Tứ cô nương thấy động tác này của nữ nhi hết sức kỳ quái, nói: "Trên người nhột sao?"
Lưu Giai Giai lắc đầu một cái, xem ra nữ nhân này hết sức quan tâm mình, chỉ là gọi nàng là mẹ, cửa này trong lòng nàng không cách nào làm được.
Tứ cô nương đỡ nàng nằm xuống, đang muốn hỏi nàng cái gì thì nghe bên ngoài có người nói: "Tứ cô nương có đó không?"
Tề mụ vội vàng đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau dẫn theo một vị nữ y quan đi vào. Tứ cô nương thấy nàng chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, thì nhíu nhíu mày nói: "Thế nào không phải là y quan?"
Người nữ y quan kia trả lời: "Tứ cô nương, Vu y quan đang ở chỗ Nhị phu nhân xem bệnh cho Tam thiếu gia không thể phân thân ra được, cho nên để cho Xuân Nhi tới bên này nhìn một chút."
Trong lòng Tứ cô nương tuy không vui, nhưng lo lắng cho thương thế của nữ nhi, liền nói: "Trước xem bệnh cho An nhi đã. . . . . ."
Nữ y quan Xuân Nhi đi lên trước, lấy tay Lưu Giai Giai tỉ mỉ tìm kiếm một hồi lâu, y thuật của nàng chỉ hiểu biết sơ sơ nên cũng tìm không ra nguyên nhân, liền trực tiếp mở ra băng vải trên đầu nhìn nhìn nói: "Thương thế của Nhị tiểu thư không có nghiêm trọng, chỉ là chứng khí hư thể yếu, nghỉ ngơi một chút là được rồi."
"Nói bậy, vừa rồi thiếu chút nữa thì đi, ngay cả hơi thở cũng. . . . . ." Tề mụ không xem bệnh được, thế nhưng lại rõ ràng nữ y quan này hồ ngôn loạn ngữ (nói xằng nói bậy), rõ ràng người đã từng chết đi, nàng lại vẫn nói không có việc gì, điều này sao có thể?
Nữ y quan đều là người làm trong phủ lựa chọn ra những người có chút khôn khéo đưa đi theo một vị danh y học tập y thuật, chuyên xem bệnh cho các nữ quyến hậu viện, cũng đều là hạ nhân. Vốn là viện tử này là do Vu y quan phụ trách, nhưng một là do bị Nhị phu nhân tranh chấp, hai là do Tứ cô nương xuất thân là nha hoàn, lại không có ai để dựa vào, bị đưa đến viện vắng vẻ nhất trong hậu viện để ở, cho nên cũng không hầu trong viện! Nhưng dù sao người ta còn là chủ tử, cho nên mới để cho tân đồ đệ Xuân Nhi đi qua nhìn xem, coi như giải quyết xong chuyện này.
Xuân Nhi cũng là cái mặt mỏng sợ trách móc, hừ nhẹ một tiếng vừa viết phương thuốc vừa nói: "Có thể tới nhìn cũng không tệ rồi, Tứ cô nương là một người hiểu chuyện, sư phụ ta đã không để ta ở bên kia của Nhị phu nhân chuyên tâm phục vụ mà đến xem tiểu thư, nếu là người khác còn chưa có tới đâu, đây cũng là do sư phụ ta thiện tâm. Nếu đổi thành người khác, không nói cũng biết. . . . . ." Nàng nói câu không nói cũng biết so với kia còn không phải là đả thương người.
Tề mụ là một người nhanh miệng, vừa nghe nàng nói như thế liền tức giận, nói: "Ngươi cũng chỉ là cái tiểu đệ tử, nói như vậy là sao? Tứ cô nương và tiểu thư dù sao cũng là chủ tử, các ngươi là người làm muốn đến nhìn thì tới nhìn, muốn không đến nhìn thì cũng không tới sao?"
"Ai ô, lời này nói như thế nào. Ta là người làm, bất quá người làm này cũng bề bộn nhiều việc. Nhị phu nhân bên kia cũng có thật nhiều chuyện đấy!" Xuân Nhi đập toa thuốc một tiếng rơi trên bàn nói: "Thuốc ta đã khai (ý là đã kê đơn), có đi theo lấy hay không tùy ngươi." Nói xong hừ một tiếng rồi xoay người rời đi.
"Ngươi đập cái gì mà đập, làm phản rồi, nơi này là nơi ngươi có thể đập đông đập tây sao . . . . . ." Tề mụ muốn đi kéo Xuân Nhi mắng cho một chút, Tứ cô nương liền vội vàng kéo nàng nói: "Thôi, chớ cùng các nàng ầm ĩ, tránh cho chọc cơn giận không đâu. Đi đi lấy thuốc cho tiểu thư, lấy thêm chút băng nữa, miễn cho lại nóng nảy."
"Cô nương chỉ người có thể nhịn." Tề mụ than thở, đi lấy phương thuốc, mà Tứ cô nương thì ngồi xuống lại bắt đầu gạt lệ.
Lưu Giai Giai không khỏi nghĩ đến một câu nói: nữ nhân a, ngươi rốt cuộc có thể chảy bao nhiêu nước mắt!
Muốn khuyên giải, lại không biết nói gì. Không khuyên giải, lỗ tay này cũng khó có thể yên tĩnh được.
"Đau. . . . . ." Lưu Giai Giai cố gắng nặn ra một chữ, Tứ cô nương quả nhiên dừng lại, nói: "Con a, đau ở đâu?"
Lưu Giai Giai không nói, mặc cho mẫu thân được gọi là Tứ cô nương từ từ kiểm tra thân thể nàng.
Vốn cho là mình trầm mặc như vậy sẽ khiến người hoài nghi, không ngờ Tứ cô nương và Tề mụ đều đang không lộ vẻ có gì ngoài ý muốn, ngược lại cảm thấy nàng không nói ngược lại rất bình thường.
Sau lại mới biết, nhị tiểu thư này trời sinh chính là cái hũ nút một gậy cũng không đánh ra tiếng vang, không trách được nàng vẫn phun từng chữ từng chữ, họ cũng không hoài nghi!
t.an-hy.e-die.n-d.an-l.e-q.uy-d.on
Mấy ngày nay Lưu Giai Giai tương đối nghe lời, để cho nàng ăn cơm liền ăn cơm, để cho nàng uống thuốc liền uống thuốc! Dựa vào nguyên tắc dưỡng tốt thân thể thì mới có hơi sức tính sổ với con báo này. Đồng thời, thông qua vào đối thoại giữa Tứ cô nương và Tề mụ thì nàng có chút hiểu biết về thân thể này.
Thân thể này nhũ danh gọi Thẩm Tử An, năm nay mới vừa mười bốn tuổi. Mẹ đẻ chính là Tứ cô nương này, vốn là nha đầu hồi môn của Tam phu nhân Thẩm phủ, họ Tôn gọi Hỉ nhi. Năm mười lăm tuổi, Thẩm lão gia (tên tuổi, tướng mạo không biết) bởi vì say rượu □ nàng. Sau đó nàng liền mang bầu nữ nhi Thẩm Tử An. Nhưng bởi vì Tam phu nhân vốn là thiếp hơn nữa lại thường hay bất hòa với Đại phu nhân và Nhị phu nhân, sao họ có thể chứa thêm được nàng, nha đầu phía dưới câu lão gia đi. Vì vậy ngay cả thân phận thiếp thất cũng không cho nàng, treo lên thân phâm cô nương rồi bị đày đi đến địa phương vắng vẻ nhất trong hậu viện. Liên tiếp mấy năm cũng không cách nào nhìn thấy Thẩm lão gia, kể cả gia yến cũng không được hoan nghênh.
Thẩm Tử An này đại khái bởi vì thân phận hèn mọn của mình bình thường cũng rất ít nói chuyện với người khác, hôm đó bởi vì mẫu thân làm rơi chốt cửa ngoài viện, nàng chạy đi nhặt. Ai ngờ chạy quá nhanh nên đụng vào nữ nhi của đại phu nhân, cũng chính là đại tiểu thư trong phủ, Thẩm Nguyệt Đan. Nàng vốn là Nhị phu nhân sinh ra, sau bị đưa đến chỗ đại phu nhân. Khi còn bé lại đính hôn với nhà cao cửa (ý nói đính hôn với nhà giàu hơn, hoặc có quyền thế hơn), chỉ chờ tới lễ thành niên mười lăm liền qua cửa làm trưởng tức (con dâu cả). Cho nên, từ nhỏ đã quen được nuông chiều, trong nhà trên dưới không ai dám trêu chọc .
Lại nói, Đại tiểu thư Thẩm Nguyệt Đan này cũng không thích cái muội muội trầm lặng này, lại ghét vật kia bẩn liền đá chốt cửa vào trong ao sen, sau đó châm chọc Thẩm Tử An mấy câu mới đi. Thẩm Tử An này chớ nhìn nàng bình thường im lặng không nói nhưng tính tình lại vô cùng bướng bỉnh, cũng không gọi người lớn liền nhảy vào trong ao sen tự mình đi tìm.
Phía dưới ao hoa sen này tất cả đều là cỏ dại rễ cây, nàng bị ngã ở trong ao. Mà trong ao lại có núi giả, đầu của nàng vừa khéo lại đụng vào, thời điểm ngã xuống còn bị gãy tay, chờ được người cứu lên đã thoi thóp. Vu y quan tới cũng chỉ là nhìn sơ qua, liền khai phương thuốc rồi đi.
Không ngờ, ngày thứ hai Thẩm Tử An không tiếng động liền đi, mà Lưu Giai Giai lại đúng lúc này tới đây.
Đối với tin tức ở thế giới này tạm thời chỉ thu được như vậy, niên đại không rõ, phụ thân là quan lại hay là thương nhân cũng không rõ. Chỉ là tranh đấu đại gia tộc gay gắt, điểm này lại làm cho nàng nhức đầu, nếu như có thể chọn, nàng tình nguyện xuyên tới thế giới võ hiệp, cuộc chiến tranh đoạt trong giang hồ dù sao cũng thoải mái hơn tranh đấu giữa các nữ nhân.
Lại qua khoảng mười ngày, thân thể Lưu Giai Giai đã tốt hơn có thể xuống giường đi bộ. Chỉ là nàng không quen với thế giới này, cho nên có thể nói ít liền nói ít. Bởi vì trước kia Thẩm Tử An tính tình như hũ nút, cho nên tất cả đều thuận lợi. Nàng bắt đầu nghĩ tới gọi con báo như thế nào, đầu tiên phải tìm một chỗ không có người mới được.
Nữ nhân trong đại trạch viện này đều là không ra cổng trước không vào cổng trong, cộng thêm thân thể nàng yếu đuối, cho nên Tứ cô nương và Tề mụ cũng thay phiên chăm sóc nàng. Tối nay, Tứ cô nương lại đưa nàng đến trên giường, cũng đắp chăn cho nàng.
Vì có thể có được không gian riêng của mình, Lưu Giai Giai nói câu dài nhất kể từ khi tới nơi này: "Tự ta có thể. . . . . ."
Năm chữ, trong lòng Tứ cô nương tính toán một chút. Liền cười nói: "Thật có thể không?"
"Ừ." Gật đầu mãnh liệt.
"Tốt lắm tốt lắm, nương đã biết, không cần gật đầu thêm nữa, cẩn thận nhức đầu." Tứ cô nương thổi đèn trong phòng sau đó lại xác định chăn trên người nữ nhi đắp rất chặt rồi, cho nên liền đi ra phòng ngoài.
Gian phòng nơi này chia làm gian trong và gian ngoài, nếu như chủ nhân của gian phòng kia là nữ tử, phòng trong là nơi chỉ có các cô nương và các tiểu thư được đến, có thể nói là mật thất trong khuê phòng, cũng là nơi cấm nam nhân vào. Mà phòng ngoài là bày một cái tháp (giường nhỏ), để tiện gọi người, cũng có thể dùng để nghỉ ngơi buổi chiều.
Giữa phòng trong và phòng ngoài chỉ có một màn cửa thêu hoa, không có tính cách âm.
Vốn là Tứ cô nương vẫn ngủ cùng Thẩm Tử An ở gian phòng này, mà Tề mụ là ngủ ở phòng bên cạnh.
Lưu Giai Giai cũng chính là Thẩm Tử An bây giờ, nàng không nghe được phòng ngoài có động tĩnh gì, liền nằm ở trên giường kêu: "Con báo ngươi ở đâu, đi ra ngoài một chút. . . . . ." Không có thanh âm, cũng không có phản ứng gì.
"Con báo thối, ngươi đi ra cho ta. . . . . ." Thẩm Tử An không dám lớn tiếng, chỉ dám nói nhỏ giống như niệm chú. Thế nhưng niệm chú giống như là niệm chú thôi miên, đọc được mười mấy lần thì nàng lại nhịn không được chìm vào giấc ngủ say.