“10. Trần Như Quỳnh Toán 2. Tổng điểm: 125”
….
Đã chuẩn bị vào top 5, không thể chứ, không thể nào nó lại lọt top 5 được, chắc chắn lúc nãy thầy đọc cậu đã lơ đãng không nghe thấy rồi!
“5. Kiều Huyền Trang Toán 1. Tổng điểm 120
4. Lại Việt An Toán 1. Tổng điểm 123
3. Hoàng Nguyên Bảo Toán 1. Tổng điểm 127
2. Vũ Huỳnh Phong Toán 2. Tổng điểm 132”
-“Và người thứ nhất là người chưa được đọc tên!”
Thầy giáo nở nụ cười trìu mến, lần này được 10, Vũ Phong cũng không ngờ mình vẫn xếp thứ hai, quả thật bây giờ cậu rất tò mò về người thứ nhất bí ẩn kia?
Toán 2 thì cậu biết tên hết, vậy là người này phải thuộc Toán 1 rồi.
-“Cuối cùng….Hà Nguyệt Dương Toán 2. Tổng điểm 141.”
Thầy nhìn học trò cưng trìu mến, phía dưới có đứa chết sốc!
-“Ok, vậy là ai đi thi thì mọi người cũng biết rồi nhé, năm nay Toán 2 học rất khá…”
Toán 2 được bữa nở mày nở mặt!
Tan học, không kìm nổi tò mò, lớp trưởng chạy thật nhanh sang giật bài bạn. Hả? Hóa ra nó được 12 điểm, bài hình cuối giải bằng ba cách khác nhau, khiến thầy rất hài lòng, thưởng thêm một điểm cho mỗi cách…
Thảo nào lại nộp bài muộn tới vậy!
Thầy cũng chỉ nói, lớp có duy nhất một người được 10, cũng đâu có nói, cao điểm nhất là 10…hix…
Thầy ơi là thầy, nếu thầy nói sớm, 20 phút cuối cậu đã không ngồi chơi!
-“Đừng buồn, cậu cũng cố gắng hết sức rồi!”
Dương mở lời, thản nhiên như không.
-“Tôi chẳng có gì phải buồn…”
Phong chối.
-“Cậu luôn muốn hơn điểm tôi!”
Có người càng sốc, con bé nhìn ra từ lúc nào vậy chứ, đối diện ánh mắt nó, không thể phủ nhận, cậu chỉ nói:
-“Đúng, nhưng không phải vì so đo thứ tự, cũng không phải tôi hiếu thắng hay ích kỉ, nói chung, sau này cậu sẽ hiểu!”
Đoạn, cậu bỏ về.
Câu nói đó, quả thật phải mất 9 năm sau, Hà Nguyệt Dương mới hiểu rõ!
…..
Việc anh chị đi thi Olympic với nhau không còn xa lạ gì với Hà Anh nữa, dù gì cũng chỉ hai ngày một đêm, với lại, cô cũng bận với dự án phim mới, không muốn lỡ dở.
Tuy nhiên, lần này họ đi đúng vào sinh nhật cô, quả thật rất buồn…hai người mà cô vô cùng vô cùng yêu quý.
-“Sao hôm nay trầm tĩnh vậy em?”
Phong hỏi, Nguyệt Anh chỉ nói bâng quơ:
-“Nhớ mua quà cho em, ở đó có đặc sản gì khuôn hết về cho em.”
-“Ừ, làm quà sinh nhật luôn nhé!”
Cô khẽ cười, thì ra anh vẫn nhớ sinh nhật cô.
-“Anh hứa nhé!”
-“Tất nhiên.”
Đi được một đoạn, Hà Anh lại hỏi dò.
-“Anh Phong này, nếu có người tỏ tình với anh thì sao, bây giờ ý….”
-“Chẳng sao cả!”
-“Cũng đúng, thực ra trước giờ cũng có nhiều người tỏ tình với anh rồi nhỉ, chỉ từ khi tin đồi về giới tính đó mới ít đi thôi…đúng là số phận của họ rất thảm, tự dưng thấy thương họ quá…”
-“Nè, em không thương ông anh này thương gì họ…mà nếu…”
Phong ngập ngừng, Hà Anh sốt ruột.
-“Nếu gì anh?”
-“Nếu là người ấy, anh sẽ rất vui!”
Trời, anh đã có người mình thương…từ bao giờ vậy? Sao ngày ngày cô đi học với anh, về cùng anh, mà không biết gì cả, người ấy là ai? Anh nói nếu người ấy tỏ tình anh sẽ vui ư? Liệu cô có nên liều?
-“Vậy là cái người mà anh thích tỏ tình với anh, anh sẽ nhận lời…và hẹn hò hả?”
-“Tất nhiên…”
Tim cô tự dưng đập rất nhanh, đang lưỡng lự thì anh lại bảo:
-“Nhưng mà anh thực sự không thích cô ấy tỏ tình trước với anh lắm, bởi vì anh không muốn sau này người ta hỏi, lại gán ghép cho cô ấy cái mác cọc đi tìm trâu…Như thế nào nhỉ, nói chung là anh không muốn cô ấy bị chịu một chút thiệt thòi nào cả, hãy cứ để anh cưa cẩm, tán tỉnh, chiều chuộng cố ấy…để cô ấy có thể tận hưởng mọi ngọt ngào…”
Ngồi sau lưng anh, trái tim xao xuyến, cái người này, đã thích anh giờ lại thích nhiều hơn.
-“Hà Anh của chúng ta sao tự dưng hỏi thế, em thích đứa nào rồi hả?”
-“Đâu có, bé tý mà, yêu đương gì…”
Hà Anh vội vã thanh minh.
-“Ừ, nếu thích đứa nào cũng đừng tỏ tình vội, cứ bảo với anh để anh gợi ý cho thằng đó, yên tâm, em gái anh xinh đẹp giỏi giang như thế, ai mà từ chối nổi…”
Không biết Hà Nguyệt Anh nên buồn hay vui? Anh nói, sẽ không đứa con trai nào từ chối cô, nhưng anh lại nói…đây là lần thứ hai, cô nhớ rất rõ, cái chữ “em gái”…sao như dao cứa qua tim gan, hận mà không làm gì nổi!!!
-“Nếu em không lấy chồng, anh sẽ chăm sóc em cả đời chứ?”
-“Ôi dào, còn phải hỏi, anh trai đây và chị gái em sẽ chăm em sung sướng béo tốt cả đời luôn, thách đứa nào bắt nạt…chỉ sợ trong ba đứa mình, em là người xuất giá trước thui…”
Lại thêm một chữ “anh trai”…mắt mũi đỏ quạch hết cả, được, thích thế thì cô cũng sẽ lợi dụng cái chữ “anh trai” này vậy!
-“Anh, em mệt quá, mượn lưng anh tý nhé…”
Vũ Phong một hồi yên lặng.
-“Tưởng anh trai tốt với em cơ mà, anh trai em gái thì có gì mà ngại…”
-“Ừ, sợ thiệt thòi cho em thôi, dựa đi…”
Hà Anh dựa vào anh, mùi bạc hà của anh rất thơm, rất ấm áp, một cảm giác thoải mái nhẹ nhàng bao phủ trái tim cô!
Từ phía xa, có người chị nhìn thấy cảnh tượng đó, cô cũng không ngờ trong mình lại dâng lên hai cảm giác, đầu tiên, là hạnh phúc cho tiểu muội muội, rốt cuộc ước mong của nó cũng thành hiện thực…nhưng sau đó, lại là một cái gì đó hơi khó chịu, cố lý giải mà không ra!
………
Vì cái thói lười, ham phim, hay ăn vặt nó ngấm vào máu, nên khác với muội muội phòng một màu hồng ngăn nắp gọn gàng thì phòng của Hà Dương chẳng khác gì tổ chuột cả, trước tối đi Hải Phòng cô mới cuống cuồng vơ vét áo quần, sách vở, bút mực và đồ cần thiết.
Trong lúc tìm kiếm, điều thú vị nhất là Hà Dương thấy chiếc đồng hồ nam trong bộ đồng hồ đôi cô mua nằm dưới góc tủ, gần bàn học, nó rơi xuống đây từ lúc nào?
Vậy cũng có nghĩa Vũ Phong không lấy trộm đồ gì của cô cả…Bao nhiêu ân ân oán oán, là cô đổ tội nhầm sao?
Mà tại sao cậu ta lại có chiếc đồng hồ giống hệt cô? Rõ ràng chỉ chỗ thi Olympic năm ngoái mới có mà…giờ mới nhớ ra, thì ra năm ngoái cậu ta cũng đi thi, mua cũng không có gì lạ cả.
Trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi.
……….
Buổi sáng khai mạc, buổi chiều các thí sinh vào phòng thi.
3 rưỡi chiều, sau hai tiếng chiến đấu cực nhọc, Hà Dương mệt mỏi định về phòng ngủ một giấc thì chuông điện thoại reo.
-“Tỷ, làm bài tốt không?”
-“Không tốt lắm, ta bỏ ý cuối…”
-“Tỷ mà bỏ thì chắc chẳng đứa nào làm được”
-“Không biết, cũng nhiều bạn học giỏi mà!”
-“Tỷ này, đừng giận muội nhé!”
Hà Anh giọng run run…
-“Có chuyện gì?”.
Hà Dương vừa ngáp vừa hỏi.
-“Thực ra…thực ra…lúc sáng, có phóng viên tới phỏng vấn, chị ấy hỏi nhiều quá…lại còn hỏi, muội ngoài học, ca hát, vũ đạo, đóng phim còn tài lẻ gì không…muội lúc đó cuống, muội đã nói truyện đang nổi tiếng trên mạng là do muội viết…muội không muốn tỷ biết việc đó qua báo nên…”
-“Được rồi, không sao!”
-“Tỷ không giận?”
-“Nếu muội thấy tốt thì ta không sao, vả lại cũng không hoàn toàn là ta viết…nó bị biến chất đi nhiều rồi…”
-“Đó, đấy mới là muội lo nhất, tỷ tỷ…giúp muội đi…”
Hà Anh run rẩy.
-“Được, phía thằng Phong ta sẽ giải quyết cho muội!”
-“Trời, yêu tỷ nhất, bye nhé!!!”
Khổ thân Hà Nguyệt Dương, lưng suýt nữa là chạm được vào thành giường rồi, giọng Hiếu lại the thé:
-“Muội muội, giúp ta, giúp ta mau…”
Giọng cô nàng thều thào:
-“Có gì, tỷ nhanh lên, muội mệt muốn chết đây!”
Hiếu từ từ giơ ra hai cái quần đùi, hai cái áo may ô, thỏ thẻ:
-“Muội bảo ta mặc bộ nào đẹp?”
Mắt đã sắp díp lại rồi, vẫn phải cố mở ra thẩm định, nhìn qua nhìn lại, soi xét kĩ càng, cuối cùng thì chịu, ngẩn ngơ:
-“Ơ…muội có thấy khác nhau chỗ quái gì đâu?”
Hiếu đỏng đảnh:
-“Sao lại không khác, cái ao may ô tay bên trái so với cái áo may ô tay bên phải cổ trễ hơn 1cm…cái quần đùi tay bên phải dài hơn cái quần đùi tay bên trái 0.5cm…”
Có ai đó há hốc, vò đầu bứt tai…mẹ ơi, con đi chết đây!!!
-“Muội ngẩn cái gì mà ngẩn, nói mau…”
Bị hỏi dồn, đành đáp bừa cho xong việc:
-“Tỷ nên mặc cái nào càng ngắn càng tốt, như thế mới khoe được hết đường nét quyến rũ của tỷ…”
-“Ý muội trùng ý ta quá…thôi, ta về đây, không chàng lại đợi!!!”
Cô vừa ngả người, tỷ tỷ yêu quý không kìm được vui sướng mà quay lại khoe:
-“Đợt này ta ở cùng huynh ấy…Phong huynh ý…”
Miệng tỷ cười đã không ngậm được! Bây giờ cô mới nhớ ra, nhà trường xếp hai người một phòng, mà Hạnh phòng cô đâu rồi, chắc lại hẹn hò cùng Nguyên Bảo chăng?
Tỷ tỷ và Vũ Phong một phòng ư? Thầy phụ trách cố ý hay vô tình vậy? Thảo nào tỷ ý lại trau trau chuốt chuốt tới thế!!! Quả này hắn chết chắc, nghĩ vậy mà có người sung sướng vùi đầu vào chăn, khóe môi khẽ nhếch đắc ý!!!
Người ta dạy, con gái nhà lành, đi ngủ phải đóng cửa cẩn thận, quả không sai.
Hôm đó, có người cứ thế mà ngủ, rốt cuộc, bị kẻ xấu lợi dụng không thương tiếc!
Kẻ xấu lấy đuôi tóc, chọc chọc lên mũi.
Kẻ xấu cù nách.
Kẻ xấu véo mặt.
Vậy mà vẫn ngủ ngon được, khiến kẻ xấu tức điên.
Kẻ xấu cứ thế mà nhìn, chẳng hiểu sao, nhìn một lúc, lại không thấy bực, đáng ghét chuyển hết thành đáng yêu…
Tay mân mê từng đường nét trên khuôn mặt, rồi ai đó từ từ, rón rén vén những lọn tóc, đặt một nụ hôn nhẹ trên trán.
Có người cựa mình, khiến kẻ xấu sợ hãi mà ngã chỏng vó, dập cả mông!