Trần Hà Nhi tức là chị dâu nó không phải là tên thật. Chỉ là nhà họ Trần nhận nuôi từ lúc nhỏ nên, ms có cái tên này. Chứ tên thật là Bảo Uyên. Cuối chuyện m.n sẽ hỉu hơn, au cho bật mí như v thôi
_______________________
"Côbéđãngủmộtgiấckhádài, khitỉnhdậynhìnchúngtôihỏi
"Đâylàđâu? Cácngườilàai?" gia đình chúng tôi cũng ngạc nhiên vì cô bé tỉnh lại chẳng nhớ chuyện gì xảy ra với mình cả. "Côbéconkhôngnhớgì sao" mẹtôihỏixemcôbécónhớrađiềugì không?. Nhưngrồicôbéchẳngnhớđiềugìcả.
Quamộtthờigiantiếpxúcvớicôbé, thìquyết địnhnhậnnuôicôbé, đểcóthểtheodõibệnhtìnhtùylúcđótôicònnhỏ nhưng làngười luônchămsócchocôbé. Côbécũngkhôngkítúcxámàdọnquanhàchúngtôiở, cùnglúcđócôđãdẫntheohaicôbạnmủmmỉm, đángyêuvềnhàchúngtôi. Chúngtôinhưmộtđạigia đìnhvậy, mỗikhicóanhcủacôbéquathăm thì cô bé lạichạyvềkítúcxánhưmìnhởđó. Haicôbạncủacôbéluôngiúpđỡnhữnglúckhôngcònlàchíchmình, bacôthânnhaunhưchịemruộtmộtngườigặpchuyệnlàhaingườicònlạisẽcuống quítcảlên. Thờigiancứthếtrôiđibốnchúngtôicùngnhau lớn lên, chođếnngàykiabệnhcủacôbéđột nhiênlạilêncơn, côbéchạyrangoàinóiđitìmem, nếukhôngemcôbésẽgặpnguy hiểm. Chúngtôichẳngkịpngănlạithìđãchạyrangoàimất, cảbangườichúngtôi tìm mãi, sợcôbé tự làmhạimìnhvàngườikhácvìmọikhilêncơncôbésẽtựcàoráchmặtmình.
"Merry, emởđâura đây đi"
"Merry, màyrađâyđi"chúngtôikêugọimàchẳngthấyđếnkhitôigặpemấyđangngồixuốngđườngvànhìnmộtchàngtrai, códángvẻrấttao nhã, đangngồixuốngcạnhbêncôbéđó, chắclàhỏivàiđiềugìđótôicũngkhôngdámkhẳng định, nhưngtôibiếtkhicôbégặpchàngtraiđó, ýthức cũng đã dầndần tỉnh táolại. Ởchàngtraicó gì đólàmchocôbétrầmổntrởlại.
Khichúngtôiđưacôbévềthìlúcnàocũngngồicườitủm tỉmsuốt, cólúclạingồingâmngavàicakhúcquenthuộc.
Tôikểnãygiờchắcmọingườicũngđoánđượccôbékialàaiphảikhông, đóchínhlàHàPhương, còncậuchàngtraikia là chínhlà Khánh Phong, chồngcủaemấy. VàtôimuốnkểchomọingườibiếtrằngemấylàmộtđạitỷcủabangPhươngNhi, trongbangcócảbangườichúngtôi."
"Đây là chuyện gì hả?, Hà Phương tại sao nó lại bị vậy chứ" anh nó ngồi nghe nãy giờ cầu mong không phải nó nhưng sự thật đã quá phũ phàng, người em duy nhất còn lại cũng phải gánh chịu một căn bệnh quái dị đó chứ.
"Tôi luôn theo dõi bệnh tình em ấy thì đây là chứng bệnh tâm lý khá đặc biệt" John giải thích cho mọi người hiểu về bệnh của nó.
"Nhưng Hà Phương tại sao lại lập bang hội?" Chị nó cũng không ngồi yên được nữa nên hỏi.
"Chuyện này chúng em không giúp chị được" Ngọc nói giọng khá áy náy vì không giải thích được cho người kia
"Tại sao chứ?" chị nó không chịu buông tha vẫn cố gắng hỏi.
"Mọi người muốn biết thêm nhiều chuyện vậy hãy hỏi em ấy, chúng tôi không thể" John không muốn kể tiếp vì không muốn xâm phạm vào đời tư cá nhân của nó. "Tôi xin lỗi, không giải thích được nữa. Và muốn nhắc mọi người một chuyện là đừng nói gì cho em ấy biết nếu không tính mạng của ba anh em chúng tôi sẽ không được giữ được." anh ta vừa dứt lời thì
........
"Có chuyện gì mà không được kể cho em nghe vậy" từ trên lầu nó bước xuống làm tất cả những người có mặt đều hoang mang không biết nảy giờ nó có nghe gì không nữa.
"Hảảảảả"
...............
Cho au xin lỗi nha, vì dọn dẹp nên không ra sớm được. Chap này thấy nó sao sao á, hi vọng không vì vậy mà bơ au nha ^^