Ở dưới tầng của tập đoàn Cố Thị.
Cố Từ Dư mặc một bộ đồ được thiết kế đẹp mắt và quần ống rộng được người thiết kế kết hợp tỉ mỉ, khuôn mặt xinh đẹp sáng sủa, rất bắt mắt.
Cô ngước mắt lên nhìn thoáng qua quán cà phê đối diện ở tầng một, nhìn thấy hai người phụ nữ quen thuộc ngồi gần cửa sổ, cong môi cười cất bước đi đến.
Quán cà phê Tam Giác ở ngay dưới tầng của tập đoàn Cố thị, bình thường khi rảnh rỗi có rất nhiều người đến đây uống cà phê, xử lý việc văn phòng hoặc trao đổi tình cảm với nhau, nói chuyện về việc vào công ty, hoặc như Cố Thanh Vi và Cố Tâm Như này, tìm một chỗ ngồi xuống rồi thảo luận xem chút nữa đối phó Cố Từ Dư như thế nào.
Có lẽ chính là hành vi “kiêu ngạo” của Cố Từ Dư ở công ty lần trước đã k.ích th.ích Cố Thanh Vi, cho nên cô ta quyết định không tiếp tục chờ nữa mà trực tiếp đánh đòn phủ đầu, thà tự mình nắm lấy mọi thứ vẫn tốt hơn.
Hơn nữa Cố Thanh Vi cũng không phải là người duy nhất ngồi ở đây, tất nhiên không thể thiếu người luôn đi theo phía sau Cố Thanh Vi, bên ngoài luôn tỏ ra yếu đuối nhưng bên trong lại âm thầm bày mưu tính kế.
Keng một tiếng, Cố Từ Dư đẩy cửa đi vào.
Ánh nắng sáng sớm có thể tinh lọc mọi thứ khiến người ta có cảm giác bình yên dễ chịu. Quán cà phê có tiếng nhạc du dương bà thư thái, lúc này cả tinh thần và thể xác thoải mái hơn rất nhiều.
Ngồi ở mặt bên của quán cà phê có thể xuyên qua cửa kính nhìn ra ngoài, thỉnh thoảng có người và xe cộ đi ngang qua.
Cố Từ Dư nhấc chân lên đi về phía cái bàn Cố Thanh Vi và Cố Tâm Như đang ngồi rồi dừng lại.
“Thật trùng hợp , hóa ra là Thanh Vi và Tâm Nhu cũng ở đây. Không ngại dì ngồi chung bàn với hai đứa chứ.”
Cô ngựa quen đường cũ gọi một cốc cà phê.
Hai người Cố Thanh Vi đang nói về việc trong cuộc họp bọn họ sẽ lên án công khai Cố Từ Dư như thế nào, ai biết người mà bọn họ đang thảo luận lại lạnh lùng đứng trước mặt mình.
Cố Thanh Vi sững người rồi nhanh chóng ý thức được mình không cần phải sợ Cố Từ Dư, cho nên trực tiếp từ chối.
“Phiền, rất phiền! Cố Từ Dư, cô có thể ngồi chỗ nào mát mẻ cũng được, chỗ này không có chỗ cho cô ngồi.”
Câu nói có hàm ý khác.
Cố Từ Dư hoàn toàn không quan tâm đến câu trả lời của cô ta, từ lúc cô ta nói câu đó cô đã lấy cái ghế đẩu ở bên cạnh, ngồi vào giữa hai người bọn họ.
“Từ chối không có hiệu quả, Thanh Vi, cô phải học được cách kính yêu người lớn đi.”
Cố Từ Dư giơ tay lên gõ nhẹ vào trán Cố Thanh vi, vẻ mặt không so đo nhìn cô ta.
Bốp một tiếng, Cố Thanh Vi đập mạnh vào bàn, giống như không thể kiềm chế được cơn giận: “Cố Từ Dư, cô! Rốt cuộc cô muốn làm gì!”
Giọng nói có chút lớn, thái độ cực kỳ kiêu ngạo càng thêm nổi bật trong quán cà phê yên tĩnh này, có không ít người cau mày nhìn lại.
Cố Thanh Vi đứng ở đó, đôi mắt đầy lửa giận, hung dữ trợn mắt nhìn Cố Từ Dư.
Cố Tâm Nhu ngồi ở đối diện Cố Thanh Vi, dường như đã chú ý đến ánh mắt của những người xung quanh, mặt cô ta đỏ bừng lên, khẽ kéo tay áo của Cố Thanh Vi, nhỏ giọng nhắc nhở vài câu.
Trong lòng Cố Từ Dư khẽ xùy một tiếng.
Cố Tâm Nhu thực sự rất giỏi giả vờ giả vịt. So với Cố Tâm Nhu, ngược lại cô thích biểu hiện rõ ràng của Cố Thanh Vi hơn.
Trong trí nhớ khi còn bé của nguyên chủ, lúc đầu quan hệ của nguyên chủ và Cố Thanh Vi khá tốt, sau đó, có vẻ như quan hệ giữa Cố Tâm Nhu và Cố Thanh Vi đã bắt đầu tốt hơn. Quan hệ giữa nguyên chủ và Cố Thanh Vi tụt dốc không phanh, mỗi lần gặp nhau là lại cãi nhau.
Lúc này, chuyện Cố Tâm Nhu định làm có lẽ cô cũng có thể đoán được mấy thứ.
Cố Từ Dư khẽ liếc nhìn Cố Tâm Nhu đối diện, đối phương lập tức co rúm lại, vội vàng cúi đầu xuống.
Cố Từ Dư giơ tay ra nhấp một ngụm cà phê: “Tiểu Thanh Vi, không nên nóng nảy. Tôi cũng chỉ muốn đến đây uống cà phê với cô mà thôi, tại sao lại không nhẫn nhịn được vậy.” Sau khi thong thả nói xong cô lại bổ sung một câu.
Cố Thanh vi: “...”
Cố Từ Dư vừa mới mở miệng đã thật sự chọc giận Cố Thanh Vi.
Cố ý, nhất định là cố ý.
Lời này cũng nói ra được thì thật sự là không biết xấu hổ, Cố Thanh Vi nhịn rồi lại nhịn.
“Tôi nói cho cô biết, tốt nhất cô không nên đắc ý quá, nên chuẩn bị tâm lý trước một thời gian. Cô cho rằng mình có thể ỷ lại ông nội đối xử thiên vị mà kiêu ngạo như vậy sao? Tôi nói cho cô biết, vị trí kia sớm muộn gì cũng là của tôi, Nguyên Lạc Sâm cũng sẽ là của tôi!”
Nghĩ đến đây, ngón tay Cố Thanh Vi vô thức bấm vào điện thoại di động.
Cô ta muốn thực hiện kế hoạch ngay lập tức, đến lúc đó tất cả mọi thứ của Cố Từ Dư sẽ là của cô ta, bất kể là vị trí trong tập đoàn Cố thị hay là Nguyên Lạc Sâm.
Cố Từ Dư nhìn vào ánh mắt lấp lánh của cô ta, đại khái có thể đoán được ngọn gió táo bạo nào đang diễn ra trong tâm trí cô ta.
Sắc mặt Cố Từ Dư không thay đổi, bình tĩnh cầm ly nhấp một ngụm, khẽ nói: “Được, vậy chờ xem.”
Cố Tâm Nhu ở bên cạnh thấy Cố Từ Dư đột nhiên như biến thành một người khác, Cố Thanh Vi không qua được mấy chiêu trong tay cô. Cô ta cau mày rồi nhanh chóng thả lỏng ra, trong mắt hiện lên sự âm ngoan và mất kiên nhẫn, một giây sau nhìn qua lại như không có gì xảy ra.
Cô ta ngồi bên cạnh an ủi Cố Thanh Vi, lại nói với Cố Từ Dư ngồi bên cạnh như một người hòa giải.
“Từ Dư, dì đừng để bụng những lời Thanh Vi nói, tính tình chị ấy thẳng thắn nên mong dì tha thứ cho chị ấy.”
???
Lời này nói riêng ra thì cô có thể hiểu, sao khi nói chung với nhau cô lại nghe không hiểu.
Cố Từ Dư khẽ xùy một tiếng, vừa thấp vừa ngắn.
Ánh mắt Cố Từ Dư thờ ơ, lạnh lùng nhìn Cố Tâm Nhu, cũng không lên tiếng,
Ánh mắt Cố Tâm Nhu nhanh chóng lóe lên một cái.
Cô ta bị Cố Từ Dư nhìn chằm chằm như vậy thì có chút hoảng hốt, thậm chí chút nghi ngờ có phải Cố Từ Dư đã nhìn ra cái gì hay không.
Cố Tâm Nhu lúng túng, ngoài miệng vẫn khẽ cong lên như cũ nhưng ánh mắt không được bình tĩnh lại làm lộ sự hỗn loạn trong lòng cô ta giờ phút này.
Dựa theo những gì cô hiểu, có lẽ đã đoán được mọi chuyện, Cố Thanh Vi đã rất cố gắng để cô và Nguyên Lạc Sâm ly hôn để ngồi vào vị trí này, còn Cố Tâm Nhu đứng sau lưng từng giây từng phút nghĩ cách để kéo cô ra khỏi tập đoàn Cố thị, rồi nuốt số cổ phần của cô.
Dựa theo nội dung cốt truyện, nguyên chủ thật sự bị hai đứa cháu gái tốt này giáp tiếp hại cho rất thảm.
Nhưng đáng tiếc lần này cô không đi theo nội dung cốt truyện.
Cô… chờ cuộc họp hội đồng quản trị ngày hôm nay,
Cố Từ Dư thu hồi ánh mắt dò xét của mình lại.
“Mặc dù nhà họ Cố chúng ta không có nhiều quy tắc như vậy nhưng vẫn phải có xưng hô cho đúng. Chúng ta đã lớn như vậy rồi, còn có một cái tên, các cháu gái của tôi ơi, các cô cũng nên gọi tôi một tiếng dì nhỏ đi.”
Dứt lời, không quan tâm phản ứng của hai đứa cháu gái đối diện là gì, sau đó Cố Từ Dư lại bổ sung: “Tiếp theo, tình cảm giữa tôi và Nguyên Lạc Sâm rất tốt, cho nên không cần các cháu gái tốt của tôi phải tìm kiếm cơ hội thay dì nhỏ.”
Cố Thanh Vi: “...”
Cố Tâm Nhu: “...”
“A đúng rồi.” Cố Từ Dư như nghĩ đến điều gì đó: “Có một số chuyện phải nói với các cô một chút, có khả năng công ty giải trí Tinh Lộc sẽ do tôi tiếp quản, dù sao với tư cách là người nắm giữ 18% cổ phần của tập đoàn, không thể quậy phá cả ngày được. Là những người phụ nữ ưu tú, hai chuyện này phải tiến hành đồng thời mới được!”
Con số kia được phát âm rất rõ ràng, cô nhấn nhá đặc biệt đọc rõ từng con số, thậm chí còn nhấn mạnh thêm một chút.
“Công ty giải trí Tinh Lộc? Cô đang ảo tưởng hão huyền sao? Công ty giải trí Tinh Lộc là một công ty giải trí có tiềm lực nhất dưới trướng tập đoàn nhà họ Cố, ngay cả ba tôi còn không có quyền tiếp quản, làm sao có thể giao cho cô?”
Cố Thanh Vi cười nhạo, không muốn để ý đến Cố Từ Dư nữa, cô ta trực tiếp đứng dậy, cà phê vẫn chưa uống xong đã quay người rời đi.
Khi nghe thấy Cố Từ Dư nhắc đến công ty giải trí Tinh Lộc, trong lòng Cố Thanh Nhu đột nhiên trùng xuống. Cô ta âm thầm ngước mắt lên nhìn, đánh giá người phụ nữ đột nhiên trở nên xa lạ cực kỳ này một lúc lâu, cảm thấy một cảm giác bất an tràn ngập trong lòng.
Có lẽ... Có lẽ chuyện này có khả năng là sự thật.
Nếu nói như vậy... Cố Tâm Nhu nghĩ vậy thì không thể ngồi yên được nữa, cô ta nhanh chóng đứng dậy rồi đuổi theo hướng Cố Thanh Vi vừa rời đi.
Cố Từ Dư thu hồi ánh mắt rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mỗi người đều cố gắng làm việc để sống cuộc sống của chính mình. Mặc dù bây giờ cơ duyên thật tình cờ, cuộc đời cô đã thay đổi sang một hướng mới nhưng cô cũng muốn đi tìm một con đường mới cho bản thân ở phương hướng này.
Tầm mắt của cô tản ra, giống như không có gì có thể thu hút sự chú ý của cô, một loại cảm giác không thể dung hợp với thế giới này, càng nhìn kỹ lại lại có một loại kiên định dứt khoát.
Rất nhanh có một tiếng hét kinh hãi trực tiếp thu hút sự chú ý của cô.
"Cố Tiểu Ngư!"