.......
"Làm sao vậy?" Diệp Thấm Miên hỏi nàng.
Ôn Dư Nhiễm tỉnh táo trở lại, khóe miệng miễn cưỡng nở ra một nụ cười: "Không sao, con biết rồi, mẹ yên tâm đi."
Sau khi thanh toán xong, Diệp Thấm Miên được tài xế chở về Ôn gia, Ôn Dư Nhiễm và Ninh An cũng lên xe.
"Biểu hiện của em tốt chứ?" Ninh An quay đầu lại nhìn thẳng vào Ôn Dư Nhiễm, ngón tay nắm chặt góc quần áo, có chút co quắp.
"Rất tốt." Ôn Dư Nhiễm thuận miệng đáp.
Ninh An nhận được câu trả lời, nở ra một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt cong lên, má trái hơi hóp xuống lộ ra lúm đồng tiền có chút ngọt ngào.
Ôn Dư Nhiễm càng thêm tâm phiền ý loạn.
Nếu nàng trở nên ngày càng già, tiểu cô nương nhất định sẽ bỏ chạy. Các cô gái trẻ ngày nay đều xinh đẹp, nếu tiểu cô nương muốn đi với người khác thì phải làm sao bây giờ?
Hoặc nếu chấp niệm không còn nữa, tiểu cô nương muốn đi đầu thai chuyển thế thì phải làm sao bây giờ?
Tiểu cô nương nói rằng chỉ có nàng mới đối xử tốt với cô.
Nếu có ai đó đối xử tốt với cô, thì liệu cô có đi thích người khác không?
Ôn Dư Nhiễm càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu.
Về đến nhà, Ôn Dư Nhiễm vẫn luôn không nói chuyện với tiểu cô nương, trong lòng ngột ngạt, nóng nảy đến muốn sinh bệnh.
Ôn Dư Nhiễm đi đến ban công, khép cửa kính lại rồi châm một điếu thuốc, nhìn làn khói thuốc tản ra từng sợi ra bên ngoài, một điếu nối tiếp một điếu, cuối cùng bất tri bất giác điếu thuốc thứ ba cũng cháy hết, tâm tình vẫn không thể tốt hơn.
Lúc này, Ôn Dư Nhiễm nghe thấy một tiếng " quở trách" kèm theo tiếng động của cửa kính đang di chuyển.
Phía sau lưng có bước chân rất nhẹ.
"Tại sao lại hút thuốc?" Giọng nói ngọt ngào của Ninh An truyền đến bên tai, ngón tay của Ôn Dư Nhiễm run lên một chút.
Ôn Dư Nhiễm quay đầu lại.
Nhìn thấy tiểu cô nương đang nghiêng đầu, đôi mắt đen bóng, làn da trắng như sứ không có tì vết.
Giọng nói của tiểu cô nương vẫn nhẹ nhàng như lông vũ được nhuộm bằng mật ong, nói: "Ôn Dư Nhiễm, chị không vui sao?"
Ôn Dư Nhiễm không nói chuyện.
Trong lòng thật sự rất loạn.
"Chị đừng không vui." Ninh An tiến lên phía trước một bước.
Ôn Dư Nhiễm cảm thấy bên hông có chút ngứa.
Là cánh tay của tiểu cô nương ôm lên, ấn vào nếp gấp của quần áo, hơi thở lạnh lẽo phả vào da thịt xuyên qua lớp áo.
"Đừng không vui, được không?"
"Chỉ cần chị không bỏ rơi em, em sẽ không rời đi."
Đầu của tiểu cô nương nằm gọn trong lòng ngực của Ôn Dư Nhiễm, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy eo của Ôn Dư Nhiễm. Động tác có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng Ôn Dư Nhiễm cảm thấy rằng mình không thể thoát ra được.
Một lúc sau, Ôn Dư Nhiễm khẽ thở dài một hơi, nâng cánh lên ôm tiểu cô nương.
Tiểu cô nương ngoan ngoãn co rút trong lòng ngực của Ôn Dư Nhiễm.
Có vẻ như thật sự sẽ không đi.
Ôn Dư Nhiễm không biết trong lòng có cảm giác như thế nào, tiếng nhịp tim đập mạnh vẫn còn vang ở bên tai, những tiếng động khác đều bị tiếng gió triệt tiêu, chỉ có độ ấm trên cánh tay là chân thật.
"Thật sao?" Ôn Dư Nhiễm nghe được bản thân mình đang hỏi một câu không hề có ý nghĩa.
Nhưng bản thân nàng lại thật sự mong đợi một câu trả lời.
"Thật." Tiểu cô nương nói.
—— thật sao?
—— thật.
Câu hỏi và câu trả lời này thật nhàm chán và không hề có ý nghĩa, nhưng đã mang lại cho nàng một chút dũng khí, nỗi lo âu cứ như vậy mà tiêu tan.
Khóe miệng của Ôn Dư Nhiễm nhịn không được giơ lên một vòng cung nhỏ.
Giây tiếp theo.
Tiếng chuông điện thoại di động phá vỡ bầu không khí.
"Điện thoại reo." Ninh An nhắc nhở nàng.
"Ừm........được." Ôn Dư Nhiễm có chút miễn cưỡng buông lỏng tiểu cô nương ra, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Màn hình thông báo hiện là "Điền Tiểu Hinh".
Ninh An đứng bên cạnh, tầm mắt nhìn nhẹ vào màn hình điện thoại của Ôn Dư Nhiễm, sau đó rất tự nhiên mà dời tầm mắt hướng sang chỗ khác.
Tiếp sau đó Ninh An cúi đầu xuống.
Toàn bộ khuôn mặt chìm trong bóng tối.
Ôn Dư Nhiễm không nhận thấy sự thay đổi của tiểu cô nương, vì vậy nàng trả lời điện thoại. chào đón với một nụ cười khách sáo.
"Cuối cùng thì cậu cũng đã trở lại." Ôn Dư Nhiễm nói.
Trong khi nói, nàng quay lưng lại theo thói quen và bước ra xa tiểu cô nương vài bước.
"Ngày mai đáp máy bay sao? Để mình đến đón, lúc trước cậu rời đi mình cũng chưa mời cậu một bữa cơm. Lần này tiệc chiêu đãi không thể thiếu."
Điền Tiểu Hinh nói cho nàng biết thông tin của chuyến bay, hai người trò chuyện trong một lúc, từ kinh nghiệm du học của Điền Tiểu Hinh đã trải qua cho đến nói về sự phát triển công ty của Ôn Dư Nhiễm.
Giọng điệu của Ôn Dư Nhiễm vẫn duy trì sự nhiệt tình hình thức trong suốt quá trình, Điền Tiểu Hinh cũng đáp lại rất nhiệt tình, nhưng chỉ là sự nhiệt tình trên bề mặt.
Thời gian trong khi trò chuyện trôi qua. Cuối cùng, cuộc trò chuyện cũng kết thúc.
Ôn Dư Nhiễm nói thêm vài câu khách sáo, rồi sau đó cúp điện thoại.
Hửm?
Tiểu cô nương đi đâu rồi?
Khi Ôn Dư Nhiễm quay đầu nhìn lại, phát hiện tiểu cô nương đã không còn ở ban công.
Có lẽ nghĩ nàng nghe điện thoại lâu nên chạy đến chỗ khác tham quan đi.
Đang suy nghĩ, Ôn Dư Nhiễm mở cửa kính bên ngoài ban công bước vào, nhìn thấy tiểu cô nương đang ngồi trên sô pha xem TV.
Một tia khác thường cũng không có.
Ôn Dư Nhiễm cũng không để tâm đến vấn đề này, trong đầu chỉ hiện lên kế hoạch cho lịch trình đến sân bay đón vào ngày mai, rồi bước đến xem TV cùng với tiểu cô nương.
...........
Vào buổi tối.
Lúc này là cuối tháng 5, thời tiết có chút nóng, trong phòng ngủ có lắp điều hòa, bước từ phòng tắm đi ra thật sự cảm thấy rất mát.
Ôn Dư Nhiễm tắm xong liền chui vào trong chăn bông. Lúc này tiểu cô nương đã nằm ở trên giường.
"Hôm nay đi ngủ sớm một chút đi, sáng mai tôi còn có chuyện phải làm." Ôn Dư Nhiễm nói xong liền tắt đèn, nằm xuống gối đầu.
"Chuyện gì?" Ninh An đột nhiên hỏi.
Giọng điệu vẫn ngọt ngào nhưng chỉ là âm cuối có chút lạnh lẽo.
Ôn Dư Nhiễm có chút buồn ngủ, không chú ý đến điểm không thích hợp này, thuận miệng trả lời: "Không có việc gì, chỉ là đến sân bay đón một người quen."
"Ồ."
Tiểu cô nương kêu một tiếng "Ồ" đơn điệu, và sau đó không có âm thanh nào.
Ôn Dư Nhiễm không muốn nói chuyện phiếm nữa, xoay người nằm ngửa mặt lên trần nhà, nhắm mắt chuẩn bị tiến vào giấc ngủ.
Sau khi ngủ một giấc, Ôn Dư Nhiễm cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Nàng khẽ nhíu mày, mở to mắt ra, nhịp tim đập nhanh gấp đôi, sau lưng toát ra vài giọt mồ hôi lạnh.
"Em làm gì vậy?" Ôn Dư Nhiễm nhìn thấy rõ người ở phía trên, nhẹ nhàng thở ra, nhưng thân thể vẫn căng chặt.
Nhìn thấy cánh tay của tiểu cô nương đang chống ở hai bên sườn của nàng, nhẹ nhàng đè lên người của nàng, bím tóc buộc đuôi ngựa xõa xuống, đôi mắt đen nhánh hoà tan trong bóng tối, những cảm xúc áp lực hiện lên trong đáy mắt.
Ôn Dư Nhiễm vẫn có chút không hiểu tình hình.
"Làm sao vậy?" Ôn Dư Nhiễm hỏi một câu.
Ninh An không nói một lời.
Ôn Dư Nhiễm không thể đoán ra chuyện gì đang xảy ra, nhưng chỉ muốn nhanh chóng đi ngủ, vì vậy nàng đưa tay lên vỗ vai trấn an tiểu cô nương
"Đừng nháo, đi ngủ thôi......" Ôn Dư Nhiễm nhẹ giọng nói.
"...... Ưm."
Lời nói còn chưa nói xong, miệng của Ôn Dư Nhiễm đã bị chặn lại.
Sau đó có hơi một hơi lạnh tràn vào thần tốc, lạnh đến mức khiến nàng không khỏi rùng mình.
Nụ hôn này không ôn nhu chút nào, mang theo mười phần tính xâm lượt.
Trong chốc lát, Ôn Dư Nhiễm bị nụ hôn làm cho choáng váng, lúc bắt đầu nàng còn chống đẩy vài cái, nhưng lúc sau cũng không muốn giãy giụa nữa.
Sự hiểu biết về thân thể của nàng cùng với bản năng tín nhiệm đã được đặt ở nơi đó, Ôn Dư Nhiễm thật sự cũng không cảm thấy sợ hãi cho lắm, vì vậy thuận theo tự nhiên mà tiếp tục.
Chỉ là hôm nay tiểu cô nương có gì đó không thích hợp.
Cảm xúc trong đôi mắt mang theo điên cuồng, động tác cũng mang theo chiếm hữu điên cuồng, vốn dĩ Ôn Dư Nhiễm đã có chút mệt mỏi, kết quả lúc sau còn được cho ăn no hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, Ôn Dư Nhiễm nằm trên giường không còn sức lực, thân thể như muốn tan ra trong chăn bông, mệt đến mức không nhấc nổi cánh tay.
Tiểu cô nương vẫn là một bộ dáng bình thường không sao cả, bắt đầu ôm nàng đi tắm rửa một chút.
Dòng nước ấm chảy lên da thịt rất thoải mái, thân thể của Ôn Dư Nhiễm cũng rất mệt mỏi, nằm ở trong bồn tắm mơ màng nhắm mắt lại, hai mắt chìm vào bóng tối dần dần ngủ say.
Mơ hồ còn có một giấc mơ đẹp.
......
Editor: sức độc chiếm của Ninh An mạnh lắm, để ẻm ghen là có chỉ có liệt giường.
Danh Sách Chương: