• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ vừa mới rời khỏi mọi người đã bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.

Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, rót một cốc cà phê rồi lấy một người ra bàn tán.

"Khó trách tính tình tổng giám đốc Trình vẫn luôn nóng nảy đột nhiên hiền như bồ tát, hóa ra là cô ba Cố nhảy dù xuống công ty giải trí Tinh Lộc. 

“Không phải Cố Từ Dư này là tổng giám đốc của trụ sở tập đoàn sao, sao lại chạy đến Tinh Lộc của chúng ta.”

“Dựa theo nguồn tin đáng tin cậy, nghe nói lần này Cố Từ Dư là do đánh cuộc nhưng cụ thể thế nào thì tôi không rõ lắm, cũng không biết sau khi cô Cố này đến công ty sẽ có biến động thay đổi gì lớn.”

“Trước tiên không nói đến năng lực làm việc của cô ấy, chúng ta bàn về tính tình nhân phẩm. Tôi có một người bạn là thuộc giới của họ, nghe nói cô ba Cố này cực kỳ mê trai, hơn nữa còn không có học vấn không có nghề nghiệp.”

"Nhưng nhìn dáng vẻ của cô ba Cố kia không giống... Tôi nhìn cái khí chất kia không có chút kinh nghiệm, có luyện tập cũng không thể làm ra như vậy.”

“Cái người này không hiểu gì, người này không nên nhìn bề ngoài mà đánh giá, cứ theo lời đồn, cô ba Cố này lấy chồng nhưng sống không yên ổn, thường xuyên ra vào hộp đêm."

“Mẹ kiếp, hộp... Hộp đêm? Nóng bỏng như vậy sao?"

“Cũng không phải, nghe nói còn có vô số đàn ông, một đêm bảy lần.”

“Trời ạ... Thật biết chơi đó.”

Bất tri bất giác, chủ đề về Cố Từ Dư dần dần đi theo một hướng rất kỳ quái.

-

Trong phòng làm việc của công ty giải trí Tinh Lộc.

“Tôi nói Hạ An Dịch, trước kia tính tình của anh dám đắc tội với bất kỳ ai, vừa rồi Tề Cách kia ném tập tài liệu vào mặt anh, tại sao anh không lên tiếng.”

Cố Từ Dư vừa nghĩ đến đã tức giận ngay lập tức.

Ánh mắt Hạ An Dịch bình thản, nói một câu: “Không quan trọng.”

Trình Dương ở bên cạnh ngồi bắt chéo chân, khinh thường xùy~ một tiếng: “Không quan trọng cái quỷ gì, cậu ta là người cô đưa đến, sợ người khác đàm tiếu cô cho nên tất nhiên phải nhẫn nhịn không lên tiếng.”

“Là như vậy sao?” Mặc dù Cố Từ Dư đoán được khả năng này nhưng không ngờ Hạ An Dịch lại làm đến mức này, dù sao lúc trước cô cũng đã lĩnh giáo qua tính tình cố chấp của anh ta.

Hạ An Dịch liếc nhìn Trình Dương, cảnh cáo anh ấy.

Trình Dương nhún vai, không để ý đến sự uy hiếp của anh ta.

Cố Từ Dư nhìn anh ta như vậy cô cũng đại khái đoán được đáp án, lại càng tức giận.

"Sao anh lại...” Trong lúc nhất thời cô không biết dùng từ nào để hình dung Hạ An Dịch.

“Tên của tôi đã bốc mùi từ tám trăm năm trước rồi, nhiều hơn vài câu nữa cũng không có quan hệ gì. Nói lại, cho dù anh có nhẫn nhịn cũng sẽ có người đàm tiếu. Giống như lúc tôi lộ mặt, vừa quay người rời đi, nói không chừng phía sau đó đã nói thành cái dạng gì rồi.”

Dáng vẻ Cố Từ Dư rất kiên quyết, theo một nghĩa nào đó, cô cũng rất "tự giác".

Trình Dương ở bên cạnh phối hợp với cô nói.

“Huống chi cậu là người cô ấy đưa đến, nếu cậu chịu mắng như vậy, nói không chừng người khác sẽ khinh thường tiểu tổ tông này. Cho nên..."

Trình Dương vừa nói vừa đi đến trước mặt, vỗ vỗ vai Hạ An Dịch, dáng vẻ như anh hừng được giao trách nhiệm: “Người anh em, chúng ta phải vươn lên. Huống chi, cậu còn có một khuôn mặt xuất sắc như vậy, không làm được chút gì thì thật sự phải xin lỗi nó...”

Hạ An Dịch: “...”

Khóe miệng Hạ An Dịch giật giật, hất cánh tay Trình Dương ra rồi nhìn về phía Cố Từ Dư, thản nhiên nói: “Tôi biết rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Biết câu nói của hai người này muốn bày tỏ điều gì, sau này anh ta sẽ chú ý. Lý do thật sự khiến anh ta quyết định hợp tác với Cố Từ Dư lúc đó là, ngoại trừ việc mẹ anh ta bị bệnh, mà còn vì một câu mà Cố Từ Dư đã nói với anh ta.

Cô nói, mặc dù bây giờ thỉnh thoảng nghe người ta nói ước mơ không ăn được nhưng chúng ta có thể phấn đấu vì thứ mình muốn... Chờ anh ta có đủ thực lực anh ta sẽ có nhiều thời gian, sức lực và kinh phí để đầu tư cho ước mơ của mình.

Anh ta  sẽ cố gắng đạt được yêu cầu của Cố Từ Dư, cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ ước mơ của chính mình.

Cùng lúc đó, giao diện nhiệm vụ của Cố Từ Dư cũng liên quan đến sợi tổng hợp thẻ của Hạ An Dịch, một số chuyện đã thay đổi theo tâm trạng của Hạ An Dịch, nhưng Cố Từ Dư vẫn chưa nhìn thấy nó.

“Là Sử Thành đã sắp xếp cho Tề Cách quản lý Hạ An Dịch.” Cố từ Dư nhìn Trình Dương đang lướt điện thoại ở bên cạnh.

Sử Thành chính là cậu của Tề Cách, ngoại trừ Trình Lâm là phó tổng của công ty giải trí Tinh Lộc, người này cũng giống như Tề Cách, tất cả đều giống nhau.

“Đúng vậy, người của tôi nói gửi tin cho tôi biết, ông già đó còn cố ý dặn dò cái tên mặt thú tâm súc sinh... A, cháu trai, phải chăm sóc Hạ An Dịch thật tốt.” Trình Dương cũng không ngẩng đầu lên nói.

“Tề Cách làm còn chưa đủ sợ, chúng ta phải giữ anh ta trong tay, anh ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Về phần ông già Sử Thành, tôi sẽ xử lý ông ta thật tốt.” Cố Từ Dư lạnh lùng nói.

“Vậy ai sẽ quản lý anh chàng này? Cô đã chọn được người rồi sao?”

Trình Dương liếc qua Hạ An Dịch, Cố Từ Dư là lính nhảy dù, Sử Thành sẽ luôn để mắt đến cô nên tất nhiên sẽ gây rắc rối cho Hạ An Dịch, cho nên phải tìm được một người đáng tin cậy để quản lý anh ta.

“Anh tìm giúp anh ấy mấy người trợ lý thông minh. Về phần quản lý trong lòng tôi đã chọn được người rồi.” Cố Từ Dư nói rõ.

Trình Dương hỏi: “Ai?”

“Người đang nắm giữa tất cả ảnh đế ảnh hậu trong tay.”

“Cô nói là Chu Càn? Nhưng anh ta là người bên chỗ Nguyên Lạc Sâm, không phải tên chồng tiện nghi đó rất chán ghét cô sao, cô chắc chắn có thể lấy được người từ bên đó sao? Hơn nữa Chu Càn còn là người quản lý trong kim bài.”

“Chuyện này tất nhiên tôi không dám đảm bảo nhưng phải thử một lần. Hơn nữa nếu không mời được Chu Càn chúng ta còn có người thứ hai.”

“Cái đó nếu không tuyển được người thứ hai thì sao?” Trình Dương thuận miệng hỏi.

“Trình Dương, anh đang ngứa da ngứa thịt sao, phòng làm việc của chú Trình cách đây không xa, tôi có thể cho người thông báo cho ông ấy?”

Cố Từ Dư nhất thời không nói nên lời.

Cùng lúc đó, có một bóng người thoáng qua cửa.

Cánh cửa thủy tinh phản chiếu khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông, một khuôn mặt hung ác, không còn nghi ngờ gì nữa tất nhiên là Tề Cách vừa mới bị làm nhục.

-

Ra khỏi công ty giải trí Tinh Lộc, Cố Từ Dư lái xe đến dưới tầng công ty của Nguyên Lạc Sâm.

Lần này sau khi cô đi vào đại sảnh thì không như lần trước, thậm chí chị gái ở quầy lễ tân cũng rất hiền lành, tóm lại đường đi rất thuận lợi, xem ra sau lần đó Nguyên Lạc Sâm đã nói rõ qua.

Cố Từ Dư gõ cửa.

Bên trong vẫn là giọng nói lạnh lùng quen thuộc đó.

“Vào đi.”

“Sao cô lại đến đây?” Nguyên Lạc Sâm ngẩng đầu lên nhìn thấy người thì cau mày.

“Đến đón anh tan làm.” Cố Từ Dư quen thuộc ngồi xuống ghế sô pha, thuận tay lấy một quyển sách từ kệ sách bên cạnh, giống như cô sẽ đợi rất lâu.

Nguyên Lạc Sâm thấy vậy cũng không nói tiếp, cúi đầu xuống tiếp tục xử lý công việc trong tay. Dù sao trong khoảng thời gian này quen biết với Cố Từ Dư, anh cũng biết tính cách bướng bỉnh của cô, chỉ cần là chuyện cô chắc chắn sẽ không dễ thay đổi.

Cố Từ Dư liếc nhìn Nguyên Lạc Sâm, chợt thu hồi ánh mắt lại.

Cô ngồi nghỉ ngơi trên ghế sô pha trong khu vực nghỉ ngơi, cuốn tạp chí tài chính vừa mới lấy ra khỏi kệ đặt trên đùi, sau khi mở ra thì mở điện thoại ra lướt xem tin tức.

【Da trắng nõn và đôi chân dài miên man (16)】

[Chu Tiểu Tiểu Bạch Lại Bạch: Nghe nói nhà họ Lâm sắp tổ chức yến tiệc[_(:3」∠)_]

[Blue: Đúng vậy.]

[Đu trên lông mi thần tượng của tôi: Hình như nhà họ Lâm tìm được một cô con gái thất lạc đã lâu, chẳng lẽ năm đó nhà họ Lâm sinh đôi sao?]

[Thủy Thủy Miểu Miểu: Có một thành viên mới ra mắt ở thành phố Khinh Thành chúng ta sao?] 

[Lâm Lâm: @Xuân Miên Tri, anh muốn có thêm một chị gái, có vui không?]

[Xuân Miên Tri: Tề Lâm, là em đang cố ý đánh lửa phải không, đừng đem trà xanh đến chỗ anh, tôi cảm thấy nó có vị rất mạnh.]

[Xuân Miên Tri: @Tất cả thành viên đều có thể trò chuyện, không được nêu tên, nếu không đừng trách Lâm Tri Hiểu tôi không nói tình cảm.]

Sau khi Lâm Hiểu Tri nói những lời này trong nhóm, cả nhóm lập tức trở nên yên tĩnh.

Cố Từ Dư thấy Lâm Tri Hiểu nói một câu khó nghe như vậy với một biểu tượng đầu lợn siêu buồn cười, cô lập tức nở nụ cười.

Thấy ở trong nhóm yên tĩnh, Cố Từ Dư tiện tay bổ sung một câu ở phía dưới.

[Cá tôi trồng cỏ giỏi: Nói hay lắm! o( ̄▽ ̄)d]

[Chu Tiểu Tiểu Bạch Lại Bạch: ...]

[Mặc:...]

[Thủy Thủy Miêu Miêu: ...]

Ở trong nước hồi lâu, Cố Từ Dư lắc cổ duỗi eo, lúc này mới nhận ra không biết sắc trời tối xuống từ lúc nào, nhưng lần trước còn không muộn như vậy.

Không biết Nguyên Lạc Sâm ngồi cạnh cô từ khi nào, yên lặng đọc sách chỉ cần mơ hồ liếc qua cũng biết là một cuốn sách rất khó hiểu.

“Đã làm xong việc rồi?” Cố Từ Dư cảm thấy hơi lạ, lần này còn sớm hơn lần trước rất nhiều.

“Ừm, công việc hôm nay không nhiều. Cô...” Nguyên Lâm gấp sách lại, chợt nhìn về phía Cố Từ Dư, cau mày có chút hoang mang.

Cố Từ Dư nhìn ánh mắt quái dị kia, nhất thời hiểu anh đang ám chỉ điều gì. Cô cầm cuốn sách trên đùi lên, gấp lại rồi đặt lại chỗ cũ.

“Khi chơi điện thoại không thể thiếu cảm giác nghi thức đáng có, cần đặt chúng về đúng nơi như vậy mới có thể yên ổn chơi.”

Nguyên Lạc Sâm: “...”

Anh hoàn toàn không hiểu cảm giác nghi thức là gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK