Thẩm Tử An cũng thật nhàn hạ, không có việc gì thì giúp Tứ cô nương làm chút việc, hoặc là nói nhức đầu rồi đến phòng chứa củi đi bắt con chuột. Bởi vì cách phòng ngủ xa, nên nơi này chuột cũng nhiều. Chỉ là, cũng sắp một tháng, lá Phong này đã có một đường biến thành màu đỏ, chuột cũng sắp bị bắt hết rồi.
Hôm nay, canh chừng nửa ngày cũng không thấy một con xuất hiện, Thẩm Tử An có chút mất mát.
Mà Tề mụ lại nhìn ra vài phần không đúng, nhìn Thẩm Tử An nửa ngày liền chui vào trong phòng nhỏ giọng thận trọng nói với Tứ cô nương: "Nô tỳ nói cô nương a, tuy nói An tỷ nhi sau khi tỉnh lại tính tình hoạt bắt hơn không ít, thế nhưng khi buồn bực lại vào phòng chứa củi ngồi chồm hổm là chuyện gì a. Hơn nữa. . . . . ."
Tứ cô nương cau mày nói: "Hơn gì nữa?"
"Hơn nữa ngài không có chú ý sao? Nhị tiểu thư đứng ở trong phòng củi, dùng đầu lưỡi liếm ngón tay, sau đó giống như con mèo rửa mặt, còn nữa, buổi tối luôn luôn nghe thấy nàng ngáy ngủ, mặc dù thanh âm rất nhỏ, nhưng nghe thế nào cũng giống thanh âm con mèo ngáy ngủ mà nô tỳ nuôi ở nông thôn."
Tứ cô nương bật cười vui vẻ, nói: "Tiểu cô nương gia ngủ không được thoải mái cũng sẽ nghiến răng, thanh âm cũng không vang, càng không phải là mỗi đêm đều như vậy. Còn nữa, tiểu thư có thể đang bắt chước động tác của con mèo, lão ngài a chớ suy nghĩ quá nhiều." Nói xong đặt đôi giày đã làm xong vào trong tay Tề mụ nói: "Thử một chút, đôi giày này là cho Tề mụ."
Tề mụ ngẩn ra, hỏi "Ta cũng có sao?"
"Làm như ta không biết a, lão ngài đây giúp cái người ăn xài phung phí như ta làm việc gì cũng gọn gàng, lưu loát, mà việc nữ hồng (công việc của phụ nữ: thêu thùa, may y phục,..) lại không tốt. Mùa đông cũng sắp tới rồi, ngươi đi đôi giày đã rách kia chỉ sợ sẽ lạnh."
Tề mụ trong lòng biết Tứ cô nương thiện tâm, liền cười nói: "Vậy nô tỳ phải cám ơn cô nương." Nói xong liền ngồi ở trên ghế nhỏ thử một chút, lớn nhỏ vừa vặn. Không khỏi cảm thán nói: "Tay nghề Cô nương thật là tốt không có chỗ chê được, mười tám người thợ may cũng không bằng ngài được."
Tứ cô nương nói: "An tỷ nhi gần đây ít luyện việc, sợ là không quen tay rồi. Đợi dưỡng thân thể nàng khá hơn chút thì phải đốc thúc nàng luyện thêm, về sau gả cho người còn có chỗ dùng."
Tề mụ nói: "Nô tỳ lại thấy không cần, phụ thân Nhị tiểu thư dù sao cũng là một quan Lục Phẩm, nếu không thể làm vợ kế thì cũng có thể gả làm thiếp nhà giàu đi. Đến lúc đó ăn ngon mặc đẹp, còn cần nàng phải làm cái gì nữa."
"Làm thiếp nhà giàu cũng là không bằng làm phu nhân nhà nghèo, cả đời này cũng có người chiếu cố, không cần cô đơn . . . . . ." Nói xong, nước mắt lại rơi xuống.
Chờ Thẩm Tử An tay không mà về đến nơi, thấy nương của nàng ở đó gạt lệ, không khỏi mặt co quắp một cái, nói: "Đây là làm sao vậy?"
"Không có việc gì, chỉ là nghĩ đến chuyện lúc trước thôi." Tứ cô nương vội vàng lau nước mắt đi.
Thẩm Tử An vốn không dám nói nhiều lời, một là chưa quen thuộc nơi này, hai là sợ Tứ cô nương và Tề mụ nhìn ra nàng cũng không giống lúc trước. Chỉ là gần đây mới biết, nàng lúc trước chính là một cái ngây ngốc, cảm giác tồn tại cơ hồ là số lẻ, cho nên ngay cả là người thân thiết, gần gũi cũng khó từ hành động mà đoán được, hơn nữa Thẩm Tử An tận lực nói ít ít làm, cho tới bây giờ các nàng cũng không có một chút hoài nghi nào.
Chỉ là nhìn Tứ cô nương luôn là động một chút là khóc, xem ra phải nghĩ biện pháp để cho nàng vui vẻ. Nhưng là nếu rời đi Thẩm gia, nàng cũng không dám có suy nghĩ này. Mà lôi kéo phụ thân, vậy liền chọc vào hai bom hẹn giờ là Đại phu nhân và Nhị phu nhân. Mà nàng nữ nhi này lại không tác dụng gì, thật là muốn nhiều khó khăn có nhiều khó khăn.
Đang suy nghĩ, thì nghe có người bên ngoài kêu lên: "Tứ cô nương xảy ra chuyện lớn, các ngươi có đi Tiền Viện coi trộm một chút không?"
Nhìn, tại sao không đi nhìn. Không có bắt được con chuột đang cảm thấy phiền muộn, chỉ là Thẩm Tử An nghĩ thầm nhưng chân lại không dám động, mà là nhìn về phía Tứ cô nương.
Tứ cô nương và Tề mụ cũng lấy làm kinh hãi, chuyện trong phủ từ trước đến giờ cũng không truyền tới hậu viện, trừ phi là chuyện đặc biệt lớn. Vì vậy để việc của mình xuống, Tề mụ còn đang xỏ một chiếc giầy cũ liền đổi một chiếc mới rồi đi ra ngoài.
Đợi các nàng đi tới Tiền viện, bên kia đã ầm ĩ thành một đoàn. Lần này ngay cả kia nam nữ lão ấu (già trẻ) cũng không phân ra, cũng đang đứng ở bên ngoài mặt ủ mày chau.
Tứ cô nương bắt được một nha hoàn hỏi "Xảy ra chuyện gì?"
Nha hoàn nói: "Hồi cô nương, không phải phủ chúng ta đã xảy ra chuyện, là Thượng Thư Phủ phu gia của đại tiểu thư đã xảy ra chuyện. Mới vừa Tiền viện thông báo, người làm của Tuần gia đến thông báo, vừa vặn các chủ tử cũng đang ở đó. Các lão gia cũng sợ hết hồn, cái này không phải đang chờ hạ nhân bọn họ tới đây chứ."
Cái cổ đại này kết thân đều là một vinh tất cả đều vinh, một tổn hại cả hai đều tổn hại, mặc dù người này còn chưa gả đi, nhưng Thẩm Thanh Bình là quan cấp dưới cũng khó chu toàn với thân gia ở kinh thành, cho nên nếu Tuần gia gặp chuyện không may, cũng là đối với Thẩm gia cũng là thương tổn tới xương cốt.
Chỉ chốc lát sau, hai người mặc đồ tang đi vào, một già một trẻ. Người già hai mắt rưng rưng, trực tiếp nhào tới trước mặt Thẩm Thanh Bình nói: "Bẩm Thẩm lão gia, chúng ta. . . . . . Đại Thiếu Gia nhà chúng ta. . . . . . Đại Thiếu Gia nhà chúng ta ngày hôm trước ở ngoài thành xảy ra chuyện ngoài ý muốn. . . . . . Lão gia chúng ta sai lão nô tới thông tri cho các ngươi, kính xin lão gia và cô nương nén bi thương."
"A. . . . . . Người này nói thế nào không hiểu cái gì hết, rốt cuộc là cái gì ngoài ý muốn." Thẩm Thanh Bình ngẩn ra, mới lên tiếng hỏi.
"Lão nô cũng không lắm rõ ràng, chỉ biết Đại Thiếu Gia vốn là đi du lịch với hoàng thượng, ai ngờ cứ như vậy đi." Hắn nói xong nước mắt cũng rơi xuống.
Thẩm Tử An đối với lần này cũng không có suy nghĩ gì, chỉ là nàng đứng cách Thẩm Nguyệt Đan khá gần, thấy gương mặt của nàng đã ngẩn ngơ một mảnh, chỉ một lúc sau liền chảy xuống vài giọt nước mắt. Mà trên mặt Đại phu nhân, Nhị phu nhân và lão thái thái cũng hiện ra cùng một loại vẻ mặt, kinh ngạc, sau là bi than thở, nhưng tuyệt đối không phải là bi thương.
"Đây là nói như thế nào đấy. . . . . ." Đại phu nhân rơi lệ.
Thẩm Thanh Bình đỡ người lão bộc kia dậy nói: "Vương quản gia, ta sẽ thu thập một chút rồi đi Kinh Thành kịp chịu tang. . . . . . Thật là rất ngoài ý muốn, Thượng Thư Đại Nhân và công chúa làm sao có thể chịu được."
Vương quản gia tên Vương Vĩnh Phúc, chính là quản gia Thượng Thư Phủ ở Kinh Thành. Hắn vội vã nói: "Cái này ngược lại không vội, lão gia chúng ta nói rồi, Thẩm lão gia là quan địa phương tất nhiên cũng phải bận rộn chuyện. Nhưng là chỉ đáng thương đại tiểu thư, cho nên tới thông báo trước một chút. . . . . ." Tiếp theo hắn cũng không nói nữa, ý tứ tất cả mọi người đều hiểu được, là muốn Thẩm gia chuẩn bị, là gả để chịu tang cho Đại công tử hay không tất cả là do bọn họ lựa chọn.
Gả cho người khác thì hoàn toàn thoát khỏi quan hệ với Thượng Thư Phủ, hai nhà đơn giản là không có cửa hôn này. Còn mặc áo tang gả qua thì là thừa nhận cửa hôn này, nếu như lập gia đình đó chính là tái giá, tuy nói Thượng Thư Phủ không ngăn cản, nhưng là gả cưới thì không thể quá mức lộ ra rồi.
Tuy là cô nương, lại phải dựa theo phương thức gả thiếp hoặc quả phụ.
Thẩm Thanh Bình dĩ nhiên là hiểu, vì vậy gọi người làm tiễn Vương quản gia ra ngoài, liền thở thật dài một cái.
Bọn họ là muốn bám vào phần hôn nhân này với Thượng Thư Phủ, nhưng nếu như chọn cái sau, vậy ngay cả cảnh tượng nữ nhi gả ra khỏi phủ cũng không làm được rồi.
"Không cần a cha, ta không muốn gả cho hắn chịu tang. . . . . ." Thẩm Nguyệt Đan lập tức chọn lựa chọn tương đối có lợi với mình, đối với một người chưa bao giờ gặp mặt qua, nàng cũng không có cảm tình gì , chỉ hy vọng mình còn có thể gả vào nhà tốt.
Mặt Thẩm Thanh Bình tối đi, nói: "Đi vào rồi hãy nói!"
Bên này Nhị phu nhân đỡ Đại phu nhân, Tam phu nhân đỡ lão thái thái tiến vào.
Trong lòng Thẩm Tử An cười thầm: "Cho các ngươi khoe khoang, mất cả chì lẫn chài! Cho nên nói, là người thì không thể quá kiêu ngạo."
Nàng giữ chặt Tứ cô nương cũng đang muốn đi vào, nói: "Nương, chúng ta cũng trở về đi thôi, cho dù đi cũng không có người nào chào đón chúng ta. Lại nói, người ta là dòng nữ chính, không cần chúng ta phải lo lắng không phải sao?"
"Ngươi nói cũng đúng, vậy trở về đi thôi!" Tứ cô nương vỗ vỗ tay Thẩm Tử An, chỉ mong nữ nhi của mình ngàn vạn lần cũng đừng gặp phải loại chuyện như vậy.