Hạ Diệp như chú mèo con nằm trong vòng tay Kiều Triết, đang vươn tay vuốt ve quả táo Adam của anh.
“Thứ bảy này ông nội anh tổ chức lễ thượng thọ, anh muốn đưa em cùng tới tham dự.
” Kiều Triết kéo tay cô xuống, giữ chặt lấy.
Hạ Diệp cố gắng rút ra, nhưng phát hiện chẳng thể nào nhúc nhích, nên đành bỏ cuộc: “Vậy thì đi.
”
Nói xong lại hỏi: “Liệu có nhiều người tới không?”
“Nhiều.
”
Hạ Diệp ngẫm nghĩ, có chút lo lắng: “Ừm… Em không thích những bữa tiệc quá lớn, nghi thức của nước mình dường như rất phức tạp.
”
“Không sao, đừng lo lắng, đa số đều là khách, anh chỉ muốn đưa em tới gặp ông nội anh thôi.
” Anh nói xong liền buông tay cô ra.
“Vậy được.
”
Hạ Diệp lại nói: “Kể cho em nghe về người nhà của anh đi, em muốn biết.
”
Kiều Triết vừa quấn lấy eo cô vừa nói: “Từ nhỏ anh đã sống với ông nội, vì vậy thân thiết với ông nhất.
”
“Còn ba mẹ anh thì sao?”
“Không sống với nhau được bao lâu, mối quan hệ rất lạnh nhạt, mẹ anh đã mất cách đây năm năm và cũng chẳng mấy tình cảm.
” Kiều Triết nói.
Hạ Diệp nghe giọng điệu bình tĩnh của anh về những chuyện đáng lẽ nên đau buồn, không kìm được ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt vẫn đầy dịu dàng ấy, muốn hỏi gì đó nhưng lại thôi.
Kiều Triết thấy cô mở miệng lại dừng lại, biết cô muốn hỏi gì: “Bà ấy nghiện ma túy sau đó tự sát.
”
“Là Thẩm Thành gây ra, phải không?” Hạ Diệp buột miệng nói ra.
Vẻ mặt Kiều Triết có chút ngạc nhiên, như thể muốn hỏi tại sao cô lại biết việc đó.
Hạ Diệp nhớ lại những gì xảy ra trước đó, rồi tiếp tục nói: “Lần trước khi em ở tòa nhà Lê Hải, Lâm Nghị lỡ lời, lúc đó em đã nghe cả rồi.
”
Kiều Triết gật đầu, nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, trong lòng đã hiểu rõ.
Hạ Diệp biết mình không nên chọc vào nỗi buồn của người khác nên không hỏi gì thêm, hiếm khi thấy cô yên ắng như vậy.
Sau một lúc, anh hỏi: “Sau này chúng ta sẽ sống chung với nhau, liệu chỗ này có hơi chật chội không?”
Hạ Diệp biết anh đang muốn ám chỉ đến căn nhà, sau một hồi suy nghĩ, cô nói: “Cũng được, nếu chỉ có hai người thì đủ rồi, hơn nữa lại gần nơi làm việc của anh.
”
Đây là dạng căn hộ đơn một phòng ngủ, rất ấm cúng để hai người sinh sống, không gian cũng vừa đủ rộng rãi.
“Anh không có vấn đề gì cả, nếu em thấy chật, thì có thể đổi nhà khác.
” Kiều Triết thăm dò ý kiến của cô.
Hạ Diệp thản nhiên đáp: “Được, vậy để khi nào có thời gian em sẽ xem tin tức quảng cáo bán nhà.
” Sau đó cô đột nhiên hỏi: “Nếu anh từ chức thì có nuôi nổi em không?”
“Anh có chút tiền tiết kiệm, mua một hai căn hộ ba phòng ngủ chắc là không thành vấn đề.
” Kiều Triết nhíu mày.
Hạ Diệp ngửi được mùi tiền, híp mắt hỏi: “Một cảnh sát đặc nhiệm bình thường như anh sao lại có nhiều tiền vậy?”
Kiều Triết không có ý định nói dối: “Làm trong ngành bọn anh, tin tức luôn rất nhanh nhạy, nên vài năm trước anh đã đầu tư một ít cổ phiếu và chúng đã tăng giá không ít.
”
“Em đùa đó, em cũng có tiền mà, em có thể nuôi anh.
” Nghe thấy lời thú nhận thành thật của anh, Hạ Diệp lại tủm tỉm cười.
Kiều Triết vuốt ve lưng cô, khẽ bật cười: “Được.
”
“À phải rồi, có thể một thời gian nữa em mới đưa anh tới gặp ba mẹ em được, bọn họ tương đối khó giải quyết.
” Hạ Diệp lại nói.
Kiều Triết tò mò hỏi: “Tại sao lại khó giải quyết.
”
Hạ Diệp suy nghĩ một chút, không biết nên giải thích như thế nào: “Tóm lại là kiểu phụ huynh khó tính, rất hay cằn nhằn.
” Buổi chiều, Hạ Diệp dành thời gian gọi điện về nhà, lại là một bài giáo huấn khác, cô chỉ nói rằng đây là đặc thù công việc, nhưng được trả lương cao, vậy nên Tang phái Cầm đã im lặng ngay lập tức.
Anh không muốn cô cảm thấy áp lực: “Vậy cứ nghe theo em là được.
”
Thời gian luôn trôi rất nhanh, rất nhanh đã tới giờ đi ngủ.
Hạ Diệp ôm eo Kiều Triết, cả người quấn chặt lấy anh, dùng môi cọ cọ lên cổ anh, vừa định tiến lên môi, thì Kiều Triết đã kịp thời kéo cô xuống đề phòng bị cô trêu chọc khiến cơ thể lại phản ứng.
Giọng anh đờ đẫn: “Muộn lắm rồi, hôm nay đừng hôn nữa…”
Hạ Diệp cũng hiểu, bởi vì tới kỳ rớt dâu, nên hôm nay không làm gì được, thường ngày cô rất thích nhìn anh vừa nhẫn nhịn lại vừa phóng túng phát tiết, nhưng hôm nay thực sự không được, vì vậy đành ngoan ngoãn nghe lời.
Anh hôn lên trán cô rồi ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, như thường lệ, Kiều Triết đến đồn cảnh sát làm việc.
Lâm Nghị báo cáo với anh về tình hình bên phía Thẩm Thành.
“Theo tin tức từ người nằm vùng, thì Thẩm Thành đã rút khỏi chuỗi sản nghiệp ở Myanmar.
” Lâm Nghị nói.
Kiều Triết lật miếng logo trên tay mình, cái này là anh lấy được ở hang ổ của Thẩm Thành tại Thái Bình Dương.
“Tiếp tục như kế hoạch.
”
Cả hai đã xác nhận thông tin và mọi thứ vẫn đang tiến triển theo đúng kế hoạch đặt ra.
“Cái đó…” Lâm Nghị ngập ngừng nói.
“Có gì thì cứ nói thẳng đi, với tôi mà cậu cũng phải để ý à?” Kiều Triết nhìn anh ấy bằng ánh mắt chê bôi.
“Chúng tôi thu thập được tin tức từ người phụ nữ mà Kiều Vỹ Ngạn bao nuôi, có thể ông ta để những tài liệu quan trọng nhất ở nhà của ông cụ Kiều, chúng ta không thể xin lệnh khám xét, tuy nhiên chỉ cần có một chút khả năng thôi, tôi cảm thấy không thể bỏ cuộc.
Cậu nghĩ cách xem làm thế nào tạo được cơ hội kiểm tra một chút thư phòng bên nhà ông cụ Kiều, nếu thông tin không sai thì có lẽ nó nằm cả trong máy tính của Kiều Vỹ Ngạn.
” Lâm Nghị nói.
Cho dù có xin cấp trên lệnh khám xét, cũng chẳng thể khám xét nhà ông nội, bởi vì với thân phận của ông, về cơ bản là không ai dám tới đó điều tra.
Kiều Vỹ Ngạn thực sự xảo quyệt, chẳng trách ông ta lại thường xuyên về biệt thự nhà ông nội đến vậy, còn đường đường chính chính là vì lòng hiếu thuận.
“Cứ giao nó cho tôi.
” Kiều Tiết đồng ý.