Mà thực sự mọi người về hết rồi sao. Lẽ nào cô ở đây thành xác khô thật sao?
Tự dưng thấy hối hận quá, biết thế muối mặt nhờ vả cậu ta cho rồi.
Bụng đói réo thành tiếng, cảm thấy tủi thân ghê gớm!
Bỗng có tiếng thở dài, lời nói nhỏ nhẹ:
-“Nguyệt sao vậy, không nói cho Phong biết được à? Ghét Phong đến thế sao?”
Nghe được giọng cậu lúc này, quả thật cô thấy rất mừng.
-“Tưởng cậu đi rồi?”
-“Muốn đi lắm, nhưng không nỡ thấy cậu chết…”
Lấy hết sức can đảm, Nguyệt Dương mới bẽn lẽn;
-“Cậu có thể nào, lên lớp…”
-“Ừ…”
-“Ở trong ba lô của tôi, có áo, lấy xuống cho tôi…”
Phong cười lớn, thì ra trốn trong đấy, là vì quên không mang áo xuống phòng thay đồ hả? Không ngờ Nguyệt Dương cũng có ngày hôm nay.
-“Đợi tôi tý!”
Nguyệt Dương mặt đã đỏ bừng hết cả, trời ơi, trời ạ, Vũ Phong sẽ nhìn thấy áo bé của cô ư? Ặc ặc, sao cô có thể đãng trí tới mức chỉ mang váy mà quên mang áo? Nhục quá, quá nhục.
Một lúc, Phong lại tới, thở hồng hộc:
-“Nguyệt, không có, ba lô cậu không có áo?”
-“Cậu đừng có xạo, mau đưa cho tôi!”
-“Tôi thề!”
Giọng Phong quả quyết như vậy…Chết, thế là không phải cô quên rồi, lúc nãy Loan bà già bảo mọi người vắt phục trang trên chốc, bạn ấy qua lấy, lẽ nào bạn ấy vơ luôn cả áo thường ngày của cô đi rồi sao???
Mặt Nguyệt Dương méo xệch:
-“Thôi được, cảm ơn cậu nhiều lắm, về đi!”
Phong cười, Hà Nguyệt Dương, biết xấu hổ cơ đấy!
Cậu ném chiếc áo của mình qua thành cửa, nói;
-“Đây là áo phông tôi mặc nhảy hiphop lúc nãy, có hơi nhiều mồ hôi, nhưng mặc tạm đi, còn ra ăn liên hoan nữa…”
Hà Dương nhận lấy, cũng chẳng còn cách nào!
Cô khẽ ngửi, mùi bạc hà rất dễ chịu. Mặc xong mới rón rén đi ra.
Phong nhìn cô, chân váy hoa màu xanh, cộng áo phông của cậu, Nguyệt thì bẽn lẽn, mà cậu cũng ửng đỏ không kém, vội vàng quay đi, tay mò vào ba lô lấy thêm cái áo sơ mi:
-“Mặc thêm vào …”
Nguyệt Dương ngay lập tức phản ứng:
-“Điên à, nóng chết!”
-“Nóng cũng phải mặc, cậu lớn rồi…”
Cô vẫn ngây ngốc, nhất định từ chối. Cậu bực, quát:
-“Tôi thấy tất nhiên không sao, nhưng tôi không thích người khác thấy…”
Máu dần lên não, Nguyệt Dương nhìn xuống phía dưới, chết lặng, giờ mới nhớ ra, hix.
Mặt phải gọi như cà chua chín, giật áo sơ mi của cậu ta, chạy vội vào phòng thay đồ.
Lần hai này xem ra Vũ Phong khá hài lòng, một lớp áo phông, cộng áo sơ mi dày, an toàn tuyệt đối, cô còn nghịch ngợm buộc vạt áo của cậu hình thắt nơ, trông rất cá tính.
Phong cười, vỗ vỗ vai cô:
-“Xinh lắm, đi thôi, lớp đang đợi ngoài quán lẩu kia kìa…”
Một đoạn, Nguyệt Dương hỏi:
-“Tôi là tù nhân à ?”
-“Gì cơ?”
-“Thì tay cậu cứ đặt sau lưng tôi, như áp giải tù nhân ý!”
Phong cười, đoạn cậu đưa bàn tay mình xuống dưới eo cô, nheo mắt trêu trọc:
-“Không thích làm tù nhân à, thế thích làm tình nhân như thế này chăng?”
Không hiểu sao khi nghe thấy câu đó của cậu, tai cô lại đỏ bừng, vừa mới lúc nãy thằng cha hâm dở khiến hai người phải “hôn” nhau xong, giờ lại đùa đùa cợt cợt, bực!
Cô cầm lấy tay cậu, cắn một phát thật mạnh, rồi nhanh chóng chạy trước. Vũ Phong thấy vậy, cũng chạy theo, vượt cô.
Hà Dương hiếu thắng, cố lấy hết sức đuổi, một lúc đuổi được cậu, lè lưỡi trêu ngươi.
Vũ Phong mặt xị, chạy theo, vượt qua cô, còn láo toét búng tai.
Họ cứ vượt qua nhau như vậy…
Cảm giác mỗi lần vượt lên trước khiến Dương rất phấn khích mà không bao giờ biết được rằng, có người cố ý nhường mình, ở đằng sau mình, họ còn nở nụ cười thực sự mãn nguyện!
Liên hoan lớp thật vui.
Món lẩu thẩm cẩm cũng ngon tuyệt, Hà Dương đói rụng rời, ngồi xuống là ăn, ăn lấy ăn để…
Thịt bò thì ngọt lịm này, rau cần cũng giòn ngon, thịt gà cũng được nha…đậu phụ ngậy quá, nấm rơm thơm phức…
Phải tới hai chục phút sau, ngẩng đầu lên thấy ai đó đang nhìn , cô mới giật mình. Từ nãy tới giờ, Hà Dương chỉ gắp thức ăn từ bát lên miệng, chẳng thèm để ý thức ăn vì sao lại bay được vào bát mình?
Nhìn sang bát Vũ Phong, vẫn còn sạch tinh. Đũa cậu còn đang cầm dở miếng bò nhúng chưa kịp đưa sang cho cô…
Mất một giây yên lặng, cuối cùng Hà Nguyệt Dương cũng lấy nửa phong mì tôm, một ít rau, ít đậu, ít thịt, ít nấm, nhúng nhúng vào nồi lẩu, sau đó múc ra cái bát sạch đó, lặng lẽ đẩy về phía bên cạnh.
Có người sướng không nói nổi lên lời, lặng lẽ ngồi ăn, còn khen ngợi mì tôm quán này ngon thế, dân tình phát sặc, mọi khi cậu ta kể cả là Omachi cũng chê ỏng eo, nay mì ba chục phong một gói, không nhãn mác lại khen tấm khen tắc!!!
Hà Anh đi ăn liên hoan xa, đường đi về chỉ có Dương và Phong. Họ đi cạnh nhau, ngại ngùng ít nói, bỗng Dương hỏi:
-“Phong à, sao lúc nãy lại đi tìm tôi?”
Cô còn thắc mắc nhiều lắm, sao cậu ấy lại hai lần chạm môi cô, là tình cờ hay ý gì? Sao thích gọi cô là Nguyệt? Sao trong cái lúc chẳng ai nhớ ra cô khổ sở chết dí ở đâu mà cậu ấy vẫn biết, trước giờ chưa từng ai gắp cho cô ăn từ đầu tới cuối như thế…
-“Theo Nguyệt thì sao?”
Nguyệt Dương một hồi suy tính, sau đó cũng nhận ra:
-“Ừ, tôi thực ra cũng nghĩ thông rồi, tôi hoàn toàn ủng hộ cậu!”
Vũ Phong giật mình, Nguyệt Dương ủng hộ cậu ư? Nghĩa là…mặt ai đó sáng lên những tia nắng…
-“Tôi thấy cậu làm thế cũng đúng, dù sao thì chúng ta cũng không nên suốt ngày đối địch nhau, cũng sắp lớn rồi, cậu muốn làm hòa cũng phải thôi, tôi cũng sẽ tốt với cậu như cậu tốt với tôi…”
Méo cả mặt, lớp trưởng Toán 2 thở dài:
-“Cậu chẳng bao giờ làm được…những gì tôi đối với cậu, chỉ cần cậu trả lại một phần một trăm là tôi đã thấy mình sinh ra có ý nghĩa lắm rồi!”
-“Hả?”
Hà Dương ngây người.
Vừa hay tới cổng, cậu vòng xe lên trước, chặn để cô không vội vào nhà:
-“Nguyệt này, tôi hỏi tý!”
-“Ừ, hỏi đi!”
-“Nhà cậu có bao giờ mua cá về ăn không?”
-“Có!”
-“Thế có bao giờ mua nguyên con không?”
Hâm hả? Nhưng cô vẫn trả lời:
-“Có!”
-“Ừ thế gà, có bao giờ mua nguyên con không?”
-“Có!”
-“Tôm cua thì chắc chắn phải nguyên con rồi, còn lợn…à mà lợn thì không mua được nguyên con nhỉ, thế mẹ cậu có bao giờ mua thủ lợn không?”
Phong hỏi nhanh, Dương cũng cuống trả lời theo:
-“Mẹ tôi không mua, nhưng bác giúp việc nhà tôi thi thoảng hay mua…”
Cậu nghiêm túc:
-“Ừ, được rồi, thế Nguyệt nghe Phong dặn này, từ giờ mọi người trong nhà ăn thịt thì Nguyệt cứ lấy phần đầu mà ăn nhé, nhất là chỗ óc ý, ăn nhiều nhiều vào!!!”
-“Ừ!”
-“Được rồi, nghỉ hè vui vẻ! Tạm biệt.”
-“Tạm biệt!”
Đoạn, cậu xoa xoa đầu cô, phóng thẳng. Hà Dương một lúc mới ớ ra, mẹ kiếp, dám chửi đểu???
Mà hôm nay cô cũng ngu thật cơ, bị nó xỉa xói như thế mà mãi mới nhận ra!!!
-“PHONG….ĐỨNG…LẠI…CHẾT VỚI TÔI…”
Cậu quay lại, để cho cô một cái nháy mắt, sau đó đi thẳng.
Một lúc, điện thoại rung, Hà Dương thấy báo tin nhắn:
“Tôi lúc nào cũng sẵn sàng chết vì Nguyệt!!!”
Tối đó, Hà Dương lần đầu tiên tâm trạng thất thường, gõ cửa phòng Hà Anh, hỏi:
-“Muội, nếu một người thích người khác nhưng lại nhắn tin và có những hành động hơi lạ với một người khác nữa là sao?”
Hà Anh đang luyện nhảy, tý thì ngã vỡ mặt…phải thôi, lần đầu tiên tỷ tỷ yêu quý gõ cửa chủ động tới nhờ cô tư vấn mà, trước giờ toàn cô nài nỉ tỷ ấy…
-“Sao tỷ tham thế?”
-“Không phải ta…”
-“Thế đối phương tham, mà thằng này chẳng đáng mặt đàn ông…”
Hà Dương xua tay.
-“Giả sử không phải như thế?”
Hà Anh nghĩ ngợi một hồi:
-“Thế người khác và người khác nữa tỷ nói có quan hệ với nhau không?”
-“Ừ thì cũng có…”
-“À thì đơn giản, thích một người thì nịnh nọt hết những người xung quanh thôi…”
Câu trả lời này, Hà Dương cũng có phần đoán ra, nhưng nghe đáp án, trong lòng cảm thấy có gì đó hụt hẫng!