• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Nguyệt Anh nhớ về một ngày của hai tuần trước…



Nghe tin dữ từ Hiếu, cô vội vàng tới bệnh viện.



Nghe bác sĩ nói qua tình hình, cô như hóa đá. Tất cả hối hận, ăn năn, tội lỗi vài tiếng trước liền biến thành căm tức!!!



Tai nạn nghiêm trọng như vậy, Phong thì nguy kịch không biết sống chết ra sao…vậy mà Hà Dương chỉ choáng và bị vài vết bầm.



Tại sao lại thế? Tại sao lại bất công tới thế?



-“Phong…”



Nguyệt Dương mấp máy môi.



Hà Nguyệt Anh nước mắt lưng tròng, thống khổ:



-“Tỷ, muội xin lỗi, tất cả là do muội, không ngờ con đó lại chơi muội khốn nạn như vậy?”



Hà Dương vỗ về em gái:



-“Không sao, dù sao nếu ta không đi thì mi cũng đi, như vậy mi mà làm sao ta cũng không chịu nổi…”



-“Nhưng mà tỷ…”



-“Đừng buồn nữa, những loại người như thế mi nên tránh xa, mi thì ngây thơ hiền lành, làm sao đấu lại được với nó…”



-“Tỷ yên tâm, muội đã cho người gửi băng ghi âm tới chỗ lão người yêu cũ của nó rồi, nghe nói nó và hắn cũng có khúc mắc, lần này chắc chắn nó không thoát được…”



-“Được rồi, mi đừng làm gì quá lên, kẻo sau này nó lại báo thù…”



-“Vâng…”



-“Ba mẹ, muội đừng nói…”



-“Tỷ yên tâm, ba mẹ nghe được có mà sợ phát khiếp à, lúc nãy muội gọi điện bảo tỷ bận họp đột xuất, không về được, tý tỷ gọi điện lại cho ba mẹ yên tâm, nhé!”



-“Ừ, cảm ơn muội…Nguyệt Anh này, Phong…?”



Hà Nguyệt Anh một giây sững sờ…chị là quan tâm tới một người vừa mới cứu mình, hay là đã phát sinh tình cảm với anh???



-“Anh Phong, may mà lần này bệnh viện có đủ máu…nhưng anh ấy…bị rất nặng…”



-“Hôm nay muội van nài tỷ, đừng bao giờ gặp lại anh ấy nữa!”



Hà Nguyệt Dương còn chưa hiểu sự tình ra sao, em gái cô đã nói liền một mạch:



-“Tỷ biết không, năm năm qua, anh ấy sống rất hạnh phúc…vậy mà, tỷ vừa mới về nước được vài tháng, anh ấy liền gặp tai nạn, tới hai lần…tỷ, tỷ là khắc tinh của anh ấy rồi…”



-“Từ xưa hai người đã đấu nhau ầm ĩ, muội không quan tâm, nhưng giờ, tính mạng anh ấy bị nguy hiểm, xin tỷ tránh xa anh ấy một chút, đã có muội chăm sóc…”







Hà Nguyệt Anh nói một hồi, Hà Nguyệt Dương chỉ lặng thinh rồi về nhà.



Việc đó, cũng khiến cô chắc chắn rằng, chị gái cô, không hề có tình ý với anh.











Nhìn Phong thống khổ, Hà Anh như bị ai đâm từng nhát đau đớn.



Thì ra là thế, dù Hà Nguyệt Dương có rời đi, dù chị ấy có biến mất vĩnh viễn trên thế giới này…anh cũng sẽ gặm nhấm hình ảnh của chị ấy mà sống thôi, mãi mãi không có chỗ cho cô.



Có lẽ để đạt được mục đích của mình, cách duy nhất cô có thể làm là khiến cho Phong chán ghét chị, kể cả chị ấy đứng trước mặt, anh cũng sẽ ghê tởm mà không động tới!



Hà Anh hít thở, cô nói với anh:



-“Em đùa đấy, chị ấy rất khỏe, xuất viện rồi…”



Ánh mắt anh trừng trừng nhìn cô.



-“Thề, không tin anh hỏi bác sĩ mà xem, hay là để em gọi điện anh nói chuyện với chị ấy…”



Cô thấy anh ngồi xuống…lúc nãy anh không khóc, nhưng bây giờ…cô lại thấy mắt anh đỏ hoe.



-“Em về đi, tạm thời anh không muốn thấy em!”



Cô biết, anh giận.



Cô biết, cô đùa hơi quá.



Mỗi lần, anh bực Hà Dương, anh sẽ ngay lập tức tìm chị, phát tiết, cãi nhau với chị!



Nhưng mỗi lần, anh khó chịu với cô, anh cũng chỉ lạnh lùng mà nói vài câu. Hà Nguyệt Anh cô đúng là có một bà chị gái và một ông “anh trai” tốt nhất thế gian!!!



-“Xin lỗi anh, chắc em sẽ ra nước ngoài một thời gian, em sẽ sắp xếp y tá tốt cho anh…cố gắng giữ gìn sức khỏe, anh nhé! Em vẫn luôn đợi anh!”



Cô nói, rồi kéo cánh cửa phòng…



‘Hà Nguyệt Dương, cớ sao chị có mọi thứ???’



….



….



-“Ơ, chị lại quay lại ạ…”



Cô y tá hỏi hồn nhiên.



-“Ừ!”



Đúng là sao, thay quần áo nhanh thật. Cô mở cửa cho người con gái trước mặt.



-“Kì diệu thật chị nhỉ, cuối cùng anh ấy cũng tỉnh!”



Hà Nguyệt Dương mắt đỏ hoe, cố bình tĩnh…



-“Ừ…”



-“Em vừa tiêm cho anh ấy, anh ấy giờ đang ngủ ạ…”



Y tá đi khỏi, Nguyệt Dương không kìm nổi nữa, ôm lấy Phong, òa khóc nức nở…



Vậy là ngày cô mong chờ, rồi cũng đã tới!



Những lời Nguyệt Anh nói cứ ám ảnh mãi không thôi. Lẽ nào, cô thực sự là khắc tinh của cậu?



Nguyệt Anh dù sao cũng dùng hình thức nói giảm nói tránh, thực sự là hai lần gặp tai nạn của cậu ấy, đều liên quan tới cô, nói cách khác, đều do cô gây ra.



Tim bỗng dưng thấy nhói…



Thời gian này đối với Nguyệt Dương, tưởng như sống còn khó khăn hơn chết. Cô bí mật xin Hiếu lịch đi diễn của Nguyệt Anh, rồi đúng vào giờ đó, đều đặn tới bệnh viện.



Cô biết, cô mang điềm xấu. Nhưng cô không thể thôi nghĩ về cậu, không thể thôi lo lắng.



Đêm đêm cô mơ về hôm ấy, cái ngày mà cậu bao trọn cô trong lòng, cái ngày mà cậu dùng toàn bộ tính mạng mình, chỉ để bảo vệ cô…rồi cô lại mơ cậu mỉm cười vẫy tay tạm biệt cô, cậu cứ thế mà rời xa cô mãi mãi…



Thà rằng người bị đau, người nằm đây là cô…



Đau xót nhìn khuôn mặt xanh xao trên giường bệnh, cô đặt vào túi áo Phong một chiếc cỏ bốn lá bằng len, màu xanh.



Dịu dàng xoa bóp chân tay, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán người ấy…rồi cũng chẳng dám ở lâu, cô gạt nước mắt, lặng lẽ rời khỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK