Quần jeans của cô gái bị kéo xuống, gã đàn ông đè lên mông cô gái rồi cởi quần mình.
Thẩm Uyển bắt đầu la hét, cô ấy kêu cứu, gọi mẹ, nhưng chẳng ai đáp lại, nỗi sợ hãi ập đến, hai hàng nước mắt chảy dài trên má.
Gã đàn ông cọ xát hông mình qua quần lót của cô, đồng thời bịt chặt cái miệng nhỏ đang không ngừng la hét của cô ấy lại.
Có được cơ hội, Thẩm Uyển mạnh mẽ cắn lão ta một cái, gã đàn ông đau đớn thả ra, cô nhanh chóng vùng ra khỏi người ông ta, kéo quần chạy về phía cánh của màu đỏ sẫm, vặn tay nắm mở cửa, nhưng cửa đã bị khóa, khiến cô gái sợ đến hoảng loạn.
Gã đàn ông từ sau lưng tiến tới, cô ấy bị đẩy ngã xuống đất, lúc này chỉ biết khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Ông ta nổi cáu, tát vào mặt cô gái một cái, năm dấu ngón tay hằn rõ trên khuôn mặt trắng trẻo dịu dàng của cô, tai cô ù đặc chỉ cảm thấy vừa đau vừa nóng.
Gã mập bắt đầu cởi quần của cô ấy, lần này đến cả quần lót cũng không tha, âm hộ phấn nộn được vài sợi lông đen che lấp của cô gái hiện ra trước mặt, khiến người nhìn muốn trào máu mắt.
Gã đàn ông vội vàng cởi quần mình ra, sau đó chặn ngang người Thẩm Uyển, khuôn mặt ghê tởm ghé sát mặt cô ấy, bàn tay bắt đầu hung hăng nhào nặn bầu ngực của cô.
Thẩm Uyển dùng sức chống cự, khóc lóc van xin lòng thương xót: “Làm ơn, cầu xin ông, thả tôi ra…” Cô ấy có cố thế nào cũng không thể đẩy được người đàn ông bên trên ra, chỉ đành nghiêng người khó khăn tránh né cái miệng hôi thối của ông ta.
Gã mập đè trên người Thẩm Uyển, hoàn toàn áp chế cô ấy: “Một lát nữa sẽ thoải mái thôi, chú sẽ để cháu thử nghiệm nhé…”
Ngón tay gã mập với xuống kẽ hở bên dưới của cô gái, khô khốc, run rẩy, khó khăn lắm mới thâm nhập được một ngón tay vào trong, lão ta khinh bỉ nhìn cô gái dưới thân, động tác trở nên gấp gáp.
“Lần đầu tiên phải không, chú sẽ làm nhẹ nhàng.” dương v*t vừa ngắn vừa nhỏ của lão ta đè lên bờ mông căng trò của Thẩm Uyển. Đọc truyện hay, truy cập ngay ++ TRÙMTRUY ỆN. o r g ++
Bất ngờ cánh cửa màu đỏ bật tung, chàng thiếu niên một đạp đá văng người đang đè lên cô gái, gương mặt như muốn phát nổ, cậu ta nhanh chóng cởi áo khoác đồng phục học sinh của mình phủ lên người chị gái.
Sau đó lao vào bếp cầm ra con dao thái đồ ăn đang để trên thớt.
Tên mập lùn bị đạp ngã xuống đất, còn chưa kịp định thần, đang định mở mồm ra mắng chửi lại nhìn thấy cảnh này liền vội vàng đứng dậy kéo quần lên.
Đồng thời cố gắng chạy thật nhanh ra ngoài, nhưng cánh cửa đã bị cậu thiếu niên đóng sầm lại.
Tay cậu lăm lăm con dao, nhưng chân lại không thể nhúc nhích, vì người con gái đang nằm dưới sàn đang ôm chặt đùi cậu.
“Không được, a Thành!” Cô gái rưng rưng, tóc tai bù xù xõa trên vai.
Bên ngoài hành lang vang lên tiếng thét của phụ nữ, đối phương trông thấy một người phụ nữ trung niên nằm trên cầu thang trong tư thế co quắp, đầu cúi xuống, sau gáy đầy máu, máu chảy dọc theo cầu thang xuống dưới, vẫn còn nguyên độ ấm.
Người phụ nữ phát hiện xác chết trên lối cầu thang bộ run rẩy, hai chân mềm nhũn lấy điện thoại trong túi ra báo cảnh sát…
Thẩm Uyển khóc không ra hơi, cô ấy sống chết ôm chặt lấy chân em trai mình, thân dưới không còn một mảnh vải, lúc này đang được chiếc áo đồng phục màu xanh lam của cậu che chắn, áo sơ mi bị kéo tung, mở một khoảng lớn trước ngực.
Chàng trai nắm chặt bàn tay, đôi mắt đỏ như máu, tức giận ném con dao làm bếp trên tay, nhưng thật ngẫu nhiên lưỡi dao màu bạc sáng bóng lại lướt qua cổ của gã mập, “hự” một tiếng, một dòng máu đỏ tươi phun ra, chỉ thấy vẻ mặt lão ta vô cùng sửng sốt, hai tay run rẩy đưa lên che cổ, rồi nằng nề ngã vật xuống sàn.
Chứng kiến cảnh tượng này, Thẩm Uyển hét lớn, vội vàng che mắt lại.
Cơ thể gầy gò yếu ớt của cậu thiếu niên không ngừng run rẩy, cậu không hề cố ý…
Thẩm Thành nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bế chị gái đang khóc lóc thảm thiết bên chân dậy, trở lại phòng ngủ, giúp cô ấy kéo chiếc quần lót dưới gót chân lên, rồi cài lại cúc áo sơ mi.
Cậu nghiêng người ôm lấy cô gái: “Em đi đây, chị.”
Thẩm Uyển vội vàng nắm lấy tay cậu, nước mắt ướt đẫm hàng mi: “Em đi đâu?”
“Em đã giết người.”
Thẩm Uyển run lên bần bật, nói: “Không sao, em còn chưa thành niên, lại không phải cố ý, không sao đâu.” Cô ấy hoảng loạn sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Một lớp sương trắng hiện lên trong hốc mắt cậu thiếu niên, cậu quay người lại ôm lấy chị gái mình, ghì chặt gáy cô ấy, rồi hôn xuống môi cô.
Thẩm Uyển vừa thút thít vừa đẩy mạnh người cậu ra, trong lòng chỉ có nỗi lo lắng và sợ hãi đến vô hạn.
Đây là lần đầu tiên cậu ta làm ra sự việc bất thường như vậy, cậu ta đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, cậu mơ về việc được ở bên cạnh chị gái và làm những việc mà một đôi nam nữ có thể làm, cậu đã nhẫn nhịn quá lâu, thế nhưng hiện tại xem ra đã chẳng còn cơ hội nữa rồi.
Thẩm Uyển há miệng cắn em trai mình một cái, nhưng cậu vẫn ghì chặt lấy miệng cô ấy, khóe môi bị rách, giữa miệng hai người nồng nặc mùi máu, vừa tanh vừa ngọt, cô ấy không thể tự chủ, cứ thế bật khóc.
Sau cùng, Thẩm Uyển cũng đã ngừng việc chống cự, để mặc cậu hoành hành trong miệng mình, đầu lưỡi cậu đưa vào miệng cô, rồi liếm đi những vệt máu đỏ dính trên môi cô ấy, đó là máu của cậu và cô ấy cũng là của cậu.
Bên ngoài có tiếng còi hú của xe cảnh sát, Thẩm Thành buông chị gái mình ra, leo lên bàn làm việc, vươn tay mở cửa sổ.
Thẩm Uyển cuống quýt chạy theo nắm lấy vạt áo cậu: “Em làm gì thế?”
“Chị, chờ em nhé.” Cậu gạt tay cô ấy ra, bò theo ống dẫn nước xuống dưới.
Thẩm Uyển thò đầu ra ngoài, nhìn theo: “Đầu thú đi!”
“Em giết chết mẹ rồi.” Cậu để lại một câu rồi trượt theo đường ống, mà không hề nhìn cô ấy, cậu không dám nhìn.
Trong con hẻm tối đen, vắng vẻ, cậu biến mất giữa màn đêm, để lại một mình cô ấy bàng hoàng đứng bên cửa sổ.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Thẩm Uyển thất thần đi tới, mở cửa ra, hai người đàn ông mặc cảnh phục đang đứng bên ngoài.
Trông thấy một xác chết trong phòng, dòng máu đỏ tươi trộn lẫn với nước tiểu màu vàng chảy lênh láng khắp sàn nhà, tử thi vẫn giữ nguyên tư thế hai tay che cổ, giữa các ngón tay loang lổ vết máu khô đen dính, hai viên cảnh sát kinh ngạc, lập tức đưa cô ấy về đồn.
Đi qua hành lang, thấy thêm một thi thể đã được khoanh vùng bằng vạch trắng, cô gái chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi vội vàng quay đi, cảm xúc không hề lay động.