...............
Thời gian đi chơi với tiểu cô nương được ấn định vào thứ bảy tuần này.
Mấy ngày tiếp theo, Ôn Dư Nhiễm đều nói chuyện phiếm với tiểu cô nương như thường lệ, thỉnh thoảng tiểu cô nương đưa đồ ăn tối đến, hai người còn hôn môi.
Theo lý thuyết sau khi hòa hợp một thời gian dài, cảm giác mới mẻ sẽ phai nhạt dần, sự căng thẳng và hưng phấn ban đầu sẽ biến mất. Nhưng Ôn Dư Nhiễm cũng không biết tại sao, mỗi lần đụng chạm hôn môi đều giống như bị điện giật, bên tai đỏ ửng không thể giấu được.
Làn da của tiểu cô nương vẫn còn lưu lại cảm giác lạnh lẽo, đôi khi khiến Ôn Dư Nhiễm cảm thấy sợ không thể giải thích được, nhưng dần dần cũng quen. Khi hôn, tim của nàng đập nhanh đến doạ người, cho nên nào có thể lo lắng về chuyện gì khác.
Nhưng lòng nghi ngờ của Ôn Dư Nhiễm vẫn chưa được giải đáp.
Khi trợ lý đi vào, Ôn Dư Nhiễm gọi trợ lý lại.
"Giúp tôi tìm một đại sư phong thủy có tiếng trong nghề, đồn đãi có thể xua đuổi được ma. Tôi có một số thắc mắc cần tham khảo."
Trợ lý sững người trong một lúc sau khi nghe yêu cầu này, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ nghĩ rằng Ôn Dư Nhiễm muốn khai thác lĩnh vực mới cùng thị trường.
Trợ lý làm việc rất hiệu quả, đã sớm tìm được người theo yêu cầu của Ôn Dư Nhiễm, nhưng lịch làm việc mấy ngày nay của Ôn Dư Nhiễm đều rất kín, hiếm khi thứ bảy rảnh rỗi nhưng có hẹn đi ra ngoài chơi với tiểu cô nương.
Vì thế lịch trình hẹn gặp đại sư đã bị hoãn lại.
............
Thứ bảy đã đến.
Hôm đó tim có hơi ngột ngạt, có lẽ là do nghỉ ngơi không tốt.
Ôn Dư Nhiễm thay quần áo mới, trang điểm để che đi dấu vết thiếu ngủ trên gương mặt, lái xe đi đón tiểu cô nương.
Sau khi lên xe, Ôn Dư Nhiễm cảm thấy thân thể có gì đó không ổn, cảm giác lành lạnh kỳ quái giống như rắn độc dọc theo sống lưng bò lên trên.
Hơi thở nhè nhẹ kì dị từng đợt một lan tràn ra, tràn ngập kín không gian trong xe.
Ôn Dư Nhiễm cảm thấy ngột ngạt, mở cửa sổ xe ra. Gió mát lạnh thổi vào, lồng ngực êm ái hơn hẳn.
Cảm giác ảm đạm đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh, lái xe được một lúc thì cảm giác gần như không còn nữa, Ôn Dư Nhiễm cũng không để trong lòng.
Đã đến cửa đại học S.
Trên đầu tiểu cô nương đội một chiếc mũ che nắng màu trắng, mặc áo khoác và quần thể thao với những đường cong uyển chuyển xinh đẹp.
Ôn Dư Nhiễm mở khóa xe, chờ tiểu cô nương lên xe.
Ninh An đi đến trước xe, mở cửa xe ra.
Vào lúc cửa xe mở ra, Ninh An như cảm nhận được điều gì đó, động tác như bị đông cứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.
Ôn Dư Nhiễm nhìn nghiêng qua.
Nhìn thấy tiểu cô nương vẫn duy trì tư thế giữ cửa xe, cúi đầu, khuôn mặt chìm trong bóng tối, màu mắt cùng bóng đen hòa vào nhau, mọi thứ đều mờ ảo không thể phân biệt được.
Tiểu cô nương chỉ cúi đầu, như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Đứng ngây ra đó làm gì? Không lên xe sao?" Ôn Dư Nhiễm khẽ nhướng mày hỏi
Tư thế của tiểu cô nương hơi khựng lại một lúc, sau đó cứng ngắc ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ ra trong ánh sáng, khẽ mỉm cười.
Nụ cười rất tươi sáng, đôi mắt cong cong, khóe miệng kéo lên thành hình vòng cung mềm mại, má lúm đồng tiền rất ngọt ngào, không có một chút tạp sắc.
Thoạt nhìn cùng ngày thường cũng không có gì khác biệt.
"Không có việc gì." Tiểu cô nương nhỏ giọng nói, rồi sau đó lên xe.
Ôn Dư Nhiễm cũng không để ý đến tình tiết này, sau khi tiểu cô nương lên xe, liền thả phanh lái xe hướng ra ngoại ô.
Mấy ngày nay, Ôn Dư Nhiễm đã dò hỏi cụ thể, nghe nói thời tiết đầu xuân, sinh viên đại học đều thích cùng nhau đi chơi, vì vậy nàng đã thương lượng muốn đưa tiểu cô nương đi leo núi.
Nàng chọn địa điểm leo núi ở vùng ngoại thành, cách xa thành phố một chút, lái xe mất khoảng hai tiếng đồng hồ.
Hai sườn đồi thấp ở hai bên nhanh chóng lui về phía sau, xe dần dần rời khỏi thành phố.
Dân cư ngày càng thưa thớt.
Bên trong xe an tĩnh đến đáng sợ.
Ôn Dư Nhiễm bật radio lên, chọn một bài nhạc nhẹ nhàng, bầu không khí mới thoải mái một chút.
Trong khoảng trống, Ôn Dư Nhiễm hơi nghiêng mặt lại liếc nhìn tiểu cô nương một cái.
Thấy phần lưng của tiểu cô nương tách ra khỏi lưng ghế, sống lưng căng ra.
"Có khỏe không?" Ôn Dư Nhiễm hỏi.
"Vâng?" Âm cuối của tiểu cô nương hơi cất lên, như thể không hiểu được Ôn Dư Nhiễm đang nói về cái gì.
Ôn Dư Nhiễm thẳng đứng tư thế ngồi, nhìn thẳng về phía trước nói:
"Vừa rồi em trông có vẻ căng thẳng, có chuyện gì sao?"
Tiểu cô nương lắc đầu, mặt không cảm xúc đáp: "Không có việc gì, chỉ là hơi chán thôi."
Có vẻ như tiểu cô nương cũng cảm thấy hơi buồn chán giống như nàng. Ôn Dư Nhiễm thầm nghĩ.
Có lẽ là do thời tiết, Ôn Dư Nhiễm không nghĩ tới nữa.
..........
Nơi đây vốn đã rất vắng, trên đường hầu như không có xe, Ôn Dư Nhiễm vẫn giữ tốc độ không đổi, tiếp tục lái xe về phía trước.
Bảng chỉ đường cho thấy phía trước có một trạm xăng dầu.
Hành trình còn nửa giờ lái xe, không biết có thể gặp lại trạm xăng dầu nữa hay không, Ôn Dư Nhiễm muốn chuẩn bị dừng xe để đi toilet.
Vì thế buông lỏng chân ga, đạp nhẹ phanh xe.
Tốc độ của xe không hề giảm chút nào.
Tốc độ xe không giảm......
Tim của Ôn Dư Nhiễm giật giật, trong lòng dâng lên một linh cảm không tốt, nàng ổn định tay lái rồi từ từ tăng áp lực dưới chân.
Tốc độ xe vẫn không thay đổi.
Một ý nghĩ đáng sợ nảy lên - phanh xe đã hỏng...?
Sao có thể?
Xe của nàng đều được sắp xếp kiểm tra hệ thống hai tuần một lần. Chưa bao giờ xảy ra vấn đề gì. Làm sao phanh có thể hỏng được?
Hơn nữa tiểu cô nương còn ở trên xe......
Ôn Dư Nhiễm hít một hơi thật sâu, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại.
Mạch máu trong đầu co giật, tim đập nhanh đến cực điểm trong nháy mắt, cơn ớn lạnh dọc theo lưng tràn ngập trong tim.
"Thắt dây an toàn chưa?" Những lời này là nói với tiểu cô nương.
"Đã thắt, có chuyện gì sao?" Giọng nói của Ninh An có chút thất thường.
Ôn Dư Nhiễm dùng sức ổn định lại giọng nói, cố gắng không để cho cơn hoảng loạn tràn ra, nhưng giọng nói vẫn mang theo run rẩy:
"Phanh xe hỏng rồi, không sao đâu, em đừng sợ, tôi sẽ có cách."
Tiểu cô nương "vâng" nhẹ một tiếng, giống như thật sự tin rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Ôn Dư Nhiễm phớt lờ phản ứng bất thường của tiểu cô nương và ép buộc mình phải thật tỉnh táo, tay trái nắm chắc vô lăng, tay phải bật đèn xi nhan.
Phong cảnh xung quanh lùi lại từng cảnh một, cơn gió khô khốc lạnh băng lọt qua khe hở trên cửa kính xe, ập vào đầu, mạch máu bơm trào khắp cơ thể và nhịp tim dồn dập một cách lạ thường.
Tiểu cô nương vẫn ở trên xe.
Không thể xảy ra chuyện.
Không thể xảy ra chuyện.
Không thể xảy ra chuyện.
Cách giải quyết khẩn cấp thông thường đều hiện lên ở trong đầu, nó trở nên hấp tấp một cách hỗn loạn, nhưng bằng mọi cách phải tìm ra cách giải quyết.
Ôn Dư Nhiễm một tay giữ chặt tay lái, một tay khác run rẩy trả số về, sau đó khóa chặt phanh tay điện tử.
Vô dụng, tốc độ xe vẫn không giảm.
Sao có thể......
Đây gần như là một hiện tượng đi ngược lại quy tắc vật lý, trên bảng điều khiển, kim đồng hồ dừng mãi ở một vị trí, vẫn không di chuyển, như thể tốc độ của ô tô đã bị khóa cứng.
Cơ bắp và thần kinh của Ôn Dư Nhiễm đều căng chặt, gần như sụp đổ.
Nàng lại hít một hơi thật sâu, sau đó bỏ phanh tay điện tử ra, dùng hai tay nắm chắc vô lăng, cẩn thận điều khiển phương hướng di chuyển sang bên đường, làm thân xe cọ vào bụi cây bên đường, cố gắng dùng ma sát để xe giảm tốc độ xuống.
Những thanh gỗ cào vào cửa ra vào và cửa sổ, như một câu thần chú đòi mạng.
Bảng điều khiển thiết bị dường như đã bị hỏng, kim đồng hồ vẫn không di chuyển.
Vô dụng.
Vô dụng.
Tốc độ của xe bị kẹt ở vị trí này, giống như bị một loại lực nào đó giam cầm, dùng hết cách rồi cũng không có tác dụng gì.
Làm sao bây giờ......
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ......
"Ninh An......" Ôn Dư Nhiễm gọi tên tiểu cô nương.
"Làm sao vậy?" Tiểu cô nương đáp lại một cách nhẹ nhàng, như thể không hề nhận thấy nguy hiểm.
Cái chết đã cận kề khiến tay chân trở nên lạnh lẽo và cứng đờ, Ôn Dư Nhiễm đột nhiên không biết phải nói gì.
Nhiều suy nghĩ vụt qua, từ ba mẹ đến em trai, từ ước mơ thuở nhỏ đến thành tựu trong tay, và cuối cùng là khuôn mặt xinh xắn của tiểu cô nương.
"Ninh An...... em......"
Đầu óc mơ màng trong chốc lát, tay lái mất kiểm soát, một lực cực lớn từ phía trước ập tới giống như sấm đánh.
Thân thể thậm chí không kịp đau đớn.
Một giây trước khi mất ý thức, Ôn Dư Nhiễm nhìn thấy cổ của tiểu cô nương đã bị đứt, máu tràn ra trên cửa kính xe.
Một cảm giác sợ hãi mạnh mẽ tràn lên, gần như nuốt chửng nàng.
Sau đó, Ôn Dư Nhiễm hôn mê bất tỉnh.
...........
Trong tầm mắt hiện ra một mảng bóng tối, cơ thể giống như rơi xuống nước, trôi theo cuộn sóng phập phồng, rất mềm mại và thoải mái.
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, trong tầm mắt hiện lên một tia sáng.
Ôn Dư Nhiễm bơi theo ánh sáng, cứ bơi mãi, cuối cùng cũng bơi vào bờ, nàng mở to mắt ra để đón nhận ánh sáng.
Khi nàng mở to mắt, trong mắt là một mảng màu trắng.
Phía sau lưng là tấm nệm giường êm ái, ở phía trên có những giọt nước nhỏ xuống không ngừng, chảy vào mạch máu.
Nơi này là bệnh viện.
Đầu có chút đau, Ôn Dư Nhiễm theo bản năng muốn đè cái trán lại, nhưng lại động đến kim tiêm.
"Cô đã tỉnh lại, đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì, nếu tình trạng tốt, hôm nay có thể xuất viện." Giọng nói ôn nhu của y tá truyền đến.
Ôn Dư Nhiễm thành thật bỏ tay xuống, sững sờ nhìn trần nhà trắng bệch. Những ký ức đứt quãng lại hiện về trong tâm trí.
Tiểu cô nương...... Leo núi...... Trên đường đi xe bị hỏng phanh......
Sau đó......
Sau đó, hình ảnh đầy máu hiện lên trong tâm trí nàng, chiếc cổ yếu ớt của tiểu cô nương bị đứt ngay trước mắt nàng...
Một cơn hoảng loạn gần như điên cuồng nắm lấy trái tim.
"Ninh An đâu?" Ôn Dư Nhiễm run rẩy ngón tay, giọng nói run run.
Y tá nhìn bộ dạng căng thẳng của Ôn Dư Nhiễm, cười nói:
"Cô nói cô nhóc đi cùng cô sao? Con bé thoạt nhìn không có chuyện gì, rất ổn, đang đợi cô ở bên ngoài."
Ôn Dư Nhiễm ngơ ngẩn.
Loại hoảng sợ dữ dội đó đột nhiên khiến nàng mất đi sức mạnh, thậm chí nàng còn nghĩ những hình ảnh mà mình nhìn thấy đều là ảo giác.
Ở bên kia, y tá tiếp tục nói: "Mặc dù con bé có vẻ rất ổn, nhưng dù gì đây cũng là tai nạn xe hơi, ai mà biết được não và các cơ quan nội tạng của con bé có bị thương hay không? Con bé nói rằng mình vẫn rất ổn, không chịu làm kiểm tra. Chút nữa cô đi khuyên nhủ con bé đi."
................
editor: chương này đủ 40 bình chọn, ngày mai em uo chươnh kế tiếp
Danh Sách Chương: