• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Viên phi công trên trực thăng, nhìn xuống mặt biển trống không, chỉ nghĩ rằng vừa rồi là do mình hoa mắt, nên thu lại ánh đèn rời đi.



Xung quanh lại đột nhiên tối sầm, Hà Minh Thịnh ôm theo cô, cẩn thận ngoi lên, sau khi xác nhận rằng âm thanh của cánh quạt trực thăng đã đi xa mới nổi hẳn lên mặt nước.



Với đôi mắt đen sáng ngời, anh ta thận trọng dò xét xung quanh tầm mắt của mình, cứ thế cho đến khi chắc chắn rằng đã thực sự an toàn mới nhẹ nhàng thả lỏng một chút.



Hạ Diệp thoát khỏi vòng tay đối phương, lập tức vội vàng há to miệng thở gấp.



Hà Minh thịnh im lặng nắm chặt tay dưới làn nước, cảm giác đụng chạm mềm mại vừa rồi dường như vẫn chưa hoàn toàn biến mất, trong lòng anh ta đột nhiên nảy sinh một loại tình cảm rất khó giải thích.



May bay trực thăng xung quanh cũng dần dần rời đi, lợi dụng thời khắc này, Hà Minh Thịnh nói với cô: “Cô đi trước, tôi theo sao.”



Hạ Diệp gật đầu, lặn thẳng xuống nước bơi ra ngoài.



Vừa lúc hai người bơi được khoảng hơn mười mét, phía sau đột nhiên có tiếng súng vang lên, Hạ Diệp trong lòng thầm cầu nguyện, làm ơn đừng qua đây, tiếng lòng vừa dứt, vài viên đạn lập tức xẹt qua lỗ tai, bắn thẳng xuống mặt biển, suýt chút nữa thì trúng người cô.



Hạ Diệp nín thở, ra sức bơi về phía trước, tự hỏi liệu Hà Minh Thịnh ở phía sau có may mắn thoát khỏi kiếp nạn như mình hay không.



Tiếp đến, không có động tĩnh gì thêm nữa, hóa ra chỉ là một vài phát xả súng bừa của trực thăng, cô đoán có lẽ họ muốn đề phòng trường hợp thực sự có người đang bơi dưới nước.



Hạ Diệp cảm thấy phía sau hình như không có tiếng động, cô quay đầu lại liếc nhìn một cái, may mắn là anh ta vẫn theo sau, chỉ có điều khoảng cách bị kéo xa ra một chút.



Làn nước ẩm ướt, lạnh băng, mặn chát xâm chiếm mọi giác quan, sau khi bơi được hồi lâu, cuối cùng cũng đến gần được bờ biển, Hạ Diệp bò lên trên, quay đầu nhìn làn sóng đang chẳng hề biết mệt mỏi xô lên chân mình.



Cũng không biết cô ngồi trong làn nước thủy triều này bao lâu mà vẫn chưa đợi được Hà Minh Thịnh lên bờ, không phải anh ta theo sau mình hay sao? Người biến đâu mất rồi?



Những con sóng đang dâng trào, liên tục vỗ vào bắp chân cô, như thể muốn kéo cô tiếp tục xuống biển, chúng không ngừng liếm láp làn da cô một cách thèm thuồng.



Tiếng cười nói của một nhóm người vang lên ở phía không xa, Hạ Diệp quay đầu lại nhìn mấy thanh niên đang chuẩn bị đốt lửa trại, sau đó lại nhìn về phía mặt biển tối đen, vài con chim mòng biển lướt qua những gợn sóng đang nổi, thoạt nhìn tưởng chừng như êm đềm nhưng không biết bên dưới ẩn chứa bao nhiêu sóng gió.



Hạ Diệp kéo suy nghĩ của mình trở về thực tại, cô co quắp cánh tay cứng ngắc cố gắng chậm rãi đứng dậy, cô không chờ đợi thêm nữa, nước biển chạy dọc theo cơ thể chảy xuống gót chân, sau đó bị hút vào bãi cát mềm mại ẩm ướt trải dài vô tận bên bờ biển.



Trọng tâm thay đổi đột ngột khiến cô loạng choạng, như thể đang dẫm lên bông, vài bước tiếp theo có chút loạng choạng.



Tại sao chỉ còn lại mình cô? Một giọt nước mắt ẩm ướt, ấm áp vô tình lướt qua má, cũng không biết chúng rơi vì ai.



Hạ Diệp đi ngang qua nhóm thanh niên đang chuẩn bị đốt lửa trại, khi không có ai để ý, cô với lấy chiếc khăn tắm sạch đang vắt trên ghế đặt trên bãi biển.



Hạ Diệp quấn khăn vào người, đi về phía siêu thị seven-eleven mở cửa 24h nằm trong con phố thương mại, ở đó có thể mượn điện thoại để gọi.



“Thưa cô, làm ơn dừng lại, vui lòng xuất trình giấy tờ tùy thân.” Sau lưng vang lên giọng nói của một người đàn ông, đối phương nói bằng tiếng Anh.



Ngay khi Hạ Diệp còn đang do dự không biết có nên xoay người lại hay không, thì một giọng nam khác từ phía sau truyền đến: “Xin lỗi, cô ấy là vợ tôi, đây là giấy tờ tùy thân của cô ấy.”



Hạ Diệp quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông đang đưa ID cho nhân viên an ninh, đó là Đổng Quân Hạo, anh ta mặc trên người chiếc quần đi biển cùng chiếc áo ba lỗ họa tiết hoa lòe loẹt.



Nhân viên an ninh đến gần, cầm lấy giấy tờ tùy thân, sau đó lại nhìn Hạ Diệp một lần nữa, nói: “Cảm ơn đã hợp tác.” rồi đem giấy tờ trả lại cho anh ta.



Đổng Quân Hạo vừa nói “không cần khách sao” vừa bước đến bên cạnh Hạ Diệp, khoác lấy vai cô cùng đi về con phố thương mại.



Nhân viên an ninh thấy vậy, liền quay đi, tiếp tục tìm kiếm những đối tượng khả nghi khác.



Bây giờ đang là sáng sớm, chỉ có một vài cửa hàng mở cửa 24h sáng đèn, vì trước đó đã có cuộc di tản đám đông, nên lúc này đường phố vắng tanh, chỉ có vài nhóm thanh niên túm năm tụm ba là không sợ chết, đang chuẩn bị đến bờ biển ngắm bình minh.



“Vừa rồi cảm ơn anh, anh định vị du thuyền của tôi sao?” Cô hỏi.



Đổng Quân Hạo ngượng ngùng gãi đầu: “Dù sao thì chúng ta cũng chung nhóm, anh Đường gọi tôi đến đây để đề phòng có bất trắc gì xảy ra, không định vị thì làm sao tôi biết được cô đang ở đâu chứ?”



“Đừng căng thẳng, tôi chỉ hỏi vậy thôi.



Cho tôi mượn điện thoại một chút.” Cô không phải là người thích lấy oán trả ơn.



“Anh Đường nói bảo cô về nước M trốn tránh một thời gian.” Anh ta vừa lấy điện thoại ra vừa nói.



Hạ Diệp đăng nhập vào email, tìm ra một số điện thoại trong tập tài liệu, sau đó ấn gọi.



“Tôi nói, cô có nghe thấy…” Trước khi Đổng Quân Hạo kịp nói xong lại thấy Hạ Diệp đặt ngón trỏ lên đôi môi tái nhợt của mình, ra hiệu cho anh ta im lặng.



Tiếng tút tút trong điện thoại liên tục đánh thẳng vào tim Hạ Diệp, cuối cùng, khi cô nghĩ rằng sẽ chẳng có ai bắt máy thì cuộc gọi lại được kết nối, nhưng ở đầu dây bên kia lại không có ai lên tiếng.



Cô thử hỏi: “Kiều Triết?”



Một giọng nói quen thuộc truyền đến: “Là anh đây, hiện tại em đang ở đâu? Có bị thương không?” Câu sau lại căng thẳng vội vàng hơn câu trước.



“Em ở bờ biển phía Tây, hiện tại đã an toàn, anh không sao chứ?” Nói xong, cô lại cúi đầu nhìn xuống vết trầy xước dưới đầu gối và khủy tay mình, nhất thời không hiểu tại sao đôi mắt lại đỏ hoe, giọng nói có chút nghẹn ngào bổ sung thêm: “Em bị thương rồi.”



Lúc ở dưới nước, cả cơ thể ngâm trong nước mặn, cộng thêm do quá căng thẳng, không có thời gian để ý đến vết thương, nên những đau đớn chỉ là nhất thời thoáng qua, sau đó là cảm giác toàn thân tê dại.



Nhưng hiện tại sự chú ý đột biến mất mà vết trầy xước trên đầu gối dường như dễ nhận thấy hơn dưới ánh đèn đường chẳng mấy sáng sủa này và cơn đau cũng theo đó tăng lên gấp bội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK