• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ủa Hà Phương chưa đến hả??!!" anh nó mở cửa phòng bước vào chỉ nhìn thấy hắn và Mỹ Tuyết, lạ lùng đáng lẽ giờ nó đã đến vậy mà chả thấy nó đâu cả.

"Chưa, mà sao ông biết mà đến vậy??" hắn chưa báo mà anh nó đã đến rồi.

"Thì Hà Phương điện báo tôi biết, mà cho tôi xin lỗi nha" anh nó cầm bó hoa đi đến cạnh bàn đặt lên, rồi nhẹ nhàng đặt một tay lên bả vai hắn, làm ra cái mặt mình có lỗi thật á!

"Ông có lỗi gì mà xin" hắn nhìn anh nó mà nhíu mày khó hiểu.

"Hả?? Tôi tưởng ông biết rồi chứ" thế là anh nó kể lại cho hắn nghe mọi chuyện, hắn ở một bên vẻ mặt đầy âm u, còn Mỹ Tuyết thì đã tỉnh từ khi anh nó bước vào nhưng không mở mắt nằm đó để lắng nghe mọi chuyện xem ai lại hại mình thành như vậy

"Hà Phương à! Tôi định sẽ cho cô sống thêm mấy tuần nữa không ngờ cô lại hại tôi đến nhập viện, được lắm tôi sẽ cho cô chết không được nhắm mắt" khi nghe được kẻ hại mình là ai cô ta tức đến nỗi cả người run lên bần bật, khiến cho cả giường cũng có chút run chuyển nhẹ.

Hắn ngồi bên cạnh thấy có điều bất thường nên khẽ đứng dậy cầm lấy hai bả vai của cô ta mà gọi "Tuyết! Tuyết! Em làm sao vậy, Tuyết!"

"Aaaaa chuột, chuột" cô ta biết mình nằm như vậy cũng không phải là cách nên đột nhiên ngồi bật dậy chui thẳng vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn run run kiu la.

"Không sao hết rồi, đã qua rồi đừng lo" lúc đầu hắn cũng hơi chần chừ chưa dám ôm cô ta, nhưng hắn cảm thấy cả người cô ta đều run rẩy nên cuối cùng cũng đặt đôi tay lên tấm lưng đó an ủi.

Vừa đúng lúc Hà Phương bước vào, "Hai!! Sao không chưa em cùng đến" nó đi vào nhìn thấy anh nó liền trách mà không nhìn xung quanh cho đến khi anh nó không phản ứng gì, mà đang nhìn chỗ khác, nó cũng nghi hoặc nhìn theo và rồi nó nhìn thấy hắn đang ôm ấp cô ta trong lòng, ngay lúc đó trái tim nó đau thắt lại, như nó vẫn cố cố đứng thật vững, cố không để nước mắt chảy ra, cố nén lại giọng nói đầy nghẹn ngào đang bị nghẹt ở thực quản.

Cả phòng chẳng ai cảm thấy có sự hiện diện của nó cả, hắn thấy cả người cô ta đều không còn run rẩy nữa mà lại nghe được hơi thở đều đều phát ra từ cô ta, nên đã nhẹ nhàng đỡ cho cô ta nằm xuống giường, kéo chăn lên đắp động tác thật ôn nhu biết mấy. Hắn kéo xong rồi quay lại thì nhìn thấy nó đang đứng ở cửa.

"Em đến là để xin lỗi Mỹ Tuyết sao??" hắn nhìn nó đầy đau lòng, cứ ngỡ nó đã không còn tính chấp nhất và quậy phá nữa, nhưng nó lại hại Mỹ Tuyết đến nỗi phải nhập viện thì trò đùa này đã hơi quá rồi.

"Không, em chỉ đến xem cô ta thế nào thôi" nó đi lại chỗ hắn đang đứng, rồi đối diện với hắn, "em tưởng anh đã biết rồi chứ, vậy hóa ra anh mới biết sao và chuyện đó do em làm thì em cũng không xin lỗi" nó kiên quyết nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn như tìm kiếm gì đó, nhưng chẳng có gì.

"Tại sao em lại cố chấp như vậy chứ" hắn tức giận vì sao nó phải làm vậy, nếu làm vậy nó được vui thì nó thật tàn nhẫn rồi.

"Đây là chuyện của em, nếu anh mới biết chuyện em hại cô ta vậy ai đã dọn dẹp phòng" nó không nhìn hắn nữa mà xoay lưng đi lại ghế sofa ngồi xuống mà đặt ra nghi vấn.

Đang trong lúc suy nghĩ thì ngoài cửa là có người đẩy vào cả 3 người có mặt trong phòng đều hướng ra ngoài phía cửa.

"Là tụi tao đã cho người đến dọn dẹp giùm mày đó" Trúc Linh Và Như Ngọc đều bước vào trong.

"Tại sao??" nó vẫn thật sự không hiểu vì sao hai cô lại làm vậy

"Tại tụi tao không muốn mày lại phải rơi nước mắt một lần nữa, nếu để cho Khánh Phong biết thì mày và hắn lại cãi nhau, tụi tao không muốn nhìn thấy chị em mình lại rơi nước mắt vì một thằng đàn ông như thế, từ khi về nước đến nay mày đã phải rơi không ít nước mắt. Lúc bên Mỹ mặc dù mày bị dày vò nhưng cũng không rơi bất kì một giọt lệ nào cả, nhưng khi mày về lại nước thì thế nào lúc nào mày cũng buồn bã, và rơi nước mắt. Tuy tụi tao ngăn lại việc mày hại cô ta nhưng sự thật vẫn là sự thật, cho tụi tao xin lỗi nha." hai cô đi lại ngồi kế bên nó ôm lấy nó mà khóc

Nó thật là không thể nói nên lời nó thật hạnh phúc khi có hai người bạn như cô, cuộc đời nó có hai người chị em tốt này cũng hạnh phúc lắm rồi.

Anh nó và hắn đứng bên cạnh nghe được những lời nói đó của hai cô, thì mỗi người mang một cảm xúc khác nhau. Nhưng cả hai cùng có một cảm giác là Hà Phương thật sự may mắn khi có được những người bạn như hai cô, những người bạn luôn sẵn sẵn sàng giúp đỡ khi bạn mình cần và luôn làm ở bên cạnh khi nó cơn đơn và thất vọng nhất.

aithíchmìnhđượcngườibạnnhưhaikhông. Authìrấtthíchaucũngmộtngườibnnhưvậyđấy ^^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK