"Này! Sáng sớm đã ngây người rồi, tôi đẹp quá phải không?" nó lấy tay huơ huơ trước mặt hắn rồi nói, xong lại cười đắc ý.
Hắn bị nó lôi kéo về lại thực tại, hai ngón tay của hắn thật linh hoạt, nghe nó nói xong lại ngồi cười tự đắc như vậy đã bắt đầu co lại và địch đến là "bót" ngay trán của nó, và nụ cười kia đã bị tắt vụt. Hằn búng trán nó xong quay người đi hướng nhà vệ mà đi, để lại một câu mà nó cực kỳ không muốn nghe.
"Em đừng tự sướng nữa, nhanh thay đồ chúng ta đi thử đồ cưới" nó đang xoa xoa cái trán cho giảm bớt đau thì hắn phán câu xanh rờn động tác cũng dừng lại luôn ( trạng thái hiện giờ là đơ và ngây người). Hắn xoay người đi khẽ mỉm cười.
Wedding dress white happiness
(Tiệm áo cưới hạnh phúc trắng)
Hai người bước xuống xe đi vào, nó ngước lên nhìn tấm bảng hiệu trước tiệm áo cưới.
"Àk, tổng giám đốc cậu đến rồi" một người con gái tầm khoảng hai mươi mấy tuổi bước ra chào đón, dáng ngưới thật sự làm say đắm lòng người, nó đang thưởng thức cái đẹp thì bị tiếng nói kéo về
"Đây chắc là tổng giám đốc phu nhân rồi" người đó cười nói với nó
"Dạ! Em chào chị" nó lễ phép chào lại
*Ngoài lề chút*
Người con gái đó là chị họ hắn Hoàng Mai 26 tuổi là một nhà thiết kế trang phục cưới có tiếng trong và ngoài nước.
"Chị đã chuẩn bị lễ phục rồi chứ?" hắn thiếu kiên nhẫn với bà chị họ lắm lời này
"Rồi" chị ta trả lời ngắn ngọn và súc tích, vồn biết tính em họ mình là thiếu kiên nhẫn mà.
Chiếc váy cưới mà nó đang mặc là do tự tay Hoàng Mai thiết kế nó được nhiều người để mắt đến, nhưng cô đều không bán dù có trả cao bao nhiêu, đây là quà cưới mà cô muốn tặng cho em dâu mình.
Bộ váy có màu trắng thật tinh khôi, cổ áo lệch vai trên áo đính hạt cườm lấp lánh. Váy thiết kế hoàn toàn tranh nhã, ôm sát theo từng đường cong của nó lộ ra vẻ mị hoặc vồn không được nó bày ra cho mọi người chiêm ngưỡng.
"Woaa" hắn chỉ phát ra từ đó vào khinh ngạc đôi chút.
"Anh thấy sao, được chứ?" nói hỏi trong vẻ ngưỡng ngùng đáng yêu.
"Đẹp" hắn cảm thấy ba chị họ này có tay nghề quá chuẩn, tạo ra một chiếc váy cưới xinh xắn như vậy.
Chắc các bạn cũng đang thắc mắc tại sao, mình không viết tiếp đoạn Hà Phương bị bắt và được giải cứu như thế nào, mà lại viết đoạn chả liên quan gì cả!!!??? Nếu các bạn muốn biết thì hãy theo dõi những chap tiếp theo nha.