• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nắng chiều dần tắt, hoàng hôn buông xuống, và màn đêm buốt giá trôi qua…chậm đến từng tích tắc.



Anh ngồi đó, đợi cô!



Cảm giác xa cách, ngột ngạt, đau đớn, nhức nhối…



Mỗi lần chuông kêu là một lần anh hồi hộp, có thể cô sẽ gọi lại số máy của mình để tìm điện thoại, có thể là như thế.







‘Nguyệt Dương, hôm nay gặp trực tiếp em bà ngoài đời, công nhận giống nhau thật, còn cả bạn Phong đó nữa, nhưng bạn ấy lạ lắm, tôi cũng không biết nói sao nữa.’



‘Chị ơi bổ đề đó em nghĩ em chứng minh được rồi, hôm nào chị đi làm trở lại thế?’



‘Sáng nay cậu Kì bắt được con cá cực to, cuối tuần con và Hà Anh có về không? Bà ngoại cũng mong hai đứa lắm nhé!’







Một vài tin nhắn, một vài cuộc gọi…Phong thở dài buồn bực, Hà Nguyệt Dương, cô có thể đi đâu???



Anh nhớ, tại căn bếp kia thì phải, họ đã ăn từng bữa cơm với nhau, rất ấm áp.



Tại phòng khách này, tiếng nói cười khi ấy thật vui vẻ.



“Xinh ghê cơ! Nguyệt Dương, chúc mừng cậu, từ nay trở đi đã trở thành nữ hoàng của vương quốc mèo!”



“Vâng, Vũ Phong, tôi cũng xin chúc mừng cậu, quốc vương của các loài chó!”



“Đứng lại, nữ hoàng mèo, nàng chạy cái gì chứ?”



“Quốc vương chó, ngài biết nói tiếng người từ bao giờ thế? Ngài phải sủa mới đúng chứ?”







Khi ấy hạnh phúc bao nhiêu, thì bây giờ nặng nề bấy nhiêu. Căn phòng ngủ xanh nhạt, vẫn thơm mùi của cô, một mùi hương dịu nhẹ, trong lành, mùi hương mà năm năm đó, anh đã nhớ tới da diết.



Phòng ngủ của Nguyệt Dương có một tủ sách nhỏ, trước giờ Phong chưa từng chú ý tới nó, vì anh nghĩ, chắc cũng chỉ là Toán. Hôm nay, thực sự lại muốn xem, những việc hàng ngày mà cô làm, cô cống hiến cho khoa học được bao nhiêu?



Mở từng cuốn tài liệu, anh đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.



Hà Nguyệt Dương, rank trong lớp luôn là con số khiến người ta phải ngưỡng mộ, đã chứng minh giả thiết của Fan Chung năm 1989 trong luận án tiến sĩ, có gần hai chục publish cho các tạp chí khoa học lớn, từng bài, từng bài đều có chỉ số trích dẫn cực kì cao…



Người con gái anh yêu, quả thật rất giỏi!



Đi tới tập giấy cuối cùng, nằm sâu trong ngăn tủ, có vẻ cũ kĩ, Phong tò mò lật mở.



Là hình vẽ…rất nhiều hình…



Có người con trai, cướp hôn người con gái, tay còn cầm điện thoại chụp hình.



Có người con trai, ép người con gái vào tường, hai người họ, cùng vẽ bảng tin.



Có người con trai, búi tóc cho người con gái.



Có người con trai, tay đưa cóc, tay đưa vở bài tập.



Có người con trai, đeo chiếc khăn ấm áp.







Hơn một trăm bức hình, là cô vẽ…và hình như anh biết, người con trai ấy…là ai…



Có vài bức, cực kì nhòe, phải chăng Nguyệt đã khóc rất nhiều khi vẽ chúng?



Một bức, người con gái bất lực trong cầu thang thoát hiểm, lặng nhìn người con trai bước đi.



“Nếu tôi là cậu, có khi tôi xấu hổ chết quách đi cho rồi…haha…Nguyệt Dương, tôi quên mất, da mặt cậu rất dày, dây thần kinh xấu hổ cũng bị đứt rồi…thôi, cậu ra sân bay mau đi, mau mau cút xéo cho chỗ này nó được sạch sẽ đi…”



Có phải, khi ấy cô rất đau lòng? Có phải, khi ấy, anh đã rất nhẫn tâm???



Một bức, có người con gái bắt gặp người con trai trong thang máy cùng một cô gái khác, ánh mắt cô rất buồn, cớ sao lúc đó anh lại không nhận ra?



Bên dưới, là nét chữ run run…



“Nói cho em biết em phải làm sao…em yêu anh nhiều quá mất rồi…em biết là tình yêu này là tội lỗi, nhưng mà em hết đường rồi! Giá như em có thể nói cho ai đó biết, là em yêu anh…!”



Phải rồi, cảm giác yêu một người mà không biết người ấy yêu mình, không được nói ra nó đau khổ như nào? Có lẽ, những bức thư của anh, Hà Anh cũng không hề gửi.



Cảm giác yêu một người mà chứng kiến người ấy bên một người khác đớn đau ra sao, anh nhớ rõ, nhớ rõ tiếng khóc của cô khi ấy, nó xót xa, nó quặn thắt…cớ sao anh nhẫn tâm, cớ sao ích kỉ mà trêu chọc cô?



Mà còn một việc quan trọng nhất, người Hà Nguyệt Dương yêu, là anh, là chính anh!



Anh thường ví Nguyệt với con bò đeo nơ, tự nghĩ, mình chắc cũng xứng đáng được nhận danh hiệu là “chồng” của con bò đeo nơ…Cô và anh, ngu chẳng kém gì nhau.



Trước đây, anh thường có một giấc mộng rất đẹp, đó là, cô cũng yêu anh, chỉ cần cô yêu anh, bằng một phần nhỏ nhoi anh yêu cô thôi là đủ.



Nhưng sao hôm nay, cái phát hiện này, lại khiến anh run rẩy, lại khiến anh khổ sở đến vậy?







“Nguyệt, sao tay lại toàn chai sạn và sẹo thế này? Chẳng phải cậu được hưởng mức học bổng rất cao không? Mấy năm đó cậu sống như nào? Hay là đem tiền cho ai mà tự mình chịu khổ rồi???”



“Ừ, sung sướng, mấy năm qua tôi quả thật sống như tiên luôn, nước Pháp cũng rất đẹp, tay chai sạn là do tôi chơi thể thao nhiều…”



Cứ nghĩ anh yêu cô rất nhiều, nhưng dường như, cô còn yêu anh nhiều hơn thế thì phải.



“Hình như cậu ấy bị ngất rất lâu rồi thì phải…nhưng may vẫn còn kịp…”



“…suy nhược do mất máu…”



“Tôi mua con dao mới, lúc gọt táo bén quá nên…”



Cũng không biết, là do cô lừa quá đẳng cấp, hay là do anh quá khờ, tại sao lúc đó có thể tin?



Nếu cô có ở đây lúc này, anh hứa sẽ không bao giờ để cô tổn thương, anh sẽ cam tâm tình nguyện, cho cô trút hết uất giận, khổ cực của bao năm tháng qua, dù cô có đồng ý hay không, những năm tháng sau này, anh cũng sẽ bên cô.



Mới chưa đầy một ngày, sao anh nhớ cô đến thế?



Hà Nguyệt Dương, là anh sai rồi, là anh không tốt…em ở đâu, mau về đi, được không?



…..



…..



Bình minh lên, những tia sáng ấm nóng chiếu qua cửa sổ, nhưng sao anh cảm thấy lạnh lẽo, cảm thấy cô đơn và bất lực…



Dù không muốn làm to chuyện, nhưng Phong đã không thể kiểm soát được nữa, anh một lần nữa lục tung mọi nơi có thể tìm, nhờ mọi người quen biết, tới thám tử cũng thuê…chỉ mong sao, có thể nhìn thấy cô, càng sớm càng tốt.



…..



Đợi chờ, chưa bao giờ khủng khiếp đến vậy.



Từng mẩu tin tức báo về, ngoại trừ tin cô không xuất ngoại, tất cả đều khiến anh thất vọng.



12 giờ trưa, điện thoại kêu…



-“Phong à, việc cậu bảo mình…”



-“Sau cậu? Có tin gì không?”



-“Ở bệnh viện Phước Minh hôm nay có ca cấp cứu một cô gái trẻ tự tử, mình hỏi qua bên ấy, dáng người cũng như Nguyệt Dương…”



Cả người đổ mồ hôi lạnh, cố gắng trấn tĩnh, anh hỏi.



-“Cô gái đó như nào…”



-“Cậu…cậu phải bình tĩnh nhé…cô ấy…nghe nói là mất cách đây một tiếng…cậu đừng đi, mình sẽ qua đó xác nhận cho cậu…”



-“Không cần, mình sẽ tự đi.”



Giọng Phong nghe tới buốt nhói, Hạnh cũng run rẩy theo, cô nhờ người trực thay rồi nhanh chóng rời khỏi.



…..



…..



-“Phong…Phong!”



Mừng rỡ khi thấy Phong, lại xót xa khi thấy anh không có một chút sức sống nào, cô tới bên cạnh, dìu anh ra quán nước gần đấy.



-“Bình tĩnh nào cậu!”



Tay anh cứng đờ, Hạnh phải xoa bóp một lúc, Phong mới tỉnh táo đôi chút, môi anh mấp máy.



-“Đó…đó…không phải Nguyệt Dương…”



Anh vừa nói, vừa cười, nhưng mắt lại đỏ hoe.



-“Mình biết mình ích kỉ, mình cũng rất tiếc cho cô gái ấy, nhưng quả thật, mình rất căng thẳng…giờ phút lật tấm vải trắng…”



-“Mình hiểu, mình hiểu, cậu không phải nói gì nữa, uống tý trà ấm nhé…”



Giá kể, người khiến anh rơi vào khủng hoảng, có thể là cô, dù chỉ một lần, cô cũng mãn nguyện. Cô lặng lẽ nhìn anh, cô yêu anh, phải. Nhưng yêu không có nghĩa là anh phải bên cô, chỉ cần anh hạnh phúc, là cô vui rồi.



Mà bây giờ, anh có biết anh như vậy, giày vò tim cô tới tan nát?



-“Hạnh này!”



Phong gọi cô, vẫn chăm chăm nhìn cô bé phục vụ phía trước.



-“Gì cậu?”



-“Cậu cũng từng đi làm thêm phải không, cũng từng làm nhiều việc phải không? Có thể nói cho mình biết, cảm giác khi ấy như nào không?”



-“Ừ, nó kinh khủng lắm cậu ạ, học hành căng thẳng, nhiều khi chỉ học không đã stress lắm rồi, lại còn đi làm tới mấy việc, xong chỗ này lại chạy chỗ kia, mình đợt đó hình như chỉ ngủ 3 tiếng một ngày, có những lúc muốn chết quách đi…cũng may mà có cậu…mình…quả thật rất biết ơn cậu…”



Hạnh không hiểu sao Phong lại hỏi câu đó, cô chỉ muốn nhấn mạnh rằng, anh thực sự đã mang cho cô một luồng khí mới, một cuộc sống mới.



Cũng không ngờ, câu trả lời của mình lại khiến anh trầm mặc tới vậy. Phong đứng dậy, bần thần rời quán…



Phải, lúc anh có tiền, lúc anh giàu có, anh đã giúp biết bao người. Nhìn họ, anh thấy thương tâm…vậy mà người con gái anh yêu thương nhất…một sự thực, một quá khứ, sao mà khó chấp nhận đến thế???



…..



…..



Phong tỉnh giấc, đầu óc choáng váng…đã hai ngày không có tin tức gì của cô.



Em gặp anh, khi anh mới chỉ là một cậu bé



Từng ngày từng ngày bên anh trái tim em rung động



Bóng dáng anh, nụ cười anh



Lấp đầy tâm trí em



Anh là cơn gió dịu mát



Anh là mặt trời tỏa nắng



Anh là lẽ sống của em



Lẽ nào anh không biết?



Rằng em cũng yêu anh?







Tiếng nhạc ngân vang diết da da diết, mùi thơm phức từ bếp đưa tới phòng ngủ, bên cạnh, đống giấy vẽ anh bày bừa hôm qua cũng được thu lại gọn gàng.



Trong lòng tràn ngập ấm áp, Phong vội vã vùng dậy.



Căn bếp ngào ngạt có bóng dáng người con gái mặc váy hoa xanh điệu đà, tóc hơi xoăn để xõa vai…



Anh cố nhắm mắt, rồi lại mở mắt, chỉ sợ là ảo ảnh.



Không, không phải ảo ảnh, cô ấy không hề biến mất. Cô gái ấy vẫn đang cần mẫn thái từng lát cà rốt. Cô ấy có biết, anh mong cô tới như nào?



Hạnh phúc, tới thật bất ngờ, làm cho đôi chân cũng run rẩy. Khoảng cách giữa anh và cô thật gần, cớ gì anh thấy, đi tới sao quá lâu?



-“Phong, dậy rồi à? Lại đây ăn sáng đi cậu!”



Cô quay người, giọng nói êm nhẹ như mây bay. Nhưng sắc mặt anh thì tối sầm.



-“Cô làm gì ở đây?”



-“Cậu hỏi thế là có ý gì?”



-“Tôi hỏi cô làm gì ở đây?”



-“Phong, tôi không hiểu, cậu hâm à!”



-“Hà Nguyệt Anh, cô biến ngay!”



Hà Nguyệt Anh hoàn toàn suy sụp, sao có thể? Cô đã dùng cả sữa tắm của chị.



-“Anh à, anh nhớ Nguyệt Dương phải không? Em biết chuyện rồi, có thể chị ấy sẽ không bao giờ trở lại cả, em có thể sống cuộc đời của chị ấy, em có thể là Hà Dương nếu anh muốn…làm ơn đi anh, cho em một cơ hội…”



Phong thực sự cảm thấy mệt mỏi và bất lực, nếu không vì Hà Nguyệt Dương quá yêu quý Hà Nguyệt Anh thì anh cũng không chắc mình sẽ làm ra việc tệ hại gì nữa, cố gắng giữ bình tĩnh, giọng anh bình thản:



-“Cô tự đi hay cần tôi giúp?”



-“Em không đi đâu cả, em xin anh đấy! Anh mở lòng một chút được không? Chị ấy có gì tốt hơn em? Anh thích tính cách gì của chị ấy, em có thể luyện tập mà…”



-“Cô có che giấu giỏi cỡ nào thì cũng không bao giờ che được tâm hồn ác độc, chứa đầy sự ghen ghét đố kị bẩn thỉu đâu! Hà Nguyệt Dương có thể tha thứ cho cô, nhưng tôi thì KHÔNG BAO GIỜ! Không bao giờ cô hiểu không? Đừng để tôi thấy cô nữa!”



Đoạn, không chút khách sáo, ai đó thẳng thừng tiễn khách!



I am so sorry but: Truyện đăng và cập nhập nhanh nhất trên wattpad, tất cả các trang khác là đăng trái phép! Không liên quan mà dạo này ta hay bị kêu ca về vấn đề chap ngắn thế nhỉ? Các nàng muốn một chap bao nhiêu trang thì vào face nhà ta comment xuống bên dưới, ta để link ở phần bình luận. Sau đó ta cứ thể thực hiện luôn theo số đông. Nàng nào không ý kiến sau này có ngắn thì phải chịu thôi, để mấy ngày vào đọc cho dài.



*****



***************



Mười ngày sau.



Ở một bản làng nhỏ, trong một lớp học tình thương sơ sài, có cô giáo trẻ đọc đề bài.



-“Trên cành cây có 5 con chim, bác thợ săn bắn chết 1 con chim, vậy bây giờ trên cành còn mấy con?”



Lũ trẻ nhao nhao.



-“Cô mời bạn Vịt!”



-“Con thưa cô còn 4 con ạ, 5 trừ 1 bằng 4 ạ!”



-“Tốt lắm, có bạn nào có đáp án khác không?”



-“Con, con,…con cô ơi…”



-“Mời bạn Nhím!”



-“Cô ơi không còn con chim nào ạ, vì nghe tiếng súng của bác thợ săn thì chim chóc sợ quá bay hết đi rồi ạ!”



-“Rất thông minh…”



-“Con thưa cô…con có đáp án…khác nữa ạ…”



Phía bàn cuối có cánh tay rụt rè, cô giáo tươi cười khuyến khích.



-“Được, cô mời bạn Cua, con nói cho các bạn cùng nghe nào?”



-“Dạ, con thưa cô còn ba con chim ạ! Bác thợ săn bắn chết một con chim, con chim người yêu của nó đau lòng quá tự tử theo, trên cành bây giờ còn ba con ạ…”



Đáp án khiến cô giáo tự dưng trầm mặc, nếu là trước đây, chắc cô sẽ phì cười, nhưng bây giờ, hình như cô đang nhớ tới, có một người con trai, đã bất chấp tính mạng mà ôm trọn một người con gái trong lòng, nguyện cùng lăn xuống vách đá.



Giọt nước mắt khẽ chảy, người con trai đó…hiện tại, sống tốt chứ???

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK