• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: tan_hye

Thẩm Tử An rối rắm, kéo chăn lúng túng nói: "Cũng không phải là. . . . . ."

"Vậy tại sao ngươi lạnh nhạt với ta như vậy?"

Cái này Thẩm Tử An rất oán hận, nói: "Người lạnh nhạt là ngươi chứ, không đúng. . . . . ." Bây giờ là thời điểm giải thích không phải thời điểm gây gổ, vì vậy nói: "Ta. . . . . . Thân phận của ta, là một quả phụ. . . . . ." Hắn vốn là người ở thời đại này, dụng ý của những lời này phải hiểu càng rõ ràng hơn nàng chứ.

Trong lòng Tiếu thư đồng vô cùng hiểu, hiện tại rượu cũng tỉnh không sai biệt lắm, chỉ cảm thấy cái bộ dáng này của nàng thực sự rất ngon lành. Liền nói: "Thiếu phu nhân chẳng lẽ muốn thủ tiết cả đời cho Đại Thiếu Gia sao?"

"Ai sẽ thủ tiết cho một người chưa từng gặp mặt. . . . . ." Thẩm Tử An trực tiếp mở miệng nói lời trong lòng lại cảm giác không đúng, ho khan liên tục muốn che giấu đi, thấy Tiếu thư đồng lộ ra ánh mắt kinh ngạc, liền nói: "Chẳng qua là mượn địa vị nơi này để mẫu thân có thể có thể qua ngày thật tốt, chờ qua mấy năm, bên kia mẫu thân ta có đệ đệ hoặc muội muội nàng có thêm chỗ dựa lúc đó ta ở lại chỗ này làm cái gì?"

"Ngươi. . . . . . Phải đi?" Tiếu thư đồng không ngờ nàng nghĩ như vậy, rõ ràng là tiểu thư khuê phòng, lại có loại ý nghĩ tốt như thế này. Chỉ là, nữ tử bình thường sẽ có tư tưởng như vậy ư, hắn từ từ cảm thấy Thẩm Tử An cũng không giống như bên ngoài nói hoặc là chính mình thấy mặt ngoài đơn thuần như vậy.

Thẩm Tử An không muốn giải thích rõ ràng, vì vậy dứt khoát buông tha nói: "Đúng vậy Đúng vậy, ta muốn đi. Hơn nữa ta cũng không phải coi thường ngươi, chẳng qua là cảm thấy giữa chúng ta còn không có hiểu biết lẫn nhau trình độ có thể đi chung với nhau, cho nên. . . . . ." Ai về nhà nấy, như thế coi như hết! Lòng của nàng đã rối loạn, từ nhỏ đến lớn còn chưa có bị một người đàn ông nào theo đuổi trần trụi như thế. Cho dù ở thời đại của mình, trực tiếp vào chủ đề như vậy cũng hiếm thấy.

"Như vậy, không cho ta ở lại sao?" Tiếu thư đồng ngược lại muốn thử một lần, ranh giới tột cùng như thế nào mới có thể chạm tới vị thiếu phu nhân này. Nhưng lời nói của hắn như vậy lại giống với Thẩm Tử An thường thấy trong phim ảnh trên TV, mặc dù chưa từng bị người khác nói như vậy, nhưng cũng là bị sét đánh, vì vậy nói: "Ngươi cũng không phải là người nào của ta, hơn nữa ta cũng không thích ngươi." Lời này đủ trực tiếp rồi chứ.

Tiếu thư đồng ngược lại chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ tỏ tình với nữ nhân, càng không nghĩ tới nữ nhân kia thậm chí ngay cả uyển chuyển cự tuyệt cũng sẽ không. Hắn cảm giác lòng của mình hình như bị thứ gì quấy nhiễu, mặc dù rõ ràng là đang thử dò xét, nhưng vẫn là nhịn không được muốn làm thật. Hắn đứng lên xoay người muốn đi, nhưng do dự một chút lại quay lại nói: "Thiếu phu nhân, ta sẽ không buông tha ngươi."

Chỉ là một câu nói đơn giản, cố tình Thẩm Tử An lại thích câu này. Một đêm vừa đẩy ngã vừa tỏ tình với nàng không được, một câu nói này lại đúng lúc chộp tới điểm mềm mại của nàng, đúng vậy, từ trước đến nay nàng thích nhất chính là người yêu không buông tha.

Lần này nàng ngủ không được, chẳng lẽ mình thật đụng phải người yêu mình không buông tha? Chỉ là không gian không đúng thân phận không đúng, giữa hai người hình như không một cái gì đúng.

Hoàn hảo nàng là cú đêm, ban đêm không ngủ là thói quen. Thế nhưng ban ngày không ngủ, cũng không phải là thói quen. Kể từ khi Tiếu thư đồng nói như vậy quả nhiên hắn làm được không buông tha! Chỉ cần hắn dạy học cho Tuần Lễ Thư liền nghĩ lý do để cho hắn (Tuần Lễ) gọi Thẩm Tử An ra ngoài.

Hắn bình thường làm việc đều như thế, chỉ cần quyết định liền không buông tha, hơn nữa không cần biết bất luận là phương pháp nào, chỉ cần đạt được mục đích, thậm chí là lợi dụng nhược điểm lòng thương người. Nhược điểm của Thẩm Tử An hắn biết rõ, không cách nào cừ tuyệt Tuần Lễ, hơn nữa ban ngày nàng có chút mơ mơ màng màng, rất dễ dàng chiếm tiện nghi.

Gần đây hắn phát giác mình càng ngày càng kỳ quái, thế nhưng đối với chuyện chiếm tiện nghi nhỏ của Thẩm Tử An lại nhiệt tình như thế. Vô luận là có người hay không có người nào, hoặc là thời gian địa điểm nào, luôn muốn gặm cái miệng nhỏ nhắn của nàng, sờ cặp mắt mê ly có chút giống như cặp mắt mèo của nàng.

Giống hôm nay, Thẩm Tử An cũng là ngủ thiếp đi ở bên cạnh. Nửa người dựa vào trên bàn, còn ngáy khò khò nhẹ nhàng giống y như mèo con. Mà lòng của Tiếu thư đồng cũng giống bị mèo gãi một cái, vô cùng nhột. Vì vậy nói: "Giấy Tuyên Thành này thật không tốt, như thế luyện chữ cũng không tốt, tiểu thiếu gia không bằng ngươi tự mình ra ngoài lấy một chút."

"Loại chuyện như vậy bảo thư đồng của ta làm là tốt rồi."

"Tiểu thiếu gia không biết, những thứ kia đều là giấy Tuyên Thành thượng hạng là do trước kia Đại Thiếu Gia làm quan lấy được, nếu như là hạ nhân chỉ sợ không cách nào lấy được."

Tuần Lễ còn nhỏ, nghe hắn nói như vậy liền gật đầu nói: "Vậy ta đi." Sau đó ra cửa kéo theo thư đồng cũng đang uể oải ra khỏi Phong Trần Hiên.

Lại nói Tiếu thư đồng thấy hắn đi vội vàng đóng cửa lại, đột nhiên có tâm lý như đứa bé ăn trộm thức ăn, từ từ thận trọng đến gần Thẩm Tử An. Hắn đưa tay lên trên đầu Thẩm Tử An bắt đầu vuốt vuốt tóc nàng, Thẩm Tử An thế nhưng giật mình, chỉ là nàng chỉ là hơi mở mắt một chút, thấy bóng dáng quen thuộc không có cảm giác nguy hiểm lại ngủ tiếp.

Tiếu thư đồng giật giật khóe miệng, lòng cảnh giác của nàng cũng quá nhỏ đi!

Mèo là loại động vật tính cảnh giác ở bên ngoài hết sức lớn, cảm giác xung quanh mình không có gì nguy hiểm liền đặc biệt buông lỏng. Hiện tại cho dù hắn nhẹ nhàng hôn mặt của nàng, Thẩm Tử An cũng chỉ là đưa ra móng vuốt lau mấy cái, giấu mặt đi ngủ tiếp.

Động tác này nơi nào là người, rõ ràng là con mèo! Tiếu thư đồng buồn cười, nhưng càng muốn trêu đùa nàng. Đặt tay ở dưới nách của nàng nhẹ nhàng gãi, cho là ít nhất nàng sẽ không ngủ được. Ngờ đâu, Thẩm Tử An lại cảm thấy thoải mái, hướng cả người về phía hắn, sau đó khò khè tiếp tục ngủ.

Lần này đến lượt Tiếu thư đồng buồn bực, tay của hắn ở dưới nách nàng, ai ngờ Thẩm Tử An lại đột nhiên tiến lên, kết quả trực tiếp đè xuống bộ ngực bánh bao.

Tiếu thư đồng cảm giác tựa như trong nháy mắt trong trời đất chỉ còn lại tiếng tim đập của bọn họ, cách một hồi không khỏi than nhẹ, không ngờ mình lại khó khăn như vậy, không giải thích được thua trong tay một tiểu nha đầu như vậy. Đang suy nghĩ, lại nghe tiếng cửa bị người đẩy ra, một người lớn tiếng quát: "Ngươi ở đây làm cái gì?"

Tiếu thư đồng theo bản năng buông tay của mình ra, thấy người tới không phải là người khác, chính là đệ đệ Tuần Vũ của mình. Không ngờ hắn vừa khỏi bệnh, liền tới đây, chỉ là một màn lúng túng lại bị hắn nhìn thấy rồi. Thẩm Tử An vốn thoải mái ngủ, nghe được một tiếng quát to cũng thức tỉnh, thấy chung quanh cũng không có chỗ không ổn, vì vậy mơ hồ hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Thấy Tuần Vũ hơi ngẩn ra, nói: "Bệnh của tiểu thúc đã tốt hơn sao?" Đang nói, đột nhiên thấy Tuần Vũ bước lên trực tiếp kéo Thẩm Tử An ra nói: "Nhanh tới đây, người này không thể tin tưởng."

"Tại sao?" Giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, không khí kỳ lạ như thế, hơn nữa tại sao Tiếu thư đồng nhìn chằm chằm tay của nàng, ánh mắt hết sức lạnh lẽo.

Cúi đầu, nguyên lai một cái tay mình bị Tuần Vũ nắm trong tay. Cái này. . . . . . Nàng rút ra, nhưng không rút ra được. Tại sao đột nhiên có loại cảm giác bị lão công phát hiện gặp riêng người tình đây? Chỉ là chuyện không nên nháo lớn, hiện tại bên Tứ cô nương còn không có tin tức, nếu như tiếp tục nháo lớn, người xui xẻo chỉ có thể là nàng!

"Ngươi. . . . . ." Tuần Vũ chỉ vào Tiếu thư đồng, ngón tay bị tức giận đến hơi trắng bệch run rẩy. Nhìn nét mặt Thẩm Tử An, nhất định nàng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, như vậy nhất định là Tiếu thư đồng có lòng riêng với đại tẩu! Cho nên, mới có thể làm ra loại chuyện đó .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK