"Huống chi Phàm tổng lại còn đẹp trai nhã nhặn như thế, người người đều thích" nó trong lòng đang cười rộn ràng cả lên, không ngờ những lời nói như vậy lại có thể chọc hắn mặt đen xì thế kia
"Người đẹp đã nói vậy rồi ý Hoàng tổng thế nào??"
"Thực xin lỗi, khi nãy không giới thiệu mới gây ra sự hiểu lầm này. Xin giới thiệu đây là vợ tôi tên Hà Phương"
"A... vậy là Hoàng phu nhân đây sao nghe nói cô mới bên Mỹ về tính tình vui vẻ, không ngờ lại cho tôi màn chào vui như vậy, làm nãy giờ cứ tưởng...." Ngọc Cảnh bị nó chơi cái méo mặt luôn
"Không nãy giờ đùa hơi dai thông cảm" nó cũng cười ngượng thôi
"Đây hợp đồng tôi xem qua và đã ký rồi chúc hai người luôn sống hạnh phúc"
"Vợ chồng chúng tôi cảm ơn Phàm tổng, hai bên hợp tác vui vẻ"
Nó thì được hả hê trả thù cơn tức khi nãy trên máy bay, nhưng lại không biết mình đã đụng đến con sói thèm khát bao lâu nay.
Chap sau thú vị lắm nha