• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



.................

Tại sao trận pháp mất đi hiệu lực?

Ôn Dư Nhiễm rùng mình một cái, lo lắng mơ hồ vừa rồi đã biến thành sự thật.

Cổ tay đau đớn từng đợt, đôi mắt sâu không thấy đáy của Ninh An nhìn chằm chằm vào nàng.

Đáy mắt cực kỳ lạnh lẽo, không có một tia cảm xúc.

Nàng không biết tiếp theo tiểu cô nương sẽ làm gì, cũng không biết nên phản ứng như thế nào. Nỗi sợ hãi không biết tên đã bắt lấy trái tim của nàng, như một tấm lưới phong toả tất cả đường lui.

Ôn Dư Nhiễm theo bản năng lùi lại về phía sau, gót chân chống vào chân giường, nàng ngã xuống mép giường, cổ tay phải vẫn còn bị tiểu cô nương giam cầm chặt chẽ trong tay, khiến nàng rất đau.

"Đau... em buông tay ra trước đi....." Giọng nói của Ôn Dư Nhiễm đều phát run, không tự tin nói lên một câu.

Lúc này, tiểu cô nương tiến lên một bước rồi nghiêng người về phía trước, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng kéo gần lại, Ôn Dư Nhiễm buộc phải ngã về phía sau, suýt chút nữa ngã xuống giường, không thể lui nữa.

Hơi thở của Ôn Dư Nhiễm dường như ngưng trệ, môi đều đánh run lên. Khuôn mặt xinh đẹp của tiểu cô nương gần trong gang tấc, mái tóc đuôi ngựa rũ xuống trên mặt của nàng, đuôi tóc khiến làn da từng đợt phát ngứa.

"Tại sao?"


Tiểu cô nương nhẹ nhàng hỏi, giọng nói ngọt ngào như bóc vỏ quả vải, từng chữ đều chứa nước sốt ngọt ngào, dụ Ôn Dư Nhiễm mở miệng nói.

Tâm trí của Ôn Dư Nhiễm đã bị doạ đến loạn thành một mớ hỗn độn, nàng chỉ nhìn đôi môi đang đóng mở của tiểu cô nương, cũng không biết nói gì.

"Chị muốn cái này sao?" Ninh An một tay nắm lấy cổ tay của nàng, một tay lấy mặt dây chuyền ngọc bội từ trong cổ áo ra.

Miếng ngọc bội lạnh lẽo trong suốt phát sáng dưới ánh đèn.

Hàm răng của Ôn Dư Nhiễm khẽ run lên, nàng cứng đờ nhìn vào đôi mắt của tiểu cô nương, từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ: "Không có."

Tác dụng của rượu đỏ từng chút một leo lên, đầu cảm giác hơi choáng váng, sự sợ hãi cũng mơ hồ tê liệt, lá gan của Ôn Dư Nhiễm dần dần lớn lên.

"Không có." Giọng nói của Ôn Dư Nhiễm lần này đã ổn định rất nhiều, âm thanh cũng không còn run nữa. Rượu bắt đầu lan tràn theo huyết mạch, giảm bớt sự sợ hãi trong lòng:

"Em hiểu lầm rồi, tôi chính là......"

Đôi mi cong vút của tiểu cô nương khẽ nhấp nháy: "Chính là cái gì?"

Giọng điệu vẫn ngọt ngào, giống như đang nói những lời âu yếm.

Ôn Dư Nhiễm khẽ nuốt nước bọt, rồi sau đó mỉm cười một cái.

"Chính là tôi chỉ muốn ôm em một chút. Đã lâu không gặp, tôi......"

Sau khi nói xong, Ôn Dư Nhiễm nghe thấy bên tai có tiếng nhịp tim đập quá nhanh, hơi thở dồn dập như sóng biển. Thái độ xoay chuyển quá mức thẳng thắn, bản thân nàng cũng cảm thấy lời nói này không đáng tin.

Ninh An đột nhiên nở nụ cười.

Không có độ ấm trong nụ cười, đáy mắt lạnh băng thành một mảnh.

"Được rồi." Ninh An nhẹ nhàng nói ra hai chữ này, làm theo như lời của Ôn Dư Nhiễm, nghiêng người ôm lấy nàng.

Cái ôm này vô cùng cứng ngắc, Ninh An đè lên trên người Ôn Dư Nhiễm, tay phải vẫn gắt gao nắng lấy cổ tay của nàng, cánh tay trái nhẹ nhàng vòng qua bả vai của nàng, nghiêng về phía trước nhẹ nhàng ôm, miễn cưỡng có thể tính là một cái ôm.

Vào lúc hai bờ vai chạm vào nhau, Ôn Dư Nhiễm có thể cảm thấy cơn lạnh lẽo xuyên qua lớp quần áo truyền vào, nàng nhịn không được, rùng mình lần nữa.

"Chị muốn cái gì, có thể nói với em."

Hơi thở lạnh lẽo của tiểu cô nương phả vào bên tai của Ôn Dư Nhiễm, từng đợt nhẹ nhàng xuyên vào trái tim của nàng.

"Chị muốn cái gì thì chỉ cần chủ động nói với em, em đều sẽ cho...... Không cần phải hợp tác với người ngoài lừa gạt em, được không?"

Giọng nói kia ngày càng mềm mại, mềm mại đến mức mọi thứ trên đời này đều có thể tan chảy ở bên trong.

Ôn Dư Nhiễm không thể hiểu rõ ý của tiểu cô nương, nhịp tim đập nhanh như muốn tràn ra ngoài. Cổ tay của nàng bị siết chặt, không thể thoát ra.


Tiểu cô nương nghiêng đầu xuống, lộ ra làn da trắng như tuyết trên cổ và sợi dây đỏ tươi trên da thịt. Sau đó tiểu cô nương nắm lấy cổ tay của nàng áp nó dán vào cổ, trượt từng chút một về phía sau cổ.

Đầu ngón tay của Ôn Dư Nhiễm bị động chạm làn da trên cổ của tiểu cô nương, đầu ngón tay lạnh lẽo đến ảm đạm.

"Chị muốn mặt dây chuyền ngọc bội này, đúng không." Giọng nói nhẹ nhàng mang theo một tia lạnh lẽo áp vào bên tai nàng.

Tiểu cô nương cầm tay của nàng, hướng dẫn nàng chạm vào sợi dây màu đỏ trên cổ.

Ngón tay của Ôn Dư Nhiễm run lên, nàng đã cảm nhận được kết cấu của sợi dây này, sau đó chỉ cần di chuyển một chút sẽ chạm vào nút khóa của sợi dây.

"Nếu chị muốn thì hãy lấy xuống đi."

Lời nói của tiểu cô nương đã lay động thần kinh của nàng, mê hoặc kéo nàng hướng vào chỗ sâu bên trong.

"Cứ lấy đi, sau đó em sẽ bị tên đạo sĩ kia đánh tan, chị cũng không cần phải sợ hãi nữa......."

"Em sẽ vĩnh viễn biến mất, sẽ không có ai quấn lấy chị nữa, sẽ không có ai đưa cơm cho chị nữa, sẽ không có ai cùng chị nói chuyện phiếm nữa......"

"Chị cầm đi đi. Chỉ cần chị muốn, em sẽ cho chị."

......

Giọng nói kia như mang theo ma lực, từng chữ từng chữ đều đâm vào tim của Ôn Dư Nhiễm.

Ôn Dư Nhiễm không thể hiểu được cảm xúc điên cuồng này, cũng không thể hiểu tại sao tiểu cô nương lại sẵn sàng giao điểm yếu của mình vào tay nàng.

Dễ dàng như vậy, cam tâm tình nguyện như vậy.

Nàng chỉ cảm thấy cảm xúc này đối với tiểu cô nương quá đáng sợ, cố chấp lại hẹp hòi, có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào, khiến nàng không thể nhìn thấy con đường phía trước.

Khiến nàng chỉ muốn chạy thoát.

Kỳ thật nghĩ lại, cho dù không có tiểu cô nương. Nàng có tiền, có địa vị, muốn tìm được một người ngoan ngoãn biết nghe lời, cũng không phải là chuyện khó.

Tiểu cô nương không phải là không thể thay thế, căn bản không đáng để nàng mềm lòng.

Đừng mềm lòng.

Đừng mềm lòng.

Đừng mềm lòng.

Nếu muốn thoát khỏi Ninh An, đây là cơ hội duy nhất. Trận pháp của Hoàng đại sư hoàn toàn vô dụng, nếu bỏ qua cơ hội này, e rằng thật sự rất khó chạy thoát.

Ôn Dư Nhiễm hơi uốn cong ngón tay, liền niết khóa của sợi dây đỏ vào lòng bàn tay.


Chỉ cần một động tác nhẹ nhàng là có thể lấy mặt dây chuyền ngọc bội xuống, khi mặt dây chuyền ngọc bội được tháo ra, tiểu cô nương sẽ không bao giờ dây dưa với nàng nữa.

Nàng có thể tiếp tục sống một cuộc sống bình thường, không cần phải sợ hãi tiểu cô nương đột nhiên xuất hiện nữa, có thể ngủ yên giấc mà không cần lo lắng có hồn ma đi vào trong giấc mơ nữa.

Một cuộc sống bình thường mà nàng ngày đêm tơ đêm, đang nằm trong tay của nàng.

Nhưng......

................

"Em đã đưa đến trên tay chị, tại sao chị không động thủ?" Tiểu cô nương vòng tay qua ôm nàng, âm cuối hơi nâng lên, như thể đang thật sự thắc mắc.

Tại sao nàng vẫn còn chưa ra tay?

Tại sao?

Ôn Dư Nhiễm cũng tự hỏi bản thân nhiều lần, ngón tay của nàng run đến lợi hại, trong lòng nàng đã liệt kê ra hàng ngàn lý do nên động thủ, nhưng tại sao nàng không thể đưa ra quyết định cuối cùng.

Giây tiếp theo, nàng nghe thấy tiếng cười của tiểu cô nương.

Ninh An buông lỏng cổ tay và bả vai của Ôn Dư Nhiễm ra. Ôn Dư Nhiễm ngã xuống giường, nằm ngửa nhìn nụ cười trong trẻo thuần khiết của tiểu cô nương.

"Em biết chị luyến tiếc em." Tiểu cô nương mỉm cười nói.

Nói xong, tiểu cô nương cúi đầu xuống, cẩn thận hôn lên đôi môi của Ôn Dư Nhiễm.

Ôn Dư Nhiễm chỉ cảm thấy trên môi lạnh lẽo, đầu óc trống rỗng.

..................

Editor: thật ra sâu thẳm trong lòng của Ôn tổng rất sợ Ninh An biến mất.

chương này đủ 50 bình chọn, ngày mai em sẽ up chương kế tiếp.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK