Tết xong mấy bông hoa, Xảo nhi vui vẻ nói: "Thiếu phu nhân thật khéo tay, thế nhưng có thể tết thành một bông hoa."
Thẩm Tử An cười nói: "Ta cũng chỉ biết làm cái này."
Thời điểm hai chủ tớ đang nhìn bông hoa vừa tết xong, ngoài cửa một ma ma nói: "Thiếu phu nhân, đại tiểu thư tới." Cả Tuần phủ chỉ có một tiểu thư, vậy chính là Tuần Mai rồi.
Thẩm Tử An thật không biết tính tình Tuần Mai này như thế nào, vả lại hiện tại chân bị thương cũng không tiện đi ra ngoài tiếp đón, nên gọi Xảo nhi ra đón. Mà hôm nay Hương Nhi cũng không có ở đây, Thẩm Tử An không cần đoán cũng biết nàng đi nơi đó báo cáo cho chủ tử chân chính rồi.
Tuần Mai mới bước vào phòng đã ngửi được hương vị ngọt ngào, nàng quả thật không có đoán ra được là huân hương gì, chỉ cảm thấy vô cùng dễ ngửi lên thuận tiện hít sâu vài cái. Lúc này Xảo nhi đi tới, nói: "Đại tiểu thư có khỏe không? Thân thể Thiếu phu nhân bị thương không dậy được, cho nên sai Xảo nhi tới đón ngài đi vào."
"Người trong nhà cần gì khách sáo như thế, nhưng mà Xảo nhi các ngươi đốt huân hương gì ở nơi này vậy, sao lại ngọt ngào thế?"
Xảo nhi đi ở phía trước dẫn đường, vừa đi vừa nói: "Đại tiểu thư không biết, thiếu phu nhân không quen đốt huân hương, chỉ cần đốt một chút ngài ấy sẽ nhảy mũi không ngừng. Nơi này vốn là theo thói quen của đại gia đốt chút Mai Hương, nhưng mà bởi vì bệnh của thiếu phu nhân nên cũng đều thôi không đốt nữa. Chỉ là, cũng không biết là nguyên nhân gì, mặc dù không có đốt huân hương gì, nhưng chỉ cần là địa phương thiếu phu nhân đi qua, đều sẽ có hương vị ngọt ngào."
Tuần Mai chưa từng nghe qua chuyện lạ như vậy, nên cười nói: "Đây là do đại tẩu uống thuốc gì sao?"
"Chưa từng, thân thể thiếu phu nhân từ trước đến giờ đều rất tốt, chỉ là do bị thương mới phải uống thuốc, trong ngày thường ngay cả một chút thuốc bổ cũng không thấy ngài ấy muốn tới ăn. Trong phòng bếp có lòng, thường làm cho, nhưng là cũng đều thưởng những hạ nhân chúng nô tỳ hết." Mấy ngày nay Xảo nhi được hưởng chỗ tốt từ Thẩm Tử An, nên một lòng một dạ giúp đỡ người chủ tử này.
Đang nói hai người đã vào trong phòng, Tuần Mai chỉ cảm thấy mùi vị nơi này càng đậm, thậm chí có không nhịn được cảm giác như đang ăn kẹo. Vòng qua bình phong, thấy một thiếu nữ đang ngồi trên giường.
Hôm đó đã từng thấy, chẳng qua là lúc đó nàng luôn luôn cúi đầu cũng không thể nhìn rõ dung mạo. Hôm nay nhìn thấy cũng không phải là cái gì tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, tuổi vẫn nhỏ, bộ dáng chỉ là thoáng nẩy nở mà thôi. Mắt rất lớn, rất có linh khí, một đôi con người giống như hai quả nho đảo tới đảo lui, làm cho người ta nghĩ tới mèo con bướng bỉnh. Lỗ mũi và miệng đều rất nhỏ, vốn ngày thường rất đẹp mắt, càng nhìn càng cảm thấy đẹp mắt. Nàng vội vã hành lễ, nói: "Gặp qua đại tẩu, thương thế kia có khỏe hơn chút nào không?"
Thẩm Tử An chỉ cảm thấy Tuần Mai này vừa bước vào thì gian phòng sáng rỡ lên không ít, vô duyên vô cớ có thêm vị đại mỹ nữ như vậy tại sao có thể không tỏa sáng lên được. Nàng và Tuần Vũ quả nhiên rất giống nhau, chỉ là có phần mảnh mai hơn so với ca ca, nhưng lại không yêu mị như vậy. Nghĩ vậy Thẩm Tử An giật giật, một người đàn ông ngày thường yêu mị như vậy làm cái gì, nếu đi ra ngoài ngược lại đoạt danh tiếng của muội muội.
"Đã tốt hơn nhiều, muội muội mau mời ngồi." Tuần Mai này nhìn còn lớn hơn hai tuổi so với Thẩm Tử An, chỉ là quy củ nhà quyền quý nghiêm khắc, cho nên Thẩm Tử An phải gọi là muội muội.
Tuần Mai cũng không cảm thấy không được tự nhiên, gọi nha hoàn mang đôi chim quý ra, cười nói: "Nhị ca trở về đã nói, thì ra là đại tẩu bị thương tất cả đều do huynh ấy. Cho nên bảo muội mang đôi chim đưa tới cho tỷ giải buồn, không biết đại tẩu thích hay không?"
Đôi chim quý này ngày thường đều hết sức hoạt bát đáng yêu, Thẩm Tử An làm sao không thích. Chỉ là trong lòng thích không bằng ngoài miệng thích, nếu như không phải là người khác ở đây, nước miếng của nàng đã chảy ra rồi. Vội vàng giơ khăn tay lên ngăn cản khóe miệng cười nói: "Thích rất thích, đa tạ muội muội và nhị thúc rồi, các ngươi quả nhiên là người có lòng." Nói xong liền bảo Xảo nhi nhận con chim.
Tuần Mai lại cười nói: "Chỉ cần đại tẩu thích là tốt rồi, cũng không thiệt thòi người nhị ca trăm năm không cầu một lần này lại cầu xin muội một lần."
Thẩm Tử An ngẩn ra, Tuần Vũ là một người chững chạc, chỉ là cũng mệt hắn còn băn khoăn sợ mình buồn bực. Vì vậy nói: "Đây chẳng phải là ép muội muội phải bỏ vật yêu thích sao."
"Chỉ là một ít đồ chơi thôi, không có việc gì. . . . . ." Đột nhiên nàng nhìn thấy cái khăn đính vài bông hoa rất xinh đẹp trên tay Thẩm Tử An, chỉ tay hỏi "Đại tẩu đây là vật gì?"
"Ta không có việc gì làm chơi thôi." Thẩm Tử An thấy dáng vẻ Tuần Mai vô cùng thích thú, nghĩ tới người ta đưa chim nhỏ yêu thích cho mình, mặc dù chỉ có thể nhìn thấy đỡ thèm, nhưng cũng là tấm lòng thành. Vì vậy nói: "Muội muội thích chờ ta làm xong, sau khi làm xong sẽ đưa cho muội muội được không."
"Ai da, vậy thì thật là cám ơn đại tẩu." Tuần Mai là một người có lòng hiếu kì rất nặng, thích tất cả sự vật mới mẻ. Thẩm Tử An muốn đưa nàng dĩ nhiên vui mừng! Hai người lại nói chuyện thêm một lát, chờ đến khi Thẩm Tử An uống thuốc xong thì Tuần Mai mới cáo từ trở về.
Bởi vì Thẩm Tử An nhàm chán, cho nên làm cho Tuần Mai một cái áo choàng. Bởi vì cũng không thấy qua loại vật như áo choàng ở nơi này, hơn nữa hoạt tiết đa dạng cũng rất đẹp, khiến cho Tuần Mai vô cùng vui mừng. Thẩm Tử An lại cảm thấy Nhị thiếu gia này là một người có lòng, cho nên cũng làm cho hắn một cái khăn quàng cổ, màu trắng, phía trên cũng là rất nhiều lông vũ. Sau khi Tuần Vũ nhận được cảm khái một hồi lâu, càng thêm vừa áy náy vừa sinh lòng hảo cảm với cái người đại tẩu này, cũng không biết nên dùng loại vật phẩm nào làm đáp lễ!
Vẫn là Tuần Mai có lòng, cảm thấy quà tặng tốt nhất chính là nghĩ ra biện pháp để vị đại tẩu hoàn mỹ này rời khỏi cái thư phòng đó, chính thức trở thành chủ nhân Tuần gia. Nàng nghĩ đến cái gì liền làm cái đấy, khi nhị ca còn đang nghĩ quà đáp lễ thì nàng bắt đầu chuẩn bị quà đáp lễ của chính mình rồi!
Từ nay về sau, Tuần Mai nói không ít hữu ích cho Thẩm Tử An, cái gì hiền lương thục đức, cái gì thông minh sáng dạ a đợi đã nào...! Những thứ này đến được trong tai Tiếu thư đồng, khóe miệng cũng rút rút. Bởi vì vị thiếu phu nhân hiền lương thục đức này, chân mới vừa mới khỏi liền nhân lúc không người nào chú ý tới nhảy lên cửa sổ, mấy bước đã chạy vào một gian thư phòng không biết đi làm cái gì. Hắn vốn là chẳng muốn quản, nhưng là suy nghĩ một chút chẳng lẽ vị thiếu phu nhân có chỗ nào khả nghi? Vì vậy âm thầm đợi một lúc lâu, lúc này mới thấy thiếu phu nhân lại từ bên trong đi ra, thấy bên ngoài không có ai lại từ cửa sổ nhảy vào trong phòng. Chỉ là, hình như nhảy cửa sổ không dễ, còn ngã một cái.
Tiếu thư đồng từng điều tra qua bối cảnh vị thiếu phu nhân này, hình như cũng không có cái gì khả nghi. Hắn nhíu nhíu mày, đi vào thư phòng quan sát. Giống như trước đây, cũng không thấy thiếu đi cái gì, chẳng lẽ nàng đến xem sách? Hình như cũng không giống, bởi vì vị trí từng cuốn sách để chỗ nào hắn đều nhớ rất rõ ràng, cũng không có động tới. Hơn nữa, nghe nói Thẩm Tử An này trước giờ chưa từng thỉnh giáo qua tiên sinh dạy học, làm sao có thể nhận biết chữ?