• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Từ Dư nhanh chóng lấy một chiếc túi rồi đứng chờ ở cạnh xe, chú Trần là người lái xe. Khi Cố Từ Dư quay sang nhìn, Nguyên Lạc Sâm vẫn đang nói gì đó với Nguyên Lâm.

Người đàn ông mặc một bộ âm phục cao cấp được đặt may theo yêu cầu, đứng ở đó giống như một ngọn cờ, có hơi cúi đầu nói gì đó với Tiểu Nguyên Lâm ở bên cạnh. 

Ánh mặt trời chiếu vào người anh, khuôn mặt đó càng thêm thanh khiết, có một cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng tự phụ.

Trong lòng Cố Từ Dư khẽ huýt sáo.

Không nói đến tính cách của người này, vẻ ngoài của Nguyên Lạc Sâm thật sự rất tuyệt.

Nhìn thật sự rất vui tai vui mắt.

Sau khi nói hết với Nguyên Lâm, Nguyên Lạc Sâm như nhận ra điều gì đó, anh ngẩng đầu lên bất ngờ chạm phải ánh mắt trần không chút che dầu nào của Cố Từ Dư, hơi dừng lại một chút.

Không giống với trước đây, ánh mắt này không hề khiến anh cảm thấy khó chịu chút nào, thậm chí còn có chút... vui mừng không biết làm thế nào.

Nguyên Lạc Sâm thu hồi ánh mắt lại, dẫn Nguyên Lâm đến xe, chợt nói với Cố Từ Dư đang ngồi đối diện: "Nguyên Lâm phải nhờ cô rồi."

"Được rồi, cậu chủ Nguyên của tôi ơi, ngài cứ yên tâm 100%, tôi nhất định sẽ đưa Lâm Lâm đến nơi an toàn, ngài nhanh chóng đi làm việc của mình đi.” Giọng điệu đằng sau có chút tăng lên, hơn nữa xưng hô phía trước nghe thế nào cũng có cảm giác trêu chọc, tựa hồ có chút giễu cợt.

Nguyên Lạc Sâm bị những lời này làm cho nghẹn họng, nói vài câu với chú Trần ngồi ở phía trước rồi mới để xe chạy đi.

-

Trên đường đi, Cố Từ Dư vẫn luôn chuyện với Nguyên Lâm, cuối tuần trước sau khi cùng Tiểu Nguyên Lâm ra ngoài mua quần áo, quan hệ của hai người đã xích lại gần nhau không ít.

Tuy nhiên Nguyên Lâm vẫn không thích nói chuyện như trước nhưng bây giờ đã tốt hơn trước kia rất nhiều. Hơn nữa Cố Từ Dư đặc biệt quan tâm đến hoàn cảnh của cô bé, nói chuyện từ từ lại nhẹ nhàng khiến người nghe cũng cảm thấy rất thoải mái.

Bất tri bất giác, chiếc xe nhanh chóng đến trường học.

Nói với Nguyên Lâm nhiều như vậy, một mặt là vì giảm bớt bầu không khí nặng nề, một mặt là muốn nghe hiểu Nguyên Lạc Sâm thông qua Nguyên Lâm, thuận tiện cho việc tiếp theo cô sẽ làm.

Cổng trường tiểu học Khánh ở ngay phía trước, bên kia không cho đỗ xe nên Cố Từ Dư dắt Nguyên Lâm đi qua còn đường nhỏ đi vào.

Chỉ có điều hai người mới đi được vài bước, đột nhiên có một cô bé trạc tuổi Nguyên Lâm xông tới, lao thẳng về phía Nguyên Lâm.

Cô bé này xông đến như một quả cầu lửa nhỏ, Cố Từ Dư lại càng hoảng sợ, không suy nghĩ nhiều cô vô thức bảo vệ Nguyên Lâm, cuối cùng cô bé ôm lấy Cố Từ Dư.

Cố Từ Dư: “...” Lúng túng.

Cô bé này chính là Tề Thanh Nghiên, cô bé thu tay lại đứng ở trước mặt Cố Từ Dư, lễ phép nói: “ Chào chị, em là Tề Thanh Nghiên, chị có thể gọi em là Nghiên Nghiên.”

Nhận ra phản ứng của mình thái quá, Cố Từ Dư lúng túng khẽ ho một tiếng, buông Nguyên Lâm ở trong ngực ra, chợt cong môi cười, nở một nụ cười rất ôn nhu với cô bé đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, nói: "Bạn học của Lâm Lâm phải không? Xin chào, chị là... chị gái của Lâm Lâm!"

Sau khi suy nghĩ, cuối cùng Cố Từ Dư vẫn sửa lại gọi là chị gái của cô bé, nếu không đợi đến lúc ly hôn với Nguyên Lạc Sâm sẽ không tiện nhắc đến.

Cố Từ Dư nói xong, cô hơi cúi người xuống và trịnh trọng bắt tay với Tề Thanh Nghiên.

Cách cô đối xử khiến Tề Thanh Nghiên rất vui vẻ. Cô bé rất thích chị gái của Lâm Lâm, chỉ là khi cô bé đang định nói cái gì đó đột nhiên một giọng nam lạnh lùng vang lên sau lưng cô bé.

“Tề Thanh Nghiên.”

Giọng nói này có một chút giận dỗi.

Tề Thanh Nghiên vô thức rụt người lại.

Cố Từ Dư nhìn về phía tiếng nói, một người đàn ông mặc vest lạnh lùng đi qua đó. Thân hình anh ta cao lớn, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng, khí chất toàn thân dường như đẩy người ta ra xa.

Cố Từ Dư nhìn người đàn ông có chút quen thuộc này, lông mày nhếch lên.

Phó... Phó Thời Diên?

Thân phận: Tổng giám đốc.

Tuổi:… Người đàn ông độc thân quý giá.

Khóe miệng Cố Từ Dư giật giật, thật sự tìm hoài không thấy, chuyện trong thang máy lần trước cô vẫn còn nhớ rõ.

Cô không có chút ưu điểm nào khác về người này, ngoại từ việc yêu đến thù.

Bất tri bất giác bị ghi hận nên trên mặt Phó Thời Diên đầu vẻ giận dữ, dừng lại trước mặt nhóc con Tề Thanh Nghiên, ánh mắt đầy sắc bén.

“Lần sau nếu em còn chạy loạn, anh sẽ không đưa em đi lần nữa.”

"Anh họ, em biết sai rồi...”

Lần sau... Lần sau còn dám nữa.

Đương nhiên câu đằng sau cô bé cũng không dám nói.

Tề Thanh Nghiên nhìn mặt anh họ mình như một khối băng, nhanh chóng làm nũng và xin tha thứ.

Từ nhỏ Phó Thời Diên đã nhìn quỷ nhỏ này lớn lên, tất nhiên biết trong đầu của cô nhóc đang nghĩ đến những cái gì, tất nhiên anh ta cũng không để những lời cô bé nói như không nói vào trong lòng.

Thậm chí anh ta còn không nhìn qua Cố Từ Dư một cái, chỉ nắm lấy tay của Tề Thanh Nghiên rồi quay người rời đi.

Tề Thanh Nghiên không vui nhưng cô bé đặc biệt đến đây để tìm Lâm Lâm, tất nhiên cô bé sẽ không ngoan ngoãn đi theo Phó Thời Diên.

“Anh họ, em giới thiệu với anh một chị gái rất xinh đẹp, chị ấy là chị gái của Lâm Lâm em thích nhất! Siêu cấp xinh đẹp, hơn nữa cũng rất dịu dàng!”

Nói xong, lập tức kéo tay Phó Thời Diên lại.

Mỗi ngày mẹ đều quan tâm đến chuyện cả đời của anh họ, cô bé không lo lắng không được. Đối với một người nhàm chán như anh họ, cũng không trách được anh ấy không tìm thấy được chị nào xinh đẹp.

Xem ra lần này cần cô bé phải ra tay, nếu chị của Lâm Lâm kết hôn với anh họ, cô bé nhất định có thể gặp Lâm Lâm thường xuyên. 

Ai, người em họ này thật sự lo lắng cho anh ta.

Mặc kệ Phó Thời Diên có kéo uy hiếp như thế nào, Tề Thanh Nghiên chỉ cần đơn giản này ép lôi kéo Phó Thời Diên đến trước mặt Cố Từ Dư, Phó Thời Diên tuy tức giận nhưng lại không thể làm gì được tiểu ma vương này, dù sao thì anh ta cũng nhìn nhóc con này lớn lên.

Cuối cùng, Cố Từ Dư và Phó Thời Diên cũng gặp mặt trực tiếp với nhau.

Vẻ mặt Cố Từ Dư vẫn nhàn nhạt, khóe môi hơi nhếch lên có chút vui vẻ, không chút kiêng nể gì đánh giá nam phụ Phó Thời Diên trong nội dung cốt truyện này.

Trước mắt Lâm Thụy Lạp chưa có quan hệ gì với Phó Thời Diên, mà Phó Thời Diên này vẫn chỉ là một tổng giám đốc chưa thực sự tạo được chỗ đứng trong gia đình để giải quyết những lo lắng của mình. 

Nếu như vậy, sau này cô hợp tác với anh ta mới có thể tiến hành thuận lợi hơn.

Phó Thời Diên thản nhiên liếc nhìn Cố Từ Dư, giống như không nhận ra cô, bất kể là người nhìn thấy trong thang máy lúc trước hay là cô ba Cố ‘nổi tiếng’ lo chuyện lừng lẫy ở Khinh Thành.

Bộ dạng anh ta không để người ta vào mắt chút nào. Đôi mắt lạnh lùng nhìn vẻ mặt đang tươi cười của Cố Từ Dư, nghĩ thầm lại là một người phụ nữ muốn leo cao.

“Xin chào.”

Nhìn Tề Thanh Nghiên đang nhìn chằm chằm vào mình, Phó Thời Diên lạnh lùng nói một câu cực kỳ qua loa, không giống đang chào hỏi, có cảm giác như cô đang thiếu anh trăm tám mươi vạn vậy.

Cảm giác qua loa quá mức rõ ràng, giống như chờ chút nữa anh ta sẽ thuận miệng nói vài lời rồi lập tức rời đi.

Thái độ này của anh ta thật sự khiến người ta rất khó chịu.

Trong lòng Cố Từ Dư cảm thấy hơi khó chịu nhưng cô không thể hiện ra mặt.

“Anh này đang nói chuyện với tôi sao?”

“Nếu không thì sao?”

“Nhìn bộ dạng của anh luôn nhìn về phía tôi, tôi còn tưởng rằng anh đang lầm bầm lầu bầu, thích nói chuyện với không khí chứ.”

Dường như mọi tổng giám đốc đều ảo tưởng rằng tất cả phụ nữ trên thế giới đều muốn có quan hệ với anh ta.

Đầu óc Phó Thời Diên không vũng hố, hơn nữa còn rất thông minh, từ phản ứng của Cố Từ Dư, anh ta đương nhiên biết được sự mỉa mai đằng sau lời nói của cô.

Chỉ là vừa nghĩ tới đây, sắc mặt của anh ta đen hơn một chút, toàn thân dường như tỏa ra một tia ớn lạnh, còn rất dọa người.

Đương nhiên Cố Từ Dư cũng không để trong lòng, cô vuốt ve cái đầu nhỏ mềm như nhung của Nguyên Lâm, mỉm cười chào hỏi với Tề Thanh Nghiên, lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ bé của đối phương, trực tiếp đi qua Phó Thời Diên tiếp tục đi về phía trước.

Tề Thanh Nghiên nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ phía trước, rồi ngẩng đầu nhìn Phó Thời Diên vẫn còn trong trạng thái âm trầm và mộng mị ở bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Sao ngay cả bắt chuyện anh họ cũng làm không tốt, thật vô dụng. Tiểu Minh ở bên cạnh cũng có mấy bạn thân là nữ.”

Phó Thời Diên nghe thấy rõ tiếng lẩm bẩm này: “...”

Cảm ơn lời mời, bị một bạn nhỏ khinh thường là cảm giác gì.

Sau khi đưa Tề Thanh Nghiên đến trường, Phó Thời Diên khẽ nhìn người phụ nữ lái ô tô rời đi cách đó không xa, đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị có hơi nhíu lại.

Cái biển số kia... Chiếc xe kia hẳn là của nhà họ Nguyên?

Phó Thời Diên nhớ lại khuôn mặt của người phụ nữ vừa rồi, lại có quan hệ với nhà họ Nguyên, dần dần đã có chút ấn tượng.

Nếu đoán không sai, người phụ nữ vừa rồi chính là cô gái ngang nhược càn rỡ mê trai thành tính của nhà họ Nguyên, gọi là Nguyên gì đó.

Xùy~ Lạt mềm buộc chặt.

Phó Thời Diên cười lạnh một cái rồi quay người lên xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK