...................
Ôn Dư Nhiễm có chút cứng đờ đứng tại chỗ, cánh tay vẫn còn bị tiểu cô nương giữ chặt.
Giọng nói của tiểu cô nương chui vào tai nàng từng chữ một, rồi đâm sâu vào trái tim của nàng.
Từng chữ một tạo thành một câu nói rõ ràng, ý nghĩa của câu nói lần lượt lướt qua trong đầu nàng, nàng nghe đều hiểu hết, nhưng nàng vẫn không biết phải phản ứng thế nào.
Tư thế này và khoảng cách này cũng khá khác thường
Ôn Dư Nhiễm có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập của mình, cũng có thể cảm nhận rõ ràng dưới đáy lòng gợn lên từng cơn sóng, tất cả những suy nghĩ bị đè nén bấy lâu nay đã tìm thấy một khe hở mới và chen chúc tràn lên.
Áp lực trên cánh tay cũng rất rõ ràng.
Khoảng cách quá gần, gần đến mức không thể nào suy nghĩ.
"Trước tiên em buông tay ra đi." Ôn Dư Nhiễm đờ đẫn nói.
Tiểu cô nương vẫn không nhúc nhích.
Ngón tay nắm chặt đến gắt gao, giống như chỉ cần thả lỏng một chút, Ôn Dư Nhiễm sẽ biến mất.
"Buông tay ra."
Giọng nói của Ôn Dư Nhiễm vô cùng lạnh lùng, trên mặt không chút biểu cảm.
Chỉ có bên tai hồng hồng.
Tiểu cô nương tỏ ra như không nghe thấy, sức lực trên tay vẫn không hề suy giảm.
Ôn Dư Nhiễm hít sâu một hơi, cơn bực bội không kiềm chế được dâng lên, trong lòng rất hỗn loạn.
Phải đối mặt với cảm giác bị cưỡng ép khiến nàng rất khó chịu, sự cường ngạnh xâm lược khiến nàng không tự chủ được mà sinh ra đề phòng, xen lẫn với những rung động như có như không, đan xen phức tạp đến mức không rõ ràng.
Ôn Dư Nhiễm thử tránh đi một chút.
Vẫn không thể thoát khỏi hoàn toàn.
"Em có buông ra không?" Giọng của Ôn Dư Nhiễm hoàn toàn lạnh đi.
Giọng nói vô cùng lạnh lùng, nhưng nhịp tim lại đập nhanh đến đáng sợ.
Khi giọng nói rơi xuống, áp lực trên cánh tay không những giảm bớt mà còn tăng lên đáng kể, ngón tay của tiểu cô nương rất dùng sức, Ôn Dư Nhiễm có thể cảm nhận được đau đớn rõ ràng.
Ôn Dư Nhiễm cố gắng đè nén những suy nghĩ hỗn loạn đó xuống, khẽ nhíu mày.
Yên tĩnh.
Bầu không khí liền trở nên bế tắc đến ngượng ngùng, tiểu cô nương đột nhiên buông lỏng tay ra, rồi sau đó run rẩy, chậm rãi buông tay ra.
Khi cánh tay được tự do, Ôn Dư Nhiễm lùi lại về sau một bước rất lớn, nhìn về phía tiểu cô nương.
Chỉ thấy tiểu cô nương cúi thấp đầu, khuôn mặt thu lại giữa hai bím tóc đen, hàng mi mảnh mai che khuất đôi mắt, thân thể hơi cuộn tròn, trông có vẻ rất đau lòng.
Hai người đều không nói lời nào, rất bế tắc.
Sự giằng co này tiếp tục trong một lúc lâu, cuối cùng tiểu cô nương cũng lên tiếng.
"Thật xin lỗi." Giọng nói của tiểu cô nương lộ ra vẻ rụt rè, như thể vừa mới làm chuyện gì xấu, đang nhận sai với người lớn.
"Thật xin lỗi, em không nên mạo phạm chị như thế, em sẽ không làm như vậy nữa."
"Nếu, nếu như Ôn tổng không thích em, bây giờ em sẽ đi ngay...... Em sẽ không bao giờ quấy rầy Ôn tổng nữa..."
Tiểu cô nương nói càng lúc càng nhỏ, mơ hồ lộ ra khóc nức nở, khi nói xong lời cuối cùng, tiểu cô nương ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt đẫm nước với vành mắt hồng hồng.
"Em thật sự chỉ muốn đến gần Ôn tổng một chút... Không nghĩ đến sẽ khiến chị tức giận... Thật sự xin lỗi, em không cần quà... Em, em có một yêu cầu nho nhỏ cuối cùng, có thể hay không....... Mong chị hãy cất giữ sợi dây chuyền này, đừng vứt đi, như vậy sau này khi nhìn thấy nó cũng có thể một chút nhớ đến em... "
" Ôn tổng, em thật sự rất thích chị......."
Giọng nói của tiểu cô nương đã nhỏ đi rất nhiều, cất giấu tiếng khóc nức nở hèn mọn, đôi mắt ngập nước kia nhìn chăm chú Ôn Dư Nhiễm, sâu trong đôi mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng đến tận xương tuỷ.
Ôn Dư Nhiễm nhìn đôi mắt đẫm nước kia, trong lòng cảm thấy có một chút đau xót.
Sự bực bội không thể khống chế, đã sớm hoàn toàn tan thành mấy khói, trái tim mềm nhũn đến rối loạn, Ôn Dư Nhiễm muốn mở miệng nói cái gì, há miệng thở dốc, cái gì cũng chưa nói ra.
Vào lúc này nếu giữ tiểu cô nương ở lại, là chấp lời tỏ tình trong vỏ bọc.
Ôn Dư Nhiễm còn có chút do dự.
Ninh An nhìn ánh mắt do dự của nàng, sau đó lùi lại mấy bước, nghẹn ngào nói câu cuối cùng.
"Vậy em đi đây...... Tạm biệt."
Sau khi nói xong, Ninh An liền xoay người, sau đó đi từng bước một tiến đến cánh cửa.
Mỗi một bước đi đều rất chậm.
Nhưng cho dù có chậm đến đâu cũng sẽ đi xong. Chỉ trong nháy mắt, Ninh An đã đi đến cửa, dùng ngón tay chậm rãi phủ lấy tay nắm cửa.
Sau lưng vẫn không có động tĩnh gì.
Ninh An cúi thấp mặt xuống, một tia kiên nhẫn hiện lên trong đôi mắt đỏ hoe đang khóc.
Cuối cùng, Ninh An ấn tay nắm cửa xuống, bước ra ngoài.
..........
Tiểu cô nương rời đi.
Tiếng đóng cửa rất nhẹ, nhưng nghe đến rõ ràng.
Ôm Dư Nhiễm đứng yên một chỗ trong ba phút, mới miễn cưỡng lấy lại tâm trí. Nàng nhặt hộp quà trên bàn trà và đem sợi dây chuyền đặt lại trở về.
Nhịp tim vẫn chưa bình tĩnh trở lại.
Thật ra...... Như vậy cũng khá tốt.
Xong hết mọi chuyện, không cần phải rối rắm nữa, nàng không cần phải đi đoán tiểu cô nương rốt cuộc là có tâm tư gì, cũng không cần phân bố nhiều thời gian và sức lực như vậy, cuộc sống có thể trở về đúng quỹ đạo.
Ôn Dư Nhiễm xoa xoa huyệt thái dương, đột nhiên cảm thấy toàn thân mệt mỏi.
Nàng ngã xuống sô pha, trong lòng vẫn còn rối bời không thể cứu vãn, trong đầu chỉ còn lại đôi mắt đẫm nước mắt của tiểu cô nương, cố gắng thử thoát ra, nhưng cũng không thể nào thoát ra được.
Bên tai mơ hồ vẫn còn sót lại giọng nói của tiểu cô nương.
—— "Ôn tổng, em thật sự rất thích chị......"
—— "Em thật sự rất thích chị......"
—— "Em thật sự rất thích chị......"
Âm thanh lặp đi lặp lại, cứ như là dấu vết ở trên màng nhĩ, ồn ào đến không thể yên tĩnh.
Thoạt nhìn, không giống như là đang giả vờ.
Nếu tiểu cô nương thật sự thích nàng......
Nếu như vậy, chắc tiểu cô nương đau lòng lắm......
Ôn Dư Nhiễm nghĩ đến đây, tim lại đau một chút.
Cảm giác áy náy nhè nhẹ bắt đầu tăng lên, hết đợt này đến đợt khác, sự đề phòng ban đầu của nàng đã tan biến sạch sẽ, nàng gần như nghiêng về một phía, muốn tin vào câu chuyện xưa lãng mạn kia.
Trong nháy mắt xúc động.
Ôn Dư Nhiễm cầm lấy điện thoại lên, mở WeChat ra và chọn "naw". Nàng nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện, ngón tay dừng trên bàn phím một lúc lâu.
Nàng cảm thấy rằng mình nên gửi một cái gì đó, vì vậy bắt đầu gõ một cách vô thức.
Gõ một đoạn, cảm thấy không thích hợp, xoá nó đi.
Lại gõ một đoạn văn bản khác, nhưng vẫn là không thích hợp.
Lại gõ......
Năm phút sau, Ôn Dư Nhiễm vẫn chưa gửi được một tin nhắn nào.
Ôn Dư Nhiễm ngẩng đầu lên, thở dài ra một hơi, cơn xúc động vừa rồi đã không còn nữa.
Cứ như vậy đi.
Ôn Dư Nhiễm đem điện thoại để sang một bên, đi vào phòng tắm, tắm rửa cái đã.
Tắm rửa có thể giúp bình tĩnh hơn.
Nàng thầm nghĩ.
Nhưng thực tế hiệu quả cũng không lớn, sau khi tắm rửa xong nàng nằm trên giường, cảm giác mệt mỏi quấn lấy cả người, nhưng vẫn không ngủ được, tiếng nhịp tim đập rõ ràng, tất cả những suy nghĩ vướng bận đều khuếch đại trong bóng tối.
Cuối cùng, nàng vẫn luôn lăn lộn đến hai ba giờ đêm, rồi mới mê man chìm vào giấc ngủ.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu vẫn còn một ý niệm——
Tiểu cô nương không nói lời chúc ngủ ngon với nàng.
..........
Hậu quả của việc mất ngủ khá rõ ràng, ngày hôm sau, hiệu quả công việc của Ôn Dư Nhiễm giảm xuống rất mạnh, thậm chí nàng còn thất thần trong cuộc họp, nàng bắt buộc phải thông báo kết thúc sớm cuộc họp, sau đó dành thời gian nhắm mắt nghỉ ngơi, cố gắng hết sức để điều chỉnh trạng thái.
Nhưng ngay khi nhắm mắt lại, tâm trí đã quay sang một phương hướng không xác định.
Tiểu cô nương thế nào lại không nói chúc ngủ ngon với nàng
Không những không nói chúc ngủ ngon mà còn không nói chào buổi sáng.
Ý nghĩ này khiến Ôn Dư Nhiễm cảm thấy rất không thích hợp, cực kỳ không thích hợp.
Thậm chí nàng còn lấy điện thoại di động ra để kiểm tra liên tục giữa giờ làm việc, làm mới nó hết lần này đến lần khác nhưng một tin nhắn mới cũng không có.
Ôn Dư Nhiễm nhận ra trạng thái của mình không đúng, cảm thấy có thể là do mình quá mệt mỏi, nên giữa trưa đến phòng nghỉ để ngủ.
Sau khi ngủ trưa, tinh thần cảm thấy tốt hơn nhiều.
Một khi tinh thần đã tốt lên, nghĩ đến công việc cũng liền phấn chấn, hiệu quả công việc từ từ tăng lên.
Nhưng cứ cách mười phút, Ôn Dư Nhiễm lại theo thói quen liếc nhìn màn hình điện thoại, hoàn toàn không thể kiềm chế được.
Vẫn là không có tin nhắn mới.
Một tin nhắn mới của tiểu cô nương cũng không có.
Ôn Dư Nhiễm híp mắt, đưa tay luồn vào trong mái tóc xoăn mềm mại, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt vị bên sườn não, nhàn nhạt có chút bực bội, cũng không biết là đang khó chịu cái gì.
........
Bởi vì hiệu suất làm việc buổi sáng quá thấp, công việc tích tụ dồn dập, nhất định phải tăng ca.
Ôn Dư Nhiễm chậm rãi tiến vào trạng thái làm việc, cũng không hề nhìn điện thoại, chuyên tâm làm việc, nhất thời quên mất thời gian.
Chờ đến khi bụng cảm thấy khó chịu, Ôn Dư Nhiễm mới nhớ rằng mình chưa ăn tối.
Ngày thường vào thời điểm này, tiểu cô nương đều mang cơm tối đến đây...
Hiện tại vẫn không có đến......
Cảm giác bực bội lại dâng trào lên.
Ôn Dư Nhiễm hít sâu mấy hơi, kìm nén cảm xúc, gọi điện thoại, bảo thư ký mang bữa tối vào.
.........
Cảm giác bực bội khó giải thích này vẫn luôn kéo dài khi về đến nhà.
Một khi không phải làm việc, lực chú ý được tự do, những cảm xúc khó hiểu bắt đầu trào dâng, cảm giác bực bội và cảm giác áy náy, khiến cho tinh thần không được yên tĩnh.
Hôm nay tám phần cũng không có "Ngủ ngon".
Ôn Dư Nhiễm cầm lấy điện thoại, mở WeChat lên một cách vô thức, sau đó mở ra lịch sử trò chuyện với "naw", cuộn lên trên từng cái một.
Những tin nhắn trò chuyện lúc trước hiện lên trong mắt, lôi kéo những hồi ức trồi lên.
Tiểu cô nương sẽ nói "Chào buổi sáng" và " Ngủ ngon" với nàng.
Tiểu cô nương sẽ cùng nàng nói về những chuyện thú vị, kinh nghiệm và quan điểm của tiểu cô nương đều khiến người ta ngạc nhiên.
Tiểu cô nương sẽ quan tâm đến nàng ở mọi thời điểm, mỗi một câu nói đều có thể sưởi ấm trái tim của nàng.
......
Ôn Dư Nhiễm đọc một cách chậm rãi, vẫn có thể nhớ lại tâm trạng của mình khi đó.
Rốt cuộc cũng kéo lên đến tin nhắn cuối cùng.
Và đó là tất cả.
Khả năng về sau sẽ không có nữa.
Không có chào buổi sáng, không có chúc ngủ ngon, không có đưa cơm, cũng sẽ không có người liền chạy đến bên cạnh khi nàng đau bụng kinh.....
Ôn Dư Nhiễm càng nghĩ càng khó chịu.
Ngực phồng lên, như thế nào cũng đều không phải tư vị.
Nàng nằm trên giường, lăn qua lộn lại tự hỏi, nhớ đến lời tỏ tình dễ nghe đó, nhớ đến đôi mắt hồng hồng bởi vì khóc của tiểu cô nương khi rời đi, nhớ đến sợi dây chuyền kia, rốt cuộc vẫn chưa được đeo vào cổ của tiểu cô nương.....
Tiểu cô nương như vậy, chắc là chân thành nhỉ.
Là chân thành phải không.
Quên đi.
Coi như là chân thành đi.
Nếu tiểu cô nương là chân thành, vì cái gì mà mình phải từ chối như vậy?
Chính mình đối với tiểu cô nương cũng có cảm giác, vậy tại sao không thể thử một lần?
Vậy tại sao không thể thử một lần?
Vậy tại sao không thể thử một lần?
Khi những ý niệm này đã nhảy ra, thì không thể rút lại được, câu hỏi này cứ lặp đi lặp lại trong đầu nàng, tìm không thấy lý do gì để từ chối.
Trí tưởng tượng của con người thật phong phú, giả định có điều kiện, có thể tưởng tượng ra quá nhiều chi tiết vừa ý, mọi ý tưởng dựa trên giả thiết này đều tốt đẹp như vậy.
Tốt đẹp đến mức muốn có được nó.
Ôn Dư Nhiễm hít sâu một hơi, cầm điện thoại lên, bấm vào sổ danh bạ, cuối cùng bấm vào "Tiểu nha đầu".
Hiện tại mới 22: 00, tiểu cô nương chắc là vẫn chưa ngủ.
Một sự thúc giục không biết tên đã thúc đẩy nàng, Ôn Dư Nhiễm nhìn nút quay số điện thoại màu xanh lục trong nửa phút.
Cuối cùng, vẫn là ấn xuống.
"Tích ——"
"Tích ——"
"Tích ——"
Ôn Dư Nhiễm chưa bao giờ cảm thấy tiếng quay số điện thoại dài như vậy, nhịp tim nhanh lên một chút, sự căng thẳng đi dọc theo tim lan tràn đến đầu ngón tay.
Cuộc gọi được kết nối.
Ống nghe yên tĩnh không tiếng động.
"Alo?" Ôn Dư Nhiễm cố ý mở miệng trước.
Có đáp lại, là giọng nói của tiểu cô nương: "Ôn tổng có chuyện gì sao?"
Ôn Dư Nhiễm thay đổi tư thế cầm điện thoại, nói:
"Tôi nghĩ sợi dây chuyền đó dù sao cũng là tặng cho em. Đặt ở chỗ của tôi không tốt lắm. Chúng ta hẹn gặp mặt đi."
Đây là lần đầu tiên nàng hẹn gặp một người không có liên quan đến công việc, trong lòng có chút mới mẻ và căng thẳng, Ôn Dư Nhiễm thắt chặt thần kinh.
Bên kia im lặng trong một lúc.
Loại im lặng này rất tra tấn người khác, Ôn Dư Nhiễm khẽ nhíu mày, ngón tay trên điện thoại siết thật chặt.
Cuối cùng, giọng nói của tiểu cô nương đã phá vỡ sự im lặng.
"Chỉ có chuyện này thôi sao?" Tiểu cô nương nhẹ nhàng nói.
"Ừm." Ôn Dư Nhiễm lên tiếng.
"Quên đi, để sau rồi nói."
Giọng nói của tiểu cô nương lộ ra một tia uỷ khuất rất nhỏ, như là đang giận dỗi.
"Chờ một chút,"
Ôn Dư Nhiễm cắt đứt lời, nhịp tim đột nhiên đập nhanh hơn, toàn thân đều căng chặt lên:
"Còn có chuyện khác."
"Chuyện gì?" Tiểu cô nương truy vấn.
Ôn Dư Nhiễm nhắm mắt lại, bên tai truyền đến tiếng tim đập cực kỳ rõ ràng, tiếng này còn mạnh hơn lúc vừa rồi.
Sau đó, nàng nhẹ giọng nói năm chữ.
"Chúng ta thử xem sao."
.........
Trong căn phòng đen nhánh, Ninh An đứng đối diện với bức tường đổ nát, trên tay cầm điện thoại di động.
Nghe những lời nói kia trong ống nghe truyền đến, khóe miệng Ninh An nhếch lên một nụ cười, tiếng cười tràn ra trên môi.
Tiếng cười có vui mừng, có sung sướng.
Đã không còn cô đơn nữa, nhưng không có ngạc nhiên.
Tất cả sự chờ đợi lâu dài đã tìm thấy điểm kết thúc, tất cả những cơn ác mộng điên cuồng đã tìm thấy câu trả lời.
Ninh An đã quên mất chính mình khát vọng giây phút này trong bao lâu rồi.
Nhưng bất luận như thế nào ——
Cô đã được như ước nguyện.
............
Editor: Ôn tổng cứ thích tự ngược bản thân, từ chối người ta cho đã, rồi tối về tương tư người ta đến mất ăn mất ngủ, rồi quay ngược lại thổ lộ. Ngạo kiều đến tẩu hoả nhập ma rồi ^^. Ôn tổng có tính toán đến đâu cũng đều kèo dưới Ninh An, thấy ẻm không ngạc nhiên là hiểu sao rồi.
Chương này đủ 40 bình chọn, ngày mai em up chương tiếp theo.
Danh Sách Chương: