Cô liệt kê ra kết những gì mình trải qua khi bị bắt cóc, cộng với những gì Thẩm Thành đã nói, đã làm.
Tất nhiên, cô cũng đã lược bỏ những gì mình đã làm ở thủ Cảng.
Khi nghĩ đến việc Hà Minh Thịnh không tiêm thuốc cho mình mà thay thế bằng Glucose, trong lòng khó tránh được nghi ngờ, tự hỏi liệu có phải do anh ta vẫn còn chút lương tâm hay không, cuối cùng cô vẫn quyết định tường thuật lại toàn bộ với Kiều Triết.
Kiều Triết tìm một vài tập hồ sơ trong văn phòng, cuối cùng dán mắt vào một tập tài liệu có tên “Hà Minh Thịnh”.
Theo thông tin trong tài liệu thì anh ta là người thủ Cảng, xem ra lần trước nói mình đến từ Ninh Thành cũng chỉ là nghĩ bừa ra một địa danh mà thôi.
Khi còn trẻ gia đình tương đối khá giả, nhưng càng về sau càng sa sút, sau đó thì chuyển tới thành phố Triều Châu sinh sống, anh ta là con trai duy nhất trong gia đình.
Khi lật đến cuối tập tài liệu thấy có một tấm ảnh chụp tốt nghiệp, trong ảnh tay trái Hà Minh Thịnh cầm chiếc mũ cử nhân, tay phải ôm một cô gái, trông rất thân thiết, chắc là bạn gái của anh ta.
Kiều Triết đưa tấm ảnh cho Hạ Diệp, cô nhìn cô gái trong tấm ảnh, xem ra tuổi tác cũng tương đương cô.
Hạ Diệp hỏi: “Đây là bạn gái của anh ta sao?”
“Vị hôn thê của anh ta, hai năm trước đã dính vào ma túy, trong một lần tiêm thuốc quá liều, cuối cùng chết vì sốc thuốc, hơn nữa gia đình anh ta… Hiện tại chỉ còn lại một mình anh ta, năm đó ba anh ta không biết đã khiêu khích phải ai ở thủ Cảng, khiến cả gia đình phải cùng nhau chuyển tới Triều Châu sinh sống, sau đó lại bị giết người diệt khẩu, mà lúc đó anh ta không có nhà, nên mới thoát khỏi thảm kịch đó.”
“Đến khi trở về thấy cả nhà đều đã bị sát hại, ngược lại không báo cảnh sát, mà tự tay chôn cất ba mẹ, sau đó tìm đến chỗ Thẩm Thành, rủ thêm một tên côn đồ mà anh ta quen biết cùng đi báo thù.” Kiều Triết kể lại những gì Hà Minh Thịnh đã trải qua cho Hạ Diệp nghe.”
“Vậy anh có biết, tại sao bạn gái anh ta lại nghiện ma túy không?”
“Đám người này suốt ngày chỉ có biết đến việc giao dịch ma túy, nên những người thân xung quanh cũng khó có thể tránh khỏi, còn sự việc cụ thể ra sao thì anh không rõ.”
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Mời vào.” Kiều Triết nói.
Một cảnh sát trẻ bước vào văn phòng, nhìn thấy Hạ Diệp đang ngồi trên sofa.
Anh ta liếc nhìn Hạ Diệp, rồi lại nhìn sáng Kiều Triết, có chút do dự khó nói.
Hạ Diệp kịp thời đứng dậy, nói rằng mình ở đây không tiện, nên sẽ ra ngoài, đối với việc này, quả thực là cô vẫn có chút mắt nhìn.
“Em về trước đây, không làm phiền các anh nữa.” Hạ Diệp nói xong, chuẩn bị rời đi.
Kiều Triết lấy chìa khóa xe móc ở thắt lưng ra đưa cho cô: “Lái xe của anh về nhà đi.”
Hạ Diệp nhận lấy chìa khóa rồi đi ra ngoài.
Viên cảnh sát trẻ đứng ở cửa híp mắt quan sát, cảm thấy bản thân mình đã phát hiện được một tin cực hot, ánh mắt chú ý tới người con gái vừa đi qua, mái tóc buộc cao trên đầu lắc lư theo bước chân cô, sau đó lại lặng lẽ đẩy chiếc gọng kính cận đến tám độ của mình lên sống mũi.
“Sao thế?” Mễ Hạo?” Kiều Triết hỏi.
Mễ Hạo chịu trách nhiệm thu thập thông tin tình báo, thuộc đoàn Công nghệ Thông tin.
“Cái đó, bọn em đã điều tra ra được vài cái tên quen thuộc trong nhóm cổ đông của cao ốc Lê Hải.” Nói xong lại có chút ấp a ấp úng, như muốn bổ sung thêm gì đó.
“Có gì thì cứ nói thẳng đi.”
“Cái đó, trong số họ có một vài lãnh đạo cấp cao.”
“Có những ai?”
“Cảnh sát trưởng sở cảnh sát thành phố Triều Châu – Kiều Vỹ Ngạn, Bộ trưởng bộ Tư pháp Lưu Thụy và một số người khác nữa, thông tin cụ thể để đã được gửi tới máy tính của anh rồi ạ.” Mễ Hạo dứt lời liền lập tức tỉ mỉ quan sát sắc mặt Kiều Triết.
Cha của Kiều Vỹ Ngạn, Kiều Mạo là kiến quốc công thần, bản thân ông ta được sinh ra và lớn lên trong chốn quan trường, với xuất thân xuất sắc như vậy tất nhiên càng như cá gặp nước.
Kiều Triết tuy là con trai ông ta, nhưng quan hệ lại chẳng mấy thân thiết, thậm chí có thể nói là lãnh đạm, còn về lý do thì đó là do từ khi còn trẻ Kiều Vỹ Ngạn đã là một người vừa ham tài vừa ham sắc, thay phụ nữ như thay áo và Giang Mạn Ngưng chính là một trong số đó, vì vậy mới có cậu con trai ngoài ý muốn là Kiều Triết.
Năm ấy, nếu như không được ông nội đón đi khỏi bệnh viện, thì có lẽ anh đã chết trong bệnh viện rồi, chẳng có ai biết anh hận người ba ruột này của mình đến nhường nào.
Ánh mắt Kiều Triết không hề gợn sóng, phân phó: “Thông báo cho cảnh sát trưởng Triệu và tất cả các đội trưởng đến họp.”
Trong phòng họp.
Đội trưởng của mỗi đội đều trình bày kết quả điều tra của họ.
Lâm Nghị là đội trưởng đội A, chịu trách nhiệm về việc tổng hợp cùng tiến trình của toàn bộ vụ án, lúc này đang tóm tắt và báo cáo thông tin lấy được từ những tội phạm đã được bắt giữ.
Đội trưởng đội B, Mao Hiểu Nhân, chịu trách nhiệm trinh sát hành tung của Thẩm Thành, theo nguồn tin của cấp dưới, Thẩm Thành và những người đầu tiên lên trực thăng đã bay thẳng tới hang ổ của chúng ở Myanmar, sau đó dùng máy bay cá nhân bay tới một hòn đảo tư nhân ở Thái Bình Dương.
Cuối cùng, Mệ Hạo trong tổ của Ngô Uyển Kiệt báo cáo lại một lượt những quan chức có liên quan đến cao ốc Lê Hải.
Sau một hồi phân tích, sắc mặt của cảnh sát trưởng Triệu đã trầm hẳn xuống, lại càng cảm thấy mọi chuyện khó khăn hơn nhiều: “Tiểu Kiều, vụ án này đã phát triển tới bước có liên quan tới người nhà của cậu, cậu không thể tham gia điều tra, đây là quy định.”
“Tôi xin tham gia vào vụ bắt giữ tội phạm xuyên quốc gia ở Thái Bình Dương.” Giọng Kiều Triết vô cùng quả quyết.
Cảnh sát trưởng Triệu ngẫm nghĩ một lúc, việc này phù hợp với quy tắc, nên gật đầu: “Vậy chứng cứ về Kiều Vỹ Ngạn và những người khác giao lại cho Lâm Nghị, phải nhanh chóng tìm ra bằng chứng bọn họ có cấu kết với cao ốc Lê Hải.”
Sau khi kết thúc cuộc họp, Lâm Nghị đi theo Kiều Triết, hỏi: “Có phải cậu đã sớm đoán ra kết quả này rồi không? Chỉ đợi Kiều Vỹ Ngạn lòi đuôi sau sự việc của Thẩm Thành lần này?”
“Từ lâu tôi đã nghi ngờ ông ta thông đồng với Tạ Tư Dân, cuối cùng sau cái chết của Tạ Tư Dân khiên cuộc điều tra đi vào ngõ cụt, nên chỉ đành bắt đầu lại từ phía Thẩm Thành, sự việc của cao ốc Lê Hải lộ ra ngoài, tình hình rất nhanh sẽ được làm sáng tỏ thôi, bên phía bọn cậu có còn thắc mắc gì không?” Kiều Triết hỏi.
“Bằng chứng là chưa đủ, tất cả đội viên vẫn đang điều tra, à đúng rồi, ba tôi nói thứ sáu tới ông nội cậu sẽ tổ chức lễ mừng thọ tám mươi tuổi, bảo tôi cùng ông ấy tới đó chúc mừng, sao cậu lại không nhắc đến việc đó với tôi?” Lâm Nghị than thở.
Kiều Triết sắp xếp giấy tờ trên bàn, nói: “Có gì hay ho mà nói, chẳng phải năm nào cũng vậy sao?”
Lâm Nghị: “Kiều Vỹ Ngạn nhất định cũng đến nhỉ, cậu nói xem liệu ông ta có biết việc chúng ta đang bắt đầu điều tra ông ta không?”
“Hiện tại thì chưa, nhưng ngày mai chắc chắn sẽ biết, có chút tin tức này cũng không biết thì liệu ông ta có thể ngồi ở vị trí đó lâu như vậy không?” Kiều Triết trả lời mà không ngẩng đầu lên.
Lâm Nghị ngẫm nghĩ một hồi, lại nói: “Đúng rồi, lần trước cậu bảo tôi điều tra bên mua bên phía thủ Cảng, cuối cùng cũng sàng lọc được ra, có một người rất đáng ngờ, hình như tên là Hạ Diệp, chính là cô gái mà tối qua cậu đã cứu.”
“Có bằng chứng không?”
“Cái này thì không, nghe tôi phân tích trước đã, theo hồ sơ thì cô gái ngày học đại học chuyên ngành Công nghệ thông tin, cậu biết việc hệ thống camera giám sát bên đó bị dính virus không thể mở được rồi phải không, cô ấy hoàn toàn có khả năng làm được việc này và tôi cũng đã đọc lại ghi chép, vào thời điểm đó, cô ấy đã mang theo máy tính tới sòng bài, nếu đến sòng bài để chơi thì tại sao lại phải mang theo máy tính? Cậu có cảm thấy rất đáng ngờ không?”
“Đúng, rất đáng ngờ.”
“Vậy…… Hay là lại triệu tập một lần nữa để hỏi… một chút?”
“Hỏi một chút? Nếu là cậu, cậu có chịu nói sự thật không?”
“Dùng chút thủ đoạn, xem cô ấy có dám không khai không?”
“Ví dụ?”
Lâm Nghị vẻ mặt khinh thường: “Cái này còn cần phải hỏi tôi sao? Mớm lời, dẫn dụ phạm nhân nhận tội, mấy thủ đoạn này đâu phải chúng ta chưa từng dùng.”
“Cậu thần kinh rồi đó hả? Cơm có thể ăn bừa, nhưng lời thì không thể nói bậy.” Sau khi nói xong, anh lại chỉ vào bảng “quy định” được dán trên tường.
Lâm Nghị tỏ vẻ như đã đoán trước được kết quả này: “Không phải cậu với cô gái đó hẹn hò với nhau thật rồi đó chứ?”
“Ai nói?”
“Cậu Mễ Mễ Mễ….
Dù sao thì cũng không phải là Mễ Hạo nói, tôi tự đoán.” Lâm Nghị chột dạ nói.
“Đúng, hẹn hò rồi, có vấn đề gì không?” Kiều Triết thẳng thắn thừa nhận.
“Một người đàn ông đang yêu thì chỉ số IQ của anh ta sẽ tụt xuống âm vô cùng, không phải cậu đã bị vẻ bề ngoài của cô ấy lừa rồi đó chứ? Ngộ nhỡ cô ấy có kế hoạch nào đó…” Lâm Nghị chưa nói xong đã bị Kiều Triết cắt ngang.
“Nếu cô ấy thực sự có liên quan đến vụ án, tôi sẽ không vì thế mà làm rối kỷ cương, sự việc này sớm muộn rồi cũng sẽ rõ thôi, không cần vội, hiểu chưa?”
Lâm Nghị cũng biết anh không phải là loại người như vậy, nhưng lại kìm không nổi con quỷ hóng hớt đang hiện lên trong lòng, đành mặt dày hỏi: “Chính thức hẹn hò nhau khi nào thế? Không phải là vào đêm ở thủ Cảng đó chứ?”
“Bây giờ đang là giờ làm việc đó đồng chí Lâm Nghị.” Kiều Triết ngẩng đầu, ánh mắt hướng về phía cửa, giọng điệu mang theo ý đuổi khách.
Lâm Nghị giơ tay lên, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, cuộc họp đã tốn mất cả buổi chiều, lúc này chỉ còn cách giờ tan làm đúng một phút đồng hồ, liền “xí” một tiếng: “Không muốn nói thì thôi.”
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại di động, là của Kiều Triết.
Anh gạt biểu tượng màu xanh trên màn hình, một giọng nói vừa quen thuộc vừa dễ nghe phát ra trong điện thoại: “Kiều Triết, em đang ở ngoài đồn cảnh sát, muốn đợi anh tan làm cùng ăn tối.”
“Được, đợi anh một phút, anh ra ngay đây.” Anh nói xong liền lập tức dập máy.
“Đang trong giờ làm kìa! Đồng chí Kiều Triết!” Lâm Nghị giở giọng giễu cợt.
Kiều Triết đưa điện thoại lên nhìn, thời gian đúng lúc từ 5 giờ 59 phút, nhảy sáng 6 giờ, chỉ thấy khóe miệng anh khẽ nhếch lên, đáp trả bằng nụ cười xấu xa, rồi cầm áo khoác rời đi.
Lâm Nghị ném chiếc cốc giấy trên tay vào thùng rác, quên luôn việc hình như vừa rồi mình đang chuẩn bị rót nước uống.