• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi khẩu nghiệp, Cố Từ Dư vẫn nghe ngóng lo lắng cho hệ thống, dù sao hiện tại cậu chàng này cũng đang ngồi chung một thuyền với mình. Trong lúc nói chuyện câu được câu không với hệ thống, Cố Từ Dư nhìn Lâm Thụy Lạp bên cạnh đột nhiên biến mất.

“Số 12 Lâm Thụy Lạp.”

Tiếng thông báo trong phòng khám vang lên.

Cố Từ Dư nhíu mày rồi đứng dậy đi tìm người.

Lâm Thụy Lạp đi qua đi lại ở hành lang. Tìm lâu như vậy cũng không thấy người, trong lòng cô ta có chút tức giận.

Lâm phu nhân kiểm tra ở đây, tất nhiên cô ta phải xuất hiện ở đây.

Tại sao lại không gặp được.

Cô ta nhanh chóng đi sang phòng khác rồi đi qua đi lại vài vòng. Đang định quay người lại đi đến mấy phòng mà cô ta chưa đến, nhưng vừa quay đầu lại, không nhìn thấy ai, đột nhiên đụng phải ai đó.

Lúc trước ở bên ngoài, mặc dù chân của lâm Thụy Lạp không bị thương nặng đến mức gãy xương, nhưng để đảm bảo tính chân thật của chuyện, cô ta đã thật sự ngã sấp xuống.

Lúc này, cô ta đụng trúng người rồi ngồi bệt xuống đất.

Vốn bị Cố Từ Dư cắt ngang, hơn nữa không tìm được người nên Lâm Thụy Lạp tức giận vô cùng, đang định nổi trận lôi đình thì nghe thấy một giọng nói vô cùng dịu dàng từ phía trên truyền đến.

"Cô gái, có bị thương ở chỗ nào hay không?”

Lâm Thụy Lạp ngẩng đầu lên, một người phụ nữ ăn mặc rất thời thượng vào xinh đẹp đang khom người, cúi đầu đưa tay về phía cô ta.

Ngay khi nhìn thấy gương mặt đó, cơn giận lập tức tản đi.

Cô ta nhìn thẳng vào khuôn mặt của người phụ nữ một lúc lâu, đôi mắt lên lên sau đó đưa tay nắm lấy tay đối phương, đứng dậy.

“Cháu không sao ạ, cảm ơn dì.” Giọng điệu dịu dàng, nhìn qua rất lễ phép. Cô ta mỉm cười với Kiều An Ngọc, nói xong lập tức quay người khập khiễng rời đi.

Từ góc nhìn của Kiều An Ngọc, bóng lưng kia thật sự rất quen thuộc.

Kiều An Ngọc nhìn bóng lưng vừa mới biến mất của cô gái kia, trên mặt có hơi sững sờ, kinh ngạc.

“Mẹ, mẹ đứng giữa đường làm gì vậy, chỗ dì Tần đã làm xong rồi, bây giờ mẹ qua đó đi.” Một người đàn ông tuấn tú đi đến.

“Con trai, vừa nãy mẹ gặp một cô gái.” Kiều An Ngọc vẫn chưa tỉnh táo lại.

“Ừm, sau đó thì sao?” Động tác của Lâm Tử Hàm tự nhiên cầm lấy túi xách của Kiều An Ngọc, sau đó lấy áo khoác choàng lên người bà ấy.

“Không biết tại sao khi nhìn thấy cô gái kia, mẹ luôn có cảm giác rất thân thiết, hơn nữa, cô bé rất giống mẹ lúc còn trẻ.” Kiều An Ngọc như đang suy nghĩ điều gì đó.

Lâm Tử Hàm nhìn về phía Lâm Thụy Lạp vừa mới rời đi, vẻ mặt lạnh lùng, nhanh chóng thu lại ánh mắt, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi."

Lâm Tử Hàm dường như không để chuyện này trong lòng, anh ta trực tiếp bỏ qua vấn đề này rồi đỡ Kiều An Ngọc đi.

“Chúng ta đi làm kiểm tra trước, dì Tần đang chờ mẹ đó.”

Khi Lâm Tử Hàm đi giải thích tình hình cho bác sĩ Tần, Kiều An Ngọc đi ra ngoài vào vòng rồi lại tình cờ gặp phải Lâm Thụy Lạp.

“Dì, không ngờ lại gặp được gì rồi! Hai người chúng ta rất có duyên đó!”

Lâm Thụy Lạp nhìn qua có vẻ rất điềm đạm nho nhã và khôn khéo.

Kiều An Ngọc dường như cũng rất kích động, hai người cứ ngồi nói chuyện, nghỉ ngơi ở cái ghế bên cạnh.

Sau khi nghe tin Lâm Thụy Lập bị ô tô đâm trúng, Kiều An Ngọc vừa lo vừa tức.

“Thật đúng là bây giờ loại người nào cũng có, đụng trúng người ta còn thờ ơ như vậy, nói thế nào! Thụy Lạp, bây giờ cháu cảm thấy thế nào? Có thấy không thoải mái ở đâu không?”

Lâm Thụy Lạp định không nói gì nhưng lại nhìn thấy Cố Từ Dư cầm cái túi xách lóe sáng của mình ở phía xa, sắc mặt khó coi đi về phía bên này.

Ánh mắt Lâm Thụy Lạp tối sầm lại, thân thể hơi dịch sang để che chắn bóng dáng của Kiều An Ngọc.

“Dì à cháu không sao, chỉ là chân có đau nên đi lại không tiện chi lắm, có lẽ chỉ bị trầy da mà thôi.”

Cô ta vừa nói xong, Cố Từ Dư lập tức đi đến trước mặt Lâm Thụy Lạp nói với giọng điệu không thoải mái.

"Cô Lâm, cô biết chạy thật đấy, ở phòng bệnh bên kia đã gọi đến tên cô nhưng lại không thấy cô đâu. Tôi không quan tâm cô có thật sự gãy xương hay không, bây giờ mong cô phối hợp làm kiểm tra xong, sau này cô đụng trúng ai thì trúng, không liên quan gì đến tôi.”

Hành động này của Lâm Thụy Lạp đã khiến sự kiên nhẫn cuối cùng của Cố Từ Dư biến mất. Cô không quan tâm cô ta có phải là nữ chính hay không.

Lâm Thụy Lạp không nói gì, Kiều An Ngọc ở bên cạnh không nhìn được, lập tức nói: “Hóa ra là Cố tam tiểu thư.”

Kiều An Ngọc thấy Cố Từ Dư không nói gì, bà ấy lại lên tiếng giáo dục: “Lái xe không thành thạo rồi bất cẩn đụng trúng người ra là đã có lỗi rồi, tại sao còn không chăm sóc người ta cho tốt?”

Nói gần nói xa đều là trách mắng và không đồng ý, nhìn thấy bộ dạng của Cố Từ Dư, giống như không được giáo dục chút nào.

Cố Từ Dư nhìn chằm chằm bà ấy một lúc lâu, đột nhiên nói một cái: “Dì à, dì... Là ai vậy?”

Kiều An Ngọc thuận buồm xuôi gió nhiều năm như vậy, gần như không có mâu thuẫn với bất kỳ người nào nhưng hôm nay bà ấy thật sự bị lời nói của Cố Từ Dư chọc giận.

Cố Từ Dư liếc nhìn Lâm Thụy Lạp đang giả vờ giả vịt ở bên cạnh, ánh mắt có chút lạnh lùng.

"Không biết dì họ gì, mặc dù không biết dì nghe được những cái gì nhưng có đôi khi con người ta phải cảnh giác cao độ, đừng nên tin tất cả những gì yêu ma quỷ quái nói, đến lúc bị lợi dụng thì dì biết khóc với ai đây.”

Sau khi nghe được câu này Kiều An Ngọc càng thêm tức giận. Bàn tay được bảo dưỡng cô cùng tốt vô thức nắm lấy tay của Lâm Thụy Lạp ở bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thụy Lạp vặn vẹo, nhất thời cảm thấy đau nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa.

Lâm Thụy Lạp âm thầm rút tay lại, nhưng vẫn tiếp tục đứng ở giữa giảng hòa không có nguyên tắc.

Ngay lúc bầu không khí bế tắc hoàn toàn, một giọng nói dịu dàng của một người đàn ông nhàn nhạt vang lên, trực tiếp phá vỡ bầu không khí vô cùng lo lắng lúc này.

“Mẹ, mẹ ở đây làm gì vậy, không phải con bảo mẹ ở ngoài chờ con sao?”

Lâm Tử Hàm đi đến, kéo Kiều An Ngọc đến cạnh mình, kéo bà ấy ra xa Lâm Thụy Lạp một chút mà không để lại chút dấu vết nào, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Cố Từ Dư, sắc mặt cô hơi trầm xuống.

Khóe miệng khẽ cong lên, khí chất dịu dàng mang lại cho người ta cảm giác như liễu xanh như gió, cảm giác lịch sự nho nhã và trong trẻo.

“Cố tam tiểu thư, đã lâu rồi không gặp.”

Lời này, giống như rất thân thiết với cô.

Cố Từ Dư bị người đàn ông rất quen thuộc đột nhiên xuất hiện này làm cho sợ hãi.

Cô cũng không nhớ rõ mình có mối quan hệ mập mờ như vậy với cậu chủ Lâm Tử Hàm nhà họ Lâm trong truyền thuyết này từ bao giờ.

Người đàn ông lập tức đi đến trước mặt Cố Từ Dư, khóe miệng cong lên, khóe mắt hơi nhếch lên, mỉm cười dịu dàng nhìn cô.

Cố Từ Dư nhìn thấy khuôn mặt nhìn qua khó quên này của anh ta, khóe miệng cô giật giật.

Lâm Tử Hàm, cậu chủ nhà họ Lâm là người tình trong miệng của vô số thiếu nữ tại Khinh Thành, đồng thời cũng là đối tượng số một của nguyên chủ.

"…"

Không phải người này vẫn luôn hờ hững lạnh lùng với cô sao, bây giờ lại muốn làm gì.

Lâm Tử Hàm dường như không nhìn thấy bộ dạng kháng cự bài xích kia của Cố Từ Dư, vẫn giữ thái độ rất quen thuộc nói chuyện với cô.

“Cố tam tiểu thư đến đây làm gì vậy?”

"Không làm gì, chỉ là lái xe đụng trúng người cho nên tôi dẫn cô ấy đến đây để chụp chiếu.”

Cố Từ Dư không có ý định nói thêm gì nữa, nói xong ánh mắt cô lập tức nhìn về phía Lâm Thụy Lạp, trong mắt cô mơ hồ ẩn chứa ý cảnh cáo.

Lâm Tử Hàm bất ngờ nở nụ cười, sau đó đồng cảm nhìn cô nói: “Nếu đã như vậy thì nhanh đi kiểm tra đi, mấy năm nay xe ô tô rất hay gặp sự cố, xe của tôi cũng bị người ta đụng trúng rất nhiều lần.”

Cố Từ Dư: “...”

Tại sao Lâm Tử Hàm lại có khuôn mặt dịu dàng như vậy, nói về chủ đề của cô một cách bình tĩnh nhưng vẫn kèm theo chút mỉa mai.

Hai người bọn họ hoàn toàn không ở cùng một tần số, anh một câu tôi một lời nói chuyện với nhau.

Lâm Thụy Lạp nghe vậy, mặt cô ta hơi đỏ lên.

Hôm nay bị hai người quấy rối, kế hoạch ban đầu của cô ta bị phá hỏng. Nhưng Lâm Thụy Lạp không cam lòng, lần này cô ta cố ý muốn nhà họ Lâm nhận ra mình, không thể để bọn họ phá vỡ. Lâm Thụy Lạp đứng tại chỗ, đứng bên cạnh Kiều An Ngọc âm thầm ra ám chỉ.

Cố Từ Dư nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt kỳ lạ đánh giá Lâm Thụy Lạp. Dựa vào các hành động khác thường của nữ chính đêm nay, cô luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

“Tôi cảm thấy có khả năng nữ chính này cũng xuyên qua.” Trong tiềm thức, Cố Từ Dư nói với hệ thống: “Hoặc là cô ta đã nắm giữ nội dung cốt truyện.” Cố Từ Dư tiếp tục phân tích, suy đoán.

Chỉ là cô đợi một lúc lâu cũng không thấy hệ thống có động tĩnh gì, Cố Từ Dư không thể giải thích được, càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình.

Có suy đoán này, cô cũng không vội rời đi, ở lại đây để xem nữ chính muốn làm gì.

Cố Từ Dư vừa ngồi xuống, lập tức nhìn thấy một người ở bên kia đột nhiên đi đến.

Hạ An Dịch vẫn có vẻ ngoài thiếu niên trẻ trung như vậy, có dấu vết ổn định được cuộc sống tôi luyện, đi đến trước mặt Cố Từ Dư, cau mày nghi ngờ hỏi.

“Sao cô lại ở bệnh viện?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK