• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: tan_hye

Tiếu thư đồng đặt ba quả trứng lên bàn, sau đó nói: "Tử An có thể cũng làm một bàn món ăn cho ta hay không."

"Ngươi là tiểu hài tử sao?" Thẩm Tử An giật giật khóe miệng, trong lời nói của hắn rõ ràng có ghen tuông, có thể chua chết người.

Tiếu thư đồng cũng cảm thấy gần đây hành động của mình khác thường, ở chuyện khác thì cũng không thấy có cái gì đặc biệt, chỉ là lúc đối mặt với Thẩm Tử An thì lại ngoài ý muốn làm chút chuyện khác thường. Tỷ như, hắn nhìn nhị đệ ăn món ăn Thẩm Tử An làm, đây rõ ràng không phải là cái gì sơn hào hải vị, nhưng hắn chính là cũng muốn nếm thử.

Thẩm Tử An thấy hắn không đi, nên nói: "Vậy, không có gia vị. . . . . ."

"Ta đều mang đến." Tiếu thư đồng đặt từng kiện đông tây đặt lên lên bàn, sau đó ở trên chậu than nóng nói: "Ta nhớ lần trước ngươi dùng cái này sắc thuốc cho ta."

"Ngươi không phải là không muốn để cho người khác biết sao." Hai người ngồi xuống bên cạnh chậu than, vừa mở nồi ra vừa nói chuyện phiếm, mỗi người lại cảm thấy có chút ít cảm giác thỏa mãn.

Từ khi Thẩm Tử An đi tới cái thế giới này tới nay còn không có vào buổi tối bình tĩnh nói chuyện phiếm với người khác như vậy, nàng vừa bỏ trứng gà vào trong nồi vừa nói: "Trước kia, mẹ. . . . . . Là nương buổi sáng cũng sẽ làm trứng chiên cho ta, bởi vì đơn giản."

"Rất bận sao?"

"Ừ, mặc dù cũng không biết rốt cuộc bận rộn cái gì."

"Nhớ nhà?"

Thẩm Tử An dừng tay lại, nàng quả thật nhớ nhà, chỉ là vẫn không có ở trong lòng thừa nhận, cũng không có ai hỏi nàng. Hiện tại đột nhiên bị hỏi, trong con mắt chợt nổi lên một tầng sương.

Không được khóc! Nàng hít một hơi, cười nói: "Tốt lắm."

"Hình như trứng gà vẫn chưa chín."

"Trứng gà phải tám phần chín ăn mới ngon."

"Nhưng nó còn chưa có chín !"

"Chưa chín ngươi cũng ăn đi."

"Cái người nữ nhân này thật không phân rõ phải trái."

"Ta lại không nói qua ta rất phân rõ phải trái."

Kết quả, Tiếu thư đồng chỉ lo ầm ĩ với nàng, cũng không nếm ra trứng là cái tư vị gì. Nhưng là tâm tình Thẩm Tử An lại tốt hơn nhiều.

Năm trước chuẩn bị rất nhiều, thời điểm Thẩm Tử An ở hiện đại cũng không háo hức lắm, đến nơi này càng phải như vậy. Nói thí dụ như, mỗi ngày sáng sớm, Tuần Lễ liền tới thỉnh an.

Nàng vốn là rất mệt, trước kia là bắt con chuột, nhưng bây giờ có chút giống như đang yêu trộm.

Tiếu thư đồng an phận hơn nhiều, chỉ là ở buổi chiều tìm nàng nói chuyện một lát, sau đó tự động đi ra ngoài.

Người này chuyển đổi tính tình sao? Thế nào đột nhiên trở nên cấm dục như vậy!

Mặc dù kỳ quái, chỉ là cũng cho là hắn như vậy rất có cảm giác thân thiết.

Thẩm Tử An người này cực kỳ dễ dàng ở lâu sinh tình, vì vậy từ từ cũng có cảm giác với hắn.

Đồng nhất không quan trọng, trong mắt một tiểu thiếu gia nào đấy quan hệ của hai người cũng rất vi diệu (không hiểu được).

Ngày hôm đó, Thẩm Tử An đang dựa vào trong thư phòng ngủ gật, Tiếu thư đồng liền khoác lên cho nàng một bộ y phục miễn cho bị cảm lạnh. Tuần Lễ nhìn vào mắt, nhưng là cũng không nói được cái gì. Thẩm Tử An mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy y phục khoác trên người cười nói: "Cảm tạ. . . . . ." Tiếp theo sau đó ngủ.

Nếu như nàng nói cám ơn với một người hầu thật cũng không quan trọng hơn, nhưng nàng tùy ý như vậy lại giống như bằng hữu quen thuộc nói hai chữ cảm tạ. Tuần Lễ cau mày, nói: "Lão sư, xin hỏi chỗ này là viết như thế nào." Thấy Tiếu thư đồng nhìn chằm chằm dung nhan mẫu thân ngủ không dời, hắn liền viện cớ tới hỏi.

Tiếu thư đồng thông minh bực nào, chỉ là nhìn ánh mắt của hắn cũng đã hiểu tám chín phần, vì vậy đi tới ngồi xuống nói: "Nơi nào?"

Tuần Lễ cũng không có giơ chữ lên hỏi, chỉ là nói: "Mẫu thân cũng là khổ cực, về sau lúc ta viết chữ vẫn là không cần nàng đến thì hơn."

Tiếu thư đồng giật giật khóe miệng, đứa nhỏ này quả nhiên nhạy cảm như phụ thân hắn, chỉ là mấy ngày nay cũng đã nhìn ra giữa bọn họ có chuyện rồi. ( ngươi giống con ruồi nhìn người ta chằm chằm giống như miếng thịt, hắn có thể không nhìn ra được sao! )

"Nếu tiểu thiếu gia đã nói như thế, vậy ngày mai không cần gọi phu nhân tới. Chỉ là, mỗi ngày ở trong phòng suy nghĩ. Ta cảm thấy nàng gần đây, chỉ sợ là nhớ nhà."

"Hả?"

"Hình như nàng coi nô tài thành đại ca nhà mẹ đẻ."

"Thật sao?" Vậy cũng có chút an ủi, chẳng lẽ là mình suy nghĩ nhiều sao?

Dù sao cũng là tiểu hài tử, vừa nghĩ Tuần Lễ lại cảm thấy Tiếu thư đồng thì ra là chỉ là đang an ủi mẫu thân, vì vậy nói: "Vậy vẫn nên để mẫu thân đến đây đi, dù sao ở một mình càng thêm nhớ nhà."

"Chuyện này. . . . . ."

"Tự ta sẽ nói."

Trong lòng Tiếu thư đồng cười lạnh, phụ thân của ngươi còn không dám trêu chọc ta, huống chi cái loại người nhỏ tuổi như ngươi. Chỉ là đứa nhỏ cũng là trưởng thành sớm, thế nhưng hiểu được lấy cớ để giữ chân mình. Hơn nữa, hắn đã biết bảo vệ mình như thế nào. Ngày sau, tất nhiên sẽ có sự nghiệp lớn đi!

Bên này Thẩm Tử An mơ mơ màng màng ngủ , nói: "Hai ngày nữa chính là mùa xuân. . . . . ."

Tiếu thư đồng cười nói: "Ngươi muốn làm cái gì?"

"Ăn sủi cảo, dán câu đối xuân."

"Mẫu thân, bởi vì năm nay không giống, cho nên này câu đối xuân phải ba năm sau mới có thể dán. Về phần sủi cảo, hằng năm ta phải đi chỗ của đại phu nhân. . . . . ." Càng nói xong âm thanh của hắn càng nhỏ, mới vừa nghe được lời nói Tiếu thư đồng biết mẫu thân nhớ nhà, nhưng ngày lễ hắn lại không có ở đây. Tuy nói người nương này có chút sai sót, nhưng dù sao cũng tốt với mình, không giống những người khác chỉ là không biết là có tâm tư gì với hắn.

Thẩm Tử An tự nhiên nhìn ra ý tứ của hắn, nói: "Không phải chỉ là không thể dán câu đối xuân sao, không sao."

"Vậy chúng ta có thể dùng giấy trắng dán, không phải là mảnh giấy lớn màu sắc sặc sỡ thì cũng không sao." Tiếu thư đồng cảm thấy ý định của hai cái đứa bé này đều rất đơn thuần, vì vậy cười nói.

"Đáng tiếc, chữ của ta. . . . . ." Thẩm Tử An biết mình chữ không có bản lĩnh.

"Ta cũng chưa luyện thành." Tuần Lễ đỏ bừng mặt nói.

"Để ta viết cho." Tiếu thư đồng sảng khoái nói.

Ba người đang nói cười, thì nghe Xảo nhi nói: "Tiểu thiếu gia, quản gia mời ngài qua, nói là mua pháo hoa tới đây. Nhưng là trong nhà không cho tốt, cho nên quản gia hỏi ngươi có muốn lấy một chút chơi không."

Dù sao cũng là tính tình trẻ con, Tuần Lễ liếc mắt nhìn Thẩm Tử An, ý là hỏi ý kiến nàng. Thẩm Tử An thấy mặt hắn khát vọng, nên nói: "Mau đi đi, lấy thêm chút trở lại." Mình cũng đi theo chơi.

Tiếu thư đồng lại đoán được tâm tư của nàng, nói: "Ngươi cũng muốn chơi sao?"

Ách. . . . . .

Thẩm Tử An gãi gãi cái ót, nói: "Nghĩ đến, nơi này không được đốt lửa."

"Ngươi có thể đến chỗ phòng bếp nhỏ chơi." Trong lòng Tiếu thư đồng điên cuồng vò đầu, nàng cũng không phải là tiểu hài tử, tại sao mình lại muốn cưng chiều như vậy.

"Cám ơn!" Trước kia Thẩm Tử An cũng là thích chơi pháo hoa, nữ hài khác không dám phóng, chỉ có mình nàng ngay cả ngàn kim cũng dám đốt. Trong nhà ngày tết phóng pháo hoa, đều là do nàng phóng.

Không ngờ ở thế giới khác, nàng còn có thể bắn pháo hoa, đây không thể không nói là một kỳ tích.

"Đang suy nghĩ gì?" Tiếu thư đồng vô cùng không thích nàng mắt nhìn phương xa, tựa hồ vĩnh viễn hắn cũng không thể thấy được địa phương giống như vậy, vì vậy cắt đứt suy nghĩ của nàng nói.

"Nghĩ, nương bây giờ đang làm cái gì?"

"Muốn biết?"

Thẩm Tử An cảm thấy hình như trong mắt Tiếu thư đồng chớp động đặc biệt sáng, trong nội tâm khẽ động nói: "Ngươi biết tin tức của nương ta sao?"

"Biết."

"Nói mau, nàng như thế nào?" Thẩm Tử An cười hỏi.

Nhưng là đối với phương cũng không như ý của nàng, cũng cười nói: "Chỉ cần ngươi chịu hôn ta, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Thẩm Tử An rất thẹn thùng, nguyên tưởng rằng hắn là đổi tính, không nghĩ tới lại càng nghiêm trọng hơn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK