• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lẽ thường tình, kẻ yếu luôn bị kẻ mạnh bắt nạt, kẻ ngu bị kẻ thông minh khi dễ. Những kiểu người ấy, xuất hiện đầy rẫy.



Còn kiểu thứ ba, hiếm hơn, mà còn đáng thương hơn gấp bội phần. Là kiểu người vì yêu thương quá mà bị chính những người mình yêu lợi dụng không thương tiếc.



Có lẽ Moon chính là minh chứng điển hình của loại người thứ ba, ngoài bị em gái yêu quý bóc lột tới tận xương tủy…thì cũng bị ai đó tên Wind liên tục qua mặt…



Đúng như anh dự đoán. Một thời gian nhỏ nhoi sau, Moon bấm chuông cửa.



-“Sao, đổi ý rồi hả?”



Anh hỏi.



-“À…cậu để quên thuốc và bông băng này…”



-“Thế à, tôi đãng trí quá…có vào nhà tôi chơi không?”



-“Ừ!”



Cùng một chung cư mà nhà ở Wind lại to hơn tới mấy lần. Tất cả mọi thứ đều sạch bóng, tráng lệ chứ không bừa bộn như chỗ cô, nội thất cũng đều là hàng cực phẩm.



Wind nhẹ ấn Moon ngồi lên chiếc ghế tựa, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào tay cô, tiếng nói ngọt ngào, pha lẫn vị xót xa.



-“Nguyệt này…tay…để tôi thay băng cho…”



Quả thực, anh rất muốn xem, rốt cuộc vết thương kia to bao nhiêu, sâu bao nhiêu? Và sao cô có thể cầm dao phang lên tới tận đó…



Moon bất giác quay sang, có chút hoảng hồn. Cũng tại cô vô dụng, người ta hiến máu, chỉ bị vết rất nhỏ, hôm sau là khỏi. Còn cô, lại dị ứng với mũi kim, ngứa ngáy khó chịu, sưng lên sưng xuống. Càng ngày càng phình, máu ứa ra liên tục.



Cô vội để tay phía sau lưng, giọng nhỏ nhẹ:



-“Đừng, tôi vừa mới thay xong, mỗi lần thay đau lắm…”



Moon khẽ nhíu mày, lòng Wind đã rối như mối tơ vò. Một điều chính anh cũng phải thừa nhận, là cho dù anh tỉnh táo, minh mẫn tới như nào, thì trước mặt người con gái này, chỉ cần cô có chút khó chịu, chỉ cần biết cô đang không khỏe là đầu anh lại trống rỗng, đứng ngồi không yên…



-“Được rồi, được rồi, không thay nữa…”



Cô cười, dịu hiền, còn anh, khuôn mặt vẫn nặng nề:



-“Có uống thuốc giảm đau không?”



-“Cậu sao vậy? Có vết cắt thôi mà, cứ làm quá…”



Wind chẳng yên tâm, thở dài nói:



-“Từ giờ nấu cơm cần cắt gọt hay băm chặt cái gì tôi sẽ làm…cậu tốt nhất không đụng vào nữa!”



-“Tôi…tôi cũng đang muốn nói về chuyện này…”



Moon lúng túng, thấy Wind chỉ nhìn mình, cố hít thở sâu, dù sao cũng không thể để mọi thứ đi quá xa được, gần Wind như gần thuốc độc, lời cô nhẹ nhàng:



-“Nấu cơm cho cậu là việc đơn giản thôi, nhưng cậu nghĩ xem, nếu vậy, cả ngày chúng ta đều kè kè bên nhau…mà chúng ta đều lớn rồi, đều tới tuổi hẹn hò, lập gia đình rồi…như vậy thì làm gì mà còn thời gian yêu đương? Tôi cũng sắp già ế tới nơi rồi…”



Chưa bao giờ Wind thấy Moon nói chuyện nghiêm túc là thế, từ chối rất khéo…từng lời, từng lời như đập mạnh vào ngực anh.



Chưa bao giờ Moon cảm thấy không khí trong phòng ngột ngạt tới vậy!







-“Muốn lấy chồng rồi hả?”



Anh hỏi, cô gật đầu.



-“Được, tôi có mấy đứa bạn, cũng được lắm, tôi giới thiệu cho…”



-“…”



-“À mà tôi quên mất, tiến sĩ Hà Nguyệt Dương thì chắc đối tượng phải là giáo sư nhỉ, chỉ có giáo sư mới xứng làm người ấy của cậu nhỉ? Tôi quên, tôi quên…tôi thì chỉ tốt nghiệp cấp ba thôi, lấy đâu bạn bè giỏi giang thế…”



Ánh mắt anh u trầm, lạnh lùng. Từng câu từng chữ nhấn nhá như sát muối trong lòng cô…



-“Ừ, tôi về đây!”



-“Không tiễn…”



….



Đêm hôm đó, trăng lên cao, có hai bóng người, ngồi bần thần, vô định…



*****



Hà Nội những ngày đông bình yên mà giản dị.



Thời gian lặng lẽ trôi…



Khoác chiếc khăn to sụ, Nguyệt Dương dạo bước trên con phố nhỏ. Đâu đây những hàng cây khẳng khiu trụi lá, những quán cóc ven đường, mùi ngô nướng thơm ngào ngạt…



Tính ra, cô cũng đi làm được gần một tháng, cũng may đợt đó Viện Toán thiếu người. Cuộc sống của một người đi làm, rõ ràng là bận rộn hơn, vậy mà sao thấy lại chậm chạp tới vậy, mỗi buổi tối dài tới vô tận…



Muốn trốn tránh một người, muốn tìm một hạnh phúc mới…mà cớ sao, càng tránh, càng đau khổ, càng nhung nhớ???



-“Cô ơi mua khoai cho con với!”



Giật mình, cô quay lại, đó là một em bé gái. Mùa đông lạnh lẽo, nhưng chỉ đi có đôi dép tổ ong, quần áo cũng phong phanh.



-“Sao con không mặc ấm?”



-“Con…con…”



Em bé hơi xấu hổ, cô dùng chiếc khăn của mình, quàng lên người bé, dịu dàng nói:



-“Tặng con, khoai con bán như nào?”



-“Dạ, 10 ngàn một củ ạ!”



Vì để quên ví, trong túi may thay còn một trăm ngàn, cô lấy luôn chục củ cho em bé.



-“Cô phải ăn luôn cho nóng cô nhé!”



-“Ừ, cô biết rồi, cảm ơn con!”







Khoai nướng thơm phức ngọt bùi, Hà Dương vừa thong dong vừa ăn được hai củ thì trời nổi gió lớn, mưa bắt đầu tý tách rơi, cô vội vã chạy về chung cư.



Nhấn nút lên tầng 17.



Đợi chờ.



“Ting”



Cùng bước vào thang máy với cô là đôi trai gái nọ. Người con gái, quấn quít bên người con trai như dây mùng tơi bậu giàn. Người con trai, vô tư thản nhiên chăm sóc cô gái.



Mùi bạc hà quen thuộc, tim Moon nhói…



-“Lâu lắm không gặp, tiến sĩ khỏe chứ?”



Wind cố ý nhấn mạnh hai từ “tiến sĩ”.



Moon ấp úng:



-“Tôi…tôi khỏe…”



-“Chị Nguyệt Anh!”



Cô gái lên tiếng.



-“Không, là chị gái sinh đôi của Nguyệt Anh, Nguyệt Dương…”



Anh quay sang:



-“À, giới thiệu với cậu, người yêu tôi, Thùy Vân…”



Còn Nguyệt Anh thì sao? Người đã từng mang em bé của cậu? Xem ra Phong vẫn rất hận. Cô quay sang, cố vui vẻ chào hỏi:



-“Rất vui được làm quen với em, chị là Hà Dương!”



-“Vinh hạnh là em mới đúng chứ ạ, em chưa bao giờ gặp tiến sĩ nào mà trẻ đẹp như chị…”



Phong Vân – nghe tên đã thấy hợp, nhìn ánh mắt cậu ấy, thật hạnh phúc. Hai người liên tục trao nhau những yêu thương, Hà Nguyệt Dương chưa bao giờ thấy thang máy chạy chậm như hôm đó!



Một lát, Thùy Vân gõ cửa nhà hàng xóm “người yêu”.



-“Chị, chị ơi em mượn lọ muối, em định nấu tý đồ cho anh Phong mà nhà anh ấy chẳng có gì…”



Em ấy mặc cái váy khoét cổ rộng, để lộ đôi gò hồng đào quyến rũ tới mê người, Phong quả là có mắt chọn, cô nhìn còn mê nữa là…



-“Đây em!”



-“Dạ cảm ơn chị ạ, chị tốt ghê ạ…”







Hai tiếng sau, lại có tiếng chuông.



Hà Dương lững thững ra mở cửa, vẫn là em ấy, vẫn là người yêu của người cô yêu đơn phương, chỉ là cả cơ thể hoàn hảo ấy khoác trên người chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, ngay cả nội y cũng không mặc.



-“Chị ơi em mượn lọ tiêu!”



Nguyệt Dương lấy cho cô bé, lòng tự hỏi, sở thích của họ…là trong bếp sao?



-“Đây em!”



Nở nụ cười tiễn khách, không hiểu sao lòng Moon buồn bực vô cớ.







-“Sao rồi?”



Wind sốt sắng hỏi.



-“Vâng, chị ấy tốt lắm ạ, chị ấy cho mượn còn tươi cười nữa ạ!”



Con ngươi ai đó rực lửa giận.



-“Đây là tiền công của em!”



-“Anh khách sáo thế, em là người mới, còn nhờ anh và công ty chiếu cố nhiều, em không nhận đâu, thôi em về nhé!”



-“Ừ, cảm ơn em!”



Có người ngồi một mình trong phòng khách, lòng trĩu nặng.



Đã quyết tâm, gạt cô ra khỏi cuộc sống.



Đang thực hiện rất tốt, không gặp cô, chỉ là thấy trống vắng…Hôm nay gặp cô rồi, lại không được yên ổn.



Thời gian qua, cô làm gì? Cô sống tốt chứ?



Tay cô, đã khỏi đau chưa?



Nhìn thấy cô lẻ loi giữa con phố nhỏ, chiếc áo mỏng manh sao chống nổi giá rét, chỉ muốn lao ra ôm thật chặt!



Cái dáng cô nhỏ nhắn nhấm nháp củ khoai, như con chuột con đáng yêu.



Trêu cô, muốn cô cảm nhận một phần cảm giác trong năm năm của anh, nhưng rất tiếc, theo như lời Vân nói, cô là cười rất tươi…Cũng phải, cô với anh, đâu có tâm tư gì mà buồn???



Có người theo vô thức, đi sang, mở cửa nhà bên…



Căn phòng tối tối, cô đang thu mình một xó, xem hài Hoài Linh bằng điện thoại.



Anh chưa từng thấy, ai xem hài Hoài Linh mà lại khóc nức nở. Tìm cho mình một chỗ gần đó, Wind nhẹ nhàng ngồi cạnh.



Tình huống càng hài, khán giả càng cười thì Hà Nguyệt Dương lại càng khóc to, khiến lòng anh như bị từng mũi khoan dùi lên…



“Nói cho em biết em phải làm sao…em yêu anh nhiều quá mất rồi…em biết là tình yêu này là tội lỗi, nhưng mà em hết đường rồi…”



Thanh âm rất nhỏ, nếu không chú ý, sẽ không nghe rõ lời cô nói, từng từ từng từ như cơn gió lạnh thổi qua người, khiến anh gần như hóa đá.



Cô thay người yêu như thay áo, anh chấp nhận, anh đau…nhưng biết trong tim cô có một hình bóng, sâu đậm như vậy…còn đau gấp trăm gấp nghìn.



-“Là ai vậy?”



Giọng Phong trầm trầm.



Nguyệt Dương giật nảy mình, gạt nước mắt, quay sang há hốc.



-“Cậu…cậu vào từ bao giờ?”



-“Quan trọng sao? Là ai vậy? Ai khiến tiến sĩ của chúng ta đau lòng tới thế? Là giáo sư nào?”



Anh hỏi một hồi, ánh mắt chờ mong.



-“Anh ấy…”



-“Tên là gì?”



Phong bắt đầu mất bình tĩnh. Nguyệt Dương cuống quá, trả lời bừa:



-“Tên là…tên là…Vent”



Đáng tiếc, ai đó không biết ý nghĩa của từ “Vent” trong tiếng Pháp. Anh chất vấn:



-“Bao nhiêu tuổi?”



-“Hai…hai tư…”



-“Được lắm! Sao không đi nói với hắn, ở đây khóc lóc làm gì?”



-“Anh ấy có người yêu rồi!”



Cô trả lời, theo vô thức, anh thở phào, góp ý rất thâm:



-“Thế thì thôi đi, không nên làm kẻ thứ ba, vừa trái với luân thường đạo lý, vừa không vui vẻ gì…”



-“Tôi biết rồi!”



-“Khỏi chưa?”



-“Rồi, còn cậu?”



-“Rồi, cậu cũng quan tâm tới tôi cơ à? Còn khoai nướng không? Tôi đói.”



Hà Nguyệt Dương sốc tý ngã ngửa! Lúc nãy ôm người yêu như thế mà cậu vẫn còn biết cô có khoai? Sao người yêu cậu nấu ăn cả tối mà cậu vẫn đói?



Chưa kịp nói gì thì Phong đã tự tiện vào bếp, nướng nướng lại mấy củ khoai.



-“Ăn đi, ăn nhiều mới có sức mà khóc!”



Anh đưa cô, mỉa mai.



Hai người cùng nhau ăn, củ khoai anh nướng thành cháy gần hết, mà sao cô thấy ngon quá.



-“Nguyệt này, nhớ năm đó, cậu rất khốn nạn!”



Tay anh đã mần mần lớp cháy trên vỏ khoai, cười nham hiểm. Nguyệt Dương biết điều, nhanh chóng lủi lủi.



-“Đứng lại, Hà Nguyệt Dương, tôi nhất định đòi lại công bằng!”



-“Đừng, Phong ơi, tha cho tôi đi, năm đó tôi trẻ người non dạ…”



-“Tôi không cần biết, nhanh lại đây nào bạn Nguyệt!”



Họ đuổi nhau, anh vẫn như vậy, cố tình để cô chạy hơn mình một chút, cố tình chơi trò mèo vờn chuột…cảm giác như được trở lại thủa học sinh ấy, ngọt ngào làm sao!



-“Haha, chạy đâu cho thoát?”



-“Tôi xin, tôi biết lỗi rồi…”



-“Biết lỗi là xong hả?”



Vũ Phong dùng ngón tay vẽ vẽ, chẳng mấy chốc, hai bên má Nguyệt Dương, mỗi bên đã có ba vết đen huyền bí, trên trán một đường kẻ dọc xuống mũi.



-“Xinh ghê cơ! Nguyệt Dương, chúc mừng cậu, từ nay trở đi đã trở thành nữ hoàng của vương quốc mèo!”



Tất nhiên, nếu đơn giản như vậy thì đã chẳng phải Hà Nguyệt Dương, tay cô cũng xoa xoa mũi cậu, chấm thêm một cái nốt ruồi, sau đó cười ha hả:



-“Vâng, Vũ Phong, tôi cũng xin chúc mừng cậu, quốc vương của các loài chó!”



Đoạn, lừa lừa chạy mất.



-“Đứng lại, nữ hoàng mèo, nàng chạy cái gì chứ?”



Anh vui vẻ trêu.



-“Quốc vương chó, ngài biết nói tiếng người từ bao giờ thế? Ngài phải sủa mới đúng chứ?”







Có hai đứa, trở lại tuổi thơ ấu, cười đùa chẳng khác nào trẻ con!



Có hai đứa, mệt quá, nằm phệt trên sàn nhà!



Có hai đứa, cùng nghĩ rằng, đâu cần phải trở thành cái gì đó…Chỉ cần làm bạn tốt, bên cạnh người ấy, cùng người đó cười, chứng kiến người đó hạnh phúc…thế là đủ ấm áp rồi!!!



*****



BỐP!



Phát tát như trời giáng, Thùy Vân kinh ngạc nhìn Hà Nguyệt Anh, nỗi uất ức dâng trào. Nhưng mà chị ta là ai? Cô là ai? Cô có thể đắc tội không?



-“Chị, chị tha cho em đi…không phải như chị nghĩ đâu…”



-“Không phải, không phải, mày đừng giảo biện!”



‘Hà Nguyệt Anh? Chị cậy thế bắt nạt tôi ư? Được, hôm nay cho chị tức chết luôn!!!’



Thùy Vân nức nở:



-“Em thề mà! Em tự biết mình chứ, anh ấy…anh ấy chỉ dùng em để chọc chị Nguyệt Dương thôi. Lần đầu là anh Nghĩa sai em mang tài liệu cho anh Phong, ở chung cư MW đó, anh ấy xuống lấy, tình cờ nhìn thấy chị Dương, nên nhờ em…”



-“Chung cư MW?”



-“Dạ, nhà anh Phong ở đó! Sau đó, có hai ba lần anh ấy đều nhờ em diễn cả…mấy lần đó đều là anh ấy biết trước chị Dương sẽ đi đâu nên cố tình…thực ra…thực ra, anh ấy…rất quan tâm chị Dương…”



-“Đủ rồi…mày cút đi!”



Hà Nguyệt Anh cứng đờ.



Thời gian đi quay quảng cáo, cô cứ nghĩ, lúc cô về, anh sẽ chạy tới bên cô, sẽ nói anh nhớ cô, anh nói anh nhận ra người quan trọng nhất của anh…chính là cô…



Vậy mà, anh còn chuyển về ở gần chị? Anh đã chuyển từ bao giờ? Còn cố ý làm chị ghen? Con người kiêu ngạo như anh, vì Hà Nguyệt Dương, lại có thể làm trò đó???



Tại sao?



Tại sao lại bất công tới vậy???



Hà Nguyệt Anh uất nghẹn người…nhớ về một ngày xa xôi…



Một ngày mà anh đèo cô đi học.



Họ nói rất nhiều chuyện, vui lắm…Rồi cô thấy, chiếc điện thoại anh để ngay trong ngăn lưới của balô.



Tò mò xem, mà có mật khẩu.



Cô vui sướng biết bao khi máy anh dùng ngày sinh của mình!



Cô vui sướng biết bao khi hình nền anh đặt, cũng là chính mình!



Mở bừa một thư mục, Nguyệt Anh ngây người, từ vui sướng chuyển thành ngạc nhiên, rồi uất hận…



Trong máy anh có rất nhiều ảnh, tất cả cùng là của một người.



Hình cô gái ấy ngủ gật trên bàn, hình cô gái ấy ăn ổi, hình cô ấy hút nước dâu, hình cô ấy cười, hình cô ấy lén lút đọc truyện dưới ngăn bàn, hình cô ấy đá cầu, chạy nhảy…



Những bức vẽ vớ vẩn của cô ấy, những tờ nháp lung tung trong giờ học, đều được chụp lại cẩn thận.



Cả một thư mục, hơn một ngàn bức ảnh…chỉ là của cô ấy!



Toàn bộ điện thoại này, có lẽ chỉ chứa cô ấy!



Mà cô ấy không ai khác – không ai khác…chính là người chị gái sinh đôi cô yêu nhất!!!



Và cô hiểu rằng, hình nền, ngày sinh…thì ra tự mình tưởng bở.



Nguyệt Anh tò mò vào một thư mục khác, có tên:”My Moon and I”, nhưng mật khẩu lần này thật khó đoán, cô gần như phát điên!



-“Nguyệt Anh, sao tự dưng yên lặng thế?”



Tiếng anh phía trên, cô sợ hãi cất điện thoại về vị trí, gạt nước mắt, cố nói:



-“Em mệt!”



-“Làm việc ít thôi…”







Tối hôm đó, cô đã muốn về làm cho ra ngô ra khoai với Hà Nguyệt Dương. Mà cô lại phát hiện ra một sự thực còn thú vị hơn nhiều, hình như Hà Nguyệt Dương không hề thích Vũ Phong, và cũng không hề biết Vũ Phong thích mình.



Cô kể chuyện, chị không hề có gì buồn rầu.



Bao năm sau, chị đi Pháp, thư của anh, cô giữ…cô cố tình xuyên tạc trả đũa chị, vậy mà chị vẫn tươi cười chúc phúc cho cô! Cái cô muốn, là chị ấy phải nổi điên, chứ không phải bình thản như vậy!!!



Cô đã không lựa chọn đối đầu với chị gái, cũng không lựa chọn ầm ĩ. Bởi cô vốn dĩ chẳng phải đối thủ, cô có cách của riêng mình…



Nhưng cô chẳng thể ngờ rằng…anh lại nặng tình tới ngu xuẩn như thế!



Nỗi đau…tới nhức nhối!



Hà Nguyệt Anh nhấn điện thoại, giọng hiền thục:



-“Nguyệt Dương, mai tỷ về thăm nhà hả?”



-“Ừ, mai ta về!”



-“Vậy lấy xe muội mà đi cho an toàn!”



-“Thôi, ta đi xe ta quen rồi…”



-“Thôi, đi xe muội đi, ba còn chưa được nhìn xe mới của muội, tỷ mang về cho ba xem…coi như là giúp muội đi mà…”



-“Ừ, mi dạo này thế nào?”



-“Muội khỏe, tỷ đi làm Viện Toán có tốt không?”



-“Mọi việc đều ổn…mi giữ gìn sức khỏe nhé, đừng nhận nhiều show quá…”



-“Vâng, mai tỷ qua chỗ muội lấy xe nhé, muội bận quá, không mang được, lúc tỷ tới sẽ có người đưa chìa khóa…”



-“Rồi…”







Hà Nguyệt Dương, trên đời, tỷ là người muội tin tưởng nhất! Nhưng đáng tiếc, thế giới của chúng ta, chỉ có thể có một người!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK