.............
Sau khi rời khỏi Ôn gia, Ôn Dư Nhiễm lái xe đến khu dân cư nơi tiểu cô nương ở.
Lúc xuống xe cũng khoảng 8 giờ tối, bầu trời đã tối đen, hai bên đường lác đác vài bóng đèn đường, mặt đường lấm lem bùn đất, đôi giày da đạp lên mặt trên có cảm giác hơi khó chịu.
Con đường nhỏ vắng người qua lại, khu vực này tuy gần trường học nhưng cũng không có nhiều người sinh sống do an ninh trật tự không tốt, nhà cửa cũng cũ kỹ.
Lúc trước có tiểu cô nương đi cùng, cũng không cảm thấy đáng sợ như vậy, bây giờ nàng đang đứng một mình ở lối vào của hành lang tối đen, chỉ cảm thấy hơi thở u ám ập vào mặt.
Ôn Dư Nhiễm gọi điện thoại cho tiểu cô nương.
"Tích ——"
"Tích ——"
"Tích ——"
Tiếng chuông điện thoại vang lên rất lâu, một tiếng nối tiếp một tiếng, như thể không thể nghe thấy.
Khi Ôn Dư Nhiễm bắt đầu có một tia không kiên nhẫn, điện thoại khó khăn lắm mới có thể kết nối trước khi cúp máy.
"Alo......"
Trong ống nghe, giọng nói của tiểu cô nương rõ ràng lại yếu hơn một bậc.
Trong cuộc điện thoại trước đó, mặc dù giọng nói của tiểu cô nương không ổn định nhưng có thể nói rõ ràng.
Nhưng trong cuộc gọi này, giọng nói đều có chút mơ hồ, âm cuối run rẩy.
"Em sao vậy? Đau bụng kinh phải không?" Ôn Dư Nhiễm áp chân mày xuống, không có cố kỵ gì, trực tiếp hỏi.
Bên kia trầm mặc trong một lúc.
Sau đó nói: "Vâng...... Đúng vậy."
"Tôi đang ở dưới lầu nhà của em." Ôn Dư Nhiễm nhìn hành lang tối om, chuẩn bị nhấc chân.
Khi vừa nói dứt lời.
"Loảng xoảng" một tiếng, tiểu cô nương ở bên kia truyền một tiếng động rõ ràng, trong giọng nói yếu ớt còn lộ ra một tia bị chấn động: "... A?"
Trong hành lang, hơi thở âm trầm thổi lên mặt, Ôn Dư Nhiễm nâng chân lên dừng một chút, nói:
" Tôi mua một số thuốc giảm đau, sẽ lập tức đi lên."
"Đừng."
Giọng nói của tiểu cô nương đột nhiên đông cứng lại.
Ôn Dư Nhiễm híp mắt, nhíu mày lại.
"Đừng lên lầu, hiện tại em không có ở nhà... Em vừa đi ra ngoài." Tiểu cô nương yếu ớt cứng ngắc mà giải thích.
Ôn Dư Nhiễm dừng lại hai giây, cảm xúc mềm mại thật vất vả mới ấp ủ trong lòng đột nhiên biến mất.
Sau vài giây, Ôn Dư Nhiễm thu chân lại, lãnh đạm trả lời một từ: "Ừ."
"Cảm ơn chị đã đến thăm em..."
"Không cần khách khí."
Ôn Dư Nhiễm nói xong, lạnh mặt cúp điện thoại.
Lý do thoái thác của tiểu cô nương quá rõ ràng, có thể là vì không muốn gặp nàng, cũng có thể là có người khác trong nhà.
Đây là lần đầu tiên nàng dùng mặt nóng dán vào mông lạnh, trải nghiệm này khá là mới mẻ.
Ôn Dư Nhiễm trở lại trên xe, đóng cửa xe lại, khởi động xe lái đi ra ngoài.
Xe chạy đến một đoạn đường có nhiều ánh sáng, Ôn Dư Nhiễm dừng lại ở một điểm đậu xe tạm thời, hạ cửa kính xe xuống, châm một điếu thuốc.
Một tia tức giận xen lẫn bực bội khó có thể giải thích, nhưng vẫn còn một chút lo lắng chưa tiêu tán, Ôn Dư Nhiễm một tay siết chặt vô lăng, trong lòng cảm thấy lo lắng.
Một lúc sau, Ôn Dư Niễm mới bình tĩnh lại một chút, dập tắt khói, lái xe trở về nhà Ôn gia.
......
Mà giờ phút này, ở tầng ba của tòa nhà dân cư cũ nát.
Mùi máu tươi trộn lẫn với mùi thối nát thấm đẫm trên bức tường xám xịt, một bàn tay gầy guộc cầm chắc chiếc điện thoại di động đang bật sáng.
Ôn Dư Nhiễm hẳn là đã trở về. Ninh An thầm nghĩ.
Có một thứ gì đó không xác định được, vừa mới chuyển vào tòa nhà này.
Nếu là lúc bình thường, cô nhất định có thể bảo vệ Ôn Dư Nhiễm, nhưng hôm nay thì không hoàn toàn.
Mỗi năm vào ngày giỗ, những hồn ma còn lưu lại trên nhân gian phải chịu đựng sự đau khổ của cái chết, năng lực bị suy giảm đáng kể như một hình phạt cho việc không muốn đầu thai.
Nỗi đau đớn xuyên tim sẽ lan tỏa từ sâu bên trong hồn phách, như thể cái chết lặp đi lặp lại hàng ngàn lần.
Vừa rồi cô kìm lòng không được, gọi điện thoại cho Ôn Dư Nhiễm, thật sự chỉ muốn nói chuyện phiếm, nhưng không ngờ rằng Ôn Dư Nhiễm sẽ đến. Bất ngờ lớn ngoài ý muốn, niềm vui sướng gần như nhảy ra khỏi từ ngực của cô, nhưng thật tiếc hiện tại cô không thể gặp Ôn Dư Nhiễm.
Ôn Dư Nhiễm có vẻ như rất tức giận, có lẽ cô lại cách mục tiêu xa thêm vài bước.
Nhưng may mắn thay ngày vẫn còn dài, chứ không phải là chỉ còn vài ngày.
Ninh An thu mình trong góc nghiêm túc mà chịu đựng.
Điện thoại do Ôn Dư Nhiễm tặng, đang dừng lại ở giao diện "Phát ghi âm" ——
".................. Nói chuyện phiếm gì vậy... Phải không? Tôi không nhớ rõ cốt truyện... Vậy thì sao?... Ừm...... Em bị sao vậy... Đau bụng kinh phải không?... Tôi đang ở dưới lầu nhà em... Tôi mua thuốc giảm đau rồi sẽ lập tức lên ngay....... Không cần khách khí... "
Ninh An đưa điện thoại di động đến bên tai.
Trong lúc ghi âm, giọng nói lãnh đạm của Ôn Dư Nhiễm từng tiếng chui vào bên trong tai.
Cô tham lam mà lắng nghe, như thể người đó đang ở bên cạnh.
Nếu nghĩ theo cách này, thì sẽ không còn đau như vậy nữa.
.......
Thời điểm Ôn Dư Nhiễm trở lại Ôn gia, vẫn chưa đến 9 giờ, văn nghị luận của Ôn Cừ vẫn chưa viết xong.
Nếu là đi gặp bạn gái nhỏ, về nhà vào lúc này đúng là quá sớm.
"Sao con về sớm vậy?" Diệp Thấm Miên đã lấy mặt nạ xuống, cầm cuốn sách chăm sóc sức khỏe đang đọc ở trước TV, vừa đọc vừa hỏi.
"Không thấy được người." Ôn Dư Nhiễm thuận miệng đáp.
"Bị leo cây?"
"Cũng không phải."
Ôn Dư Nhiễm trả lời qua loa vài câu, sau đó lên lầu đi vào phòng ngủ của mình.
Trên giá sách có mấy quyển sách, Ôn Dư Nhiễm quyết định tìm cho mình vài việc để làm, tùy tiện cầm cuốn sách lấy xuống, ép buộc chính mình đọc.
Cuốn sách này viết về lịch sử chiến tranh, viết rất hài hước, thông dụng dễ hiểu, nhưng một đám chữ ô vuông cố tình lắc lư như nước chảy, trong đầu cũng không lưu lại dấu vết gì.
Ôn Dư Nhiễm dứt khoát đặt sách xuống và nhắm mắt lại.
Rốt cuộc trong lòng vẫn là đang nghĩ về tiểu cô nương.
Có lẽ, tiểu cô nương chỉ là sĩ diện, mới không cho nàng đi lên. . Truyện Đông Phương
Hoặc có thể, tiểu cô nương thật sự đã đi ra ngoài.
Suy nghĩ của nàng rất thất thường, bất tri bất giác bắt đầu tìm cớ cho tiểu cô nương, nỗi đau lòng và sự lo lắng còn sót lại, thỉnh thoảng vẫn cứ sôi sục lên.
Còn về cơn giận khi bị cự tuyệt đã dần dần tiêu tán.
Ôn Dư Nhiễm mở điện thoại di động ra, nhắn tin WeChat cho tiểu cô nương.
【 Ôn Dư Nhiễm 】: Đã ổn hơn chưa?
Nàng rất ít khi chủ động nhắn tin cho tiểu cô nương, trong lòng có một tia khẩn trương không thể giải thích được.
Sau khi gửi qua, Ôn Dư Nhiễm không ngừng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chờ đợi tin nhắn trả lời.
Mười phút trôi qua.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy điện thoại đang rung, giao diện trò chuyện vẫn còn ở đó.
Ôn Dư Nhiễm nhẹ nhàng thở ra.
Hôm nay là đêm giao thừa, hẳn là nên ở bên cạnh người nhà, mà chính mình lại dành quá nhiều tâm tư trên người tiểu cô nương.
Suy nghĩ về điều đó, Ôn Dư Nhiễm đặt cuốn sách trở lại kệ sách, dọc theo cầu thang làm bằng gỗ đi xuống lầu.
Buổi Gala lễ hội mùa xuân vẫn còn đang phát trên TV, hai người ngồi trên ghế sô pha đang cười rất vui vẻ, Ôn Dư Nhiễm cũng tham gia vào, vừa xem TV vừa trò chuyện với Diệp Thấm Miên cùng Ôn Cừ.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Diệp Thấm Miên đã bắt đầu dò hỏi tin tức của tiểu cô nương, Ôn Dư Nhiệm đáp lại như nước chảy ròng ròng, nhưng chủ đề vẫn luôn bị giới hạn ở đó, khiến Ôn Dư Nhiễm chuyển hướng lực chú ý không thành công.
Kết quả, cho đến khi ngủ, trong đầu Ôn Dư Nhiễm vẫn luôn nghĩ về tiểu cô nương.
Tiểu cô nương vẫn chưa trả lời WeChat.
Ôn Dư Nhiễm do dự một chút, liền gửi thêm một tin nhắn cho tiểu cô nương
【 Ôn Dư Nhiễm 】: Ngủ ngon.
Sau một lú chờ đợi, quả nhiên vẫn là không có phản hồi.
Ôn Dư Nhiễm cố nén tức giận trong lòng xuống, đặt điện thoại sang một bên, tắt đèn bàn, trong phòng chìm vào bóng tối im lặng.
Trong bóng tối, có nhiều thứ mờ đi, chỉ có cảm xúc là càng ngày càng rõ ràng hơn.
Nàng nằm xuống giường, nhắm mắt lại thầm nghĩ ----
Nếu tiểu cô nương trả lời tin nhắn trước khi nàng tỉnh dậy, thì nàng sẽ tha thứ cho tiểu cô nương.
...............
Editor: Vì yêu một người mà ở lại nhân gian chịu đau khổ. Thử hỏi tấm chân tình này lớn đến cỡ nào?
Chương này đủ 30 bình chọn, mai em sẽ up chương tiếp theo.
Danh Sách Chương: