Vẻ mặt của Thẩm Thành bắt đầu mất kiên nhẫn, anh ta nhìn cuộc gọi số lạ đang hiển thị trên màn hình, sau đó nhấn nút nhận.
Một giọng nữ quen thuộc truyền đến: “Anh Thẩm, lâu rồi không gặp.”
Thẩm Thành nhanh chóng nhớ lại trong đầu, sau đó chợt nhận ra, liền đáp lại với giọng điệu có phần khoa trương: “Hóa ra là Hạ tiểu thư, sao lại có thời gian rảnh gọi điện cho tôi thế này, lẽ nào lại muốn đến làm ăn với tôi.” Anh ta hỏi với ý tứ không mấy tốt.
“Đúng thế, nhưng trước mắt chúng ta phải nói chuyện khác đã.” Hạ Diệp nói với giọng lạnh lùng.
Thẩm Thành đợi cô tiếp tục lên tiếng và ngẩng đầu lên liếc nhìn Hà Minh Thịnh một cái.
“Anh Đường điều tôi đến giao hàng cho anh, tôi đang ở du thuyền cách đó 15km, anh có thể một mình đến đây nhận hàng chứ?”
“Dựa vào cái gì bảo tôi phải tin cô?” Anh ta hỏi.
“Tứ phía đều là người của anh, tôi cũng là người duy nhất trên du thuyền, sự chân thành này còn chưa đủ hay sao? Tất cả mọi người đều là vì tiền, vậy tại sao tôi phải gây rắc rối với anh cơ chứ?”
“Cô biết điều tôi muốn nói không phải cái này.” Anh ta nghi ngờ cô và Kiều Triết.
“Tin hay không tùy anh, nếu như anh không cần gấp lô hàng này, thì cũng chẳng cần phải đưa ra mức hoa hồng cao như vậy, hãy bảo anh Đường gửi chuyển phát cho anh sau vậy.
Nếu đã không tin tưởng tôi, thì tôi sẽ lập tức liên hệ với anh Đường, bảo anh ta cử người khác tới, đổi thành người nào mà anh có thể tin, thế nào?” Hạ Diệp không nhanh không chậm nói.
“Hạ tiểu thư thật biết nói đùa, nếu đã như vậy, thì tôi qua đó một chuyến vậy.”
Giọng nói vừa dứt, cuộc gọi cũng lập tức kết thúc, Thẩm Thành nghe âm báo bận vọng lại trong điện thoại, âm thầm sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Anh ta hỏi: “Những người khác đều đã sắp xếp xong chưa?”
“Tất cả đều đã sắp xếp xong cả rồi, có thể lập tức xuất phát.”
“A Thịnh, xác của tên cảnh sát đó, giải quyết thế nào?”
“Ném cho cá mập ở Shark Bay ăn rồi.” Hà Minh Thịnh trả lời.
Anh ta di chuyển ánh mắt, đứng dậy, vừa đi vừa ra lệnh: “Được rồi, chuẩn bị xuồng máy cho tôi.”
Hà Minh Thịnh đi theo anh ta và sử dụng tai nghe để hạ lệnh đến bến tàu.
Người lính canh vừa vào báo cáo cũng theo sát phía sau, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, đành lên tiếng hỏi xem mình cần làm gì: “Có cần điều tra chiếc du thuyền đó không ạ? Chắc hẳn không phải của khách du lịch, bên trên chỉ có một người phụ nữ.” Điều này là do lính gác hải đăng dùng kính viễn vọng nhìn ra.
“Không cần.” Thẩm Thành nói.
Hà Minh Thịnh vẫn tay với anh ta, ra hiệu cho đối phương quay trở lại vị trí.
Trời đã tối hẳn, vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên bầu trời xanh thẫm, cầu trăng soi bóng xuống mặt biển.
Những hàng ván gỗ nằm cao hơn mặt nước biển đã ngả màu do ngâm nước quá lâu, các chân cột dưới ván hơi có rêu bám, ở nơi mắt người không thể nhìn thấy có vài con sứa to nhỏ đang lập lờ qua lại.
Thẩm Thành bước đến cuối cầu ván, nhìn bóng chiếc du thuyền mờ ảo phía xa, sắc trời ảm đạm khiến con tàu hòa vào màn đêm, giống như con thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt biển, dập dềnh theo làn sóng, như có như không, xem ra chẳng hề có bất cứ mối đe dọa nào từ nó.
Sau đó, Thẩm Thành lên xuồng máy, Hà Minh Thịnh đưa cho anh ta khẩu súng đang dắt trên thắt lưng mình, tiếp đến quay người ngồi lên một chiếc xuồng khác.
Thẩm Thành ngăn anh ta lại: “Để tôi tự đi, cậu ở đây quan sát.”
Nói xong liền khởi động chiếc xuồng máy, một trận sóng nước hỗn độn hòa lẫn với tiếng động cơ, một đường phóng thẳng ra xa.
Hà Minh Thịnh đưa tay lên đẩy chiếc tai nghe trên tay, bật micro: “Nhóm bắn tỉa hải đăng nhắm vào người phụ nữ trên du thuyền cách đó 15km ở hướng mười giờ, anh Thẩm đang trên đường tới đó, nếu có bất cứ động tĩnh gì phải lập tức báo cáo.”
Hạ Diệp cầm ống nhòm nhìn về phía chiếc thuyền máy đang tiến về phía mình, trên xuồng chỉ có một người đàn ông, anh ta đeo kính bảo hộ dùng khi lái tàu cao cốc để tránh nước, khi khoảng cách được rút ngắn lại, dáng vẻ của đối phương cũng dần hiện rõ.
Thẩm Thành lái chiếc xuồng máy đến phía cửa sổ bên hông du thuyền của Hạ Diệp, sau đó tháo kính bảo hộ xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Hạ tiểu thư, đã đến tận đây rồi sao không vào uống chén trà?” Anh ta quay đầu lại chỉ về hướng biệt thự.
Hạ Diệp âm thầm cười lạnh, chắc là đến đó để uống trà “tiễn vong”, cô nói: “Cảm ơn, trà anh cứ giữ lại cho mình uống đi.”
“Hạ tiểu thư thật can đảm, chuyện xảy ra lần trước đúng là hiểu lầm, tôi có một câu hỏi không hiểu, tại sao lần này Đường Bác lại phái cô tới, chẳng phải hai người sớm đã từ mặt nhau rồi sao?” Thẩm Thành vừa nói vừa nhìn vào bên trong cửa sổ, nhưng tiếc là tất cả đèn đã tắt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một vài chiếc ghế.
“Mọi người chẳng phải cũng chỉ vì tiền thôi sao, chẳng lẽ anh Thẩm chưa từng nghe qua câu chẳng có ai mãi là kẻ thù, chỉ có lợi ích mới là mãi mãi mà thôi hay sao.”
“Hạ tiểu thư quả thật là hiểu chuyện, việc trước đây là do tôi hiểu lầm rồi.” Anh ta nói.
“Sao nào?” Hạ Diệp đoán được anh ta định nói gì.
“Là do người của tôi không “sạch sẽ”, vì vậy đã làm liên lụy tới Hạ tiểu thư.”
Anh ta nói tiếp: “Thứ đồ lần trước Hạ tiểu thư có hài lòng không, nếu cần…” Loại ma túy mới này chưa được đưa ra thị trường, nó có thể gây nghiện chỉ trong một liều.
Anh ta nhìn vào mắt Hạ Diệp, cố gắng tìm ra điều gì đó khác lạ.
“Bao nhiêu tiền?” Cô nói với vẻ thích thú.
Thẩm Thành giơ lên bốn ngón tay, sau đó là giơ một ngón.
“Bốn nghìn đô một ống?” Hạ Diệp hỏi.
Thẩm Thành gật đầu.
“Thôi khỏi cần, cảm ơn.” Cô từ chối rất gọn gàng.
Sau đó, Hạ Diệp lấy ra chiếc túi màu đen bên cạnh, rồi mở miệng túi cho Thẩm Thành xác nhận hàng hóa bên trong.
“Sản phẩm mới có độ tinh khiết là 99,97%.” Anh ta vừa nói vừa thăm dò gói hàng.
Hạ Diệp phớt lờ anh ta, lấy máy tính bảng ra để lấy mã khóa đặc biệt cho thực hiện giao dịch này trên web đen, sau đó đưa máy tính bảng qua.
Thẩm Thành thấy sắc mặt lạnh lùng của cô, cũng không nói nhiều, chỉ cầm máy tính bảng nhìn vào camera phía trên chờ quét mã kết thúc.
Cô đưa gói hàng cho Thẩm Thành qua của sổ và dùng một tay nhận lại chiếc máy tính bảng anh ta trả lại.
Thẩm Thành từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho Hạ Diệp: “Nếu cô cần, tôi có thể đón tiếp bất cứ lúc nào.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Hạ Diệp ném tấm danh thiếp ra ngoài cửa sổ, tấm giấy mỏng manh xoay tròn hai vòng trong gió biển rồi rơi xuống mặt nước, bồng bềnh lập lờ trôi… Cô nhanh chóng quay đầu, lái du thuyền theo hướng ngược lại.
“Anh Thịnh, Thẩm tổng quay lại rồi, chiếc du thuyền đang lái về hướng mười giờ.”
“Để cô ấy đi.” Hà Minh Thịnh nhìn chiếc du thuyền đang dần biến mất đằng xa, nói.
Thẩm Thành trở lại bến tàu và đưa gói hàng cho Hà Minh Thịnh: “Mọi thứ tiến hành theo đúng kế hoạch ban đầu, tôi không muốn nghe thêm bất cứ việc ngoài ý muốn nào nữa.”
“Vâng, anh Thẩm.”
Hà Minh Thịnh cùng những người khác đồng loạt dạt sang một bên nhường đường cho Thẩm Thanh quay về biệt thự.
Căn biệt thự được trang trí theo phong cách Châu Âu xen lẫn bầu không khí nhiệt đới, nội thất trong căn nhà gần như mới tinh, chiếc sofa trắng trạm trổ hoa văn màu vàng kim đặt trước cửa sổ kính trong suốt từ trần nhà đến sàn.
Thẩm Uyển đang ngồi ở đó, nhìn chằm chằm ra bờ biển xám xịt phía xa, không biết cô ấy đang nghĩ gì.
Sau một hồi thất thần mới phát hiện ra có người đang đứng phía sau mình, vẻ mặt ngây dại vẫn chưa hồi phục, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế, lại phải rời khỏi đây sao?”
Thẩm Thành chống tay lên ghế sofa, từ trên cao nhìn xuống người con gái trước mặt.
“Rất nhanh thôi là kết thúc rồi.” Có một nỗi buồn thoáng qua trong câu nói.
Thẩm Uyển nắm lấy cánh tay đang chống trên ghế sofa của anh ta: “A Thành, chị không muốn em xảy ra bất cứ chuyện gì.”
“Chị, chị cũng biết mà, em đã sớm không có đường lui rồi.”
“Bất luận thế nào, em cũng phải hứa với chị, không được làm tổn thương người khác nữa, được không?” Thẩm Uyển dùng cả trái tim, chân thành khuyên bảo anh ta.
Thẩm Thành rút tay ra, từ phía sau ôm lấy bờ vai gầy yếu của Thẩm Uyển, nhưng không trả lời mà chỉ dựa vào vai cô ấy, trước giờ anh ta đều như loài động vật nhỏ bé bị người khác sờ soạng, chỉ có ở trước mặt chị mình, anh ta mới biến thành người em trai mỏng manh yếu đuối, nhưng hiện tại không giống với quá khứ.
“Hứa với chị được không?” Thẩm Uyển chạm nhẹ vào tóc anh ta.
“Được.”
Em sẽ đưa chị đến một nơi không ai biết đến chúng ta và sống một cuộc sống như bao người bình thường khác mà chị hằng mong muốn.