Đem thẻ căn cước đặt vào màn hình cảm ứng, qua vài giây thẻ boarding pass đã được in ra, Văn Phi Khanh đang chuẩn bị rút ra thì đã bị Ôn Chiêu cầm lên trước một bước, ngẩng đầu nhìn thấy Ôn Chiêu đang nhìn anh.
“Làm sao vậy?” Văn Phi Khanh thấy hơi khó hiểu
Ôn Chiêu quan sát thật kỹ nét mặt của Văn Phi Khanh, quả thực không nhìn ra bất cứ vẻ không nỡ rời xa nào từ anh. Vài giây sau hắn mới đè xuống tâm tình có chút xao động, rõ ràng nhiều năm như vậy đều đã chịu đựng được, so với việc khi đó chỉ dám thỉnh thoảng đứng ngắm nhìn từ phía xa, cuộc sống bây giờ giống như là một giấc mơ đẹp vậy.
“Anh đừng mặc mỏng quá, dễ bị cảm đấy.” Ôn Chiêu cầm khăn quàng cổ trong tay đưa cho Văn Phi Khanh, đến gần một bước giúp anh sửa lại quần áo, vừa chăm chú nhìn anh.
Văn Phi Khanh nâng mắt lên nhìn hắn, “Em sao thế?”
Ôn Chiêu lại đến gần một chút, trầm giọng nói rằng: “Muốn hôn anh.”
Văn Phi Khanh: “… ” anh ho nhẹ một tiếng, “Anh phải đi đến chỗ phòng chờ rồi. “
Anh thấy Ôn Chiêu vẫn đang nhìn mình chằm chằm không buông, rất sợ sẽ thật sự bị hôn ở trước mặt mọi người, vội vã lùi về một bước, vừa cười vừa nói: “Anh đi trước. “
Ôn Chiêu khẽ gật đầu, nhìn theo Văn Phi Khanh xoay người, đi mấy bước lại quay đầu lại vẫy tay, hắn giơ tay lên đáp lại, trong lòng đang nghĩ đến chuyện đuổi theo để ôm anh, trong thực tế lại chỉ nhìn chăm chú vào bóng dáng cao gầy càng lúc càng xa, dần dần bị che lấp theo đám người.
Chỉ phải tạm thời xa cách nhau tầm một tuần mà thôi.
Ôn Chiêu nghĩ như vậy đấy.
Bay chỉ tầm có chưa đến nửa tiếng, sau khi Văn Phi Khanh lấy được vali ra lại đứng ở cửa ra đầu tiên, báo cáo đầy đủ với sếp xong, lại trả lời tin nhắn của Ôn Chiêu, mới vừa gửi ra chưa được bao lâu đã nhận được câu trả lời.
Ôn Chiêu: Khanh Khanh, anh ăn chút gì đi đã đó, sáng nay anh chưa ăn được bao nhiêu.
Văn Phi Khanh đã gọi được xe rồi, mới vội vã trả lời trong vỏn vẹn một chữ: Ừ.
Bên này Văn Phi Khanh lên xe đi đến khách sạn, bên kia Ôn Chiêu cầm điện thoại di động nhìn câu trả lời quá ngắn gọn, khẽ thở dài một cái, cất điện thoại di động chuẩn bị đi làm.
Khách hàng là một nhà doanh nhân tầm cỡ rất thành công, đã xấp xỉ bốn mươi tuổi, là một ông chủ lớn, nhìn qua lại chỉ giống như mới ngoài ba mươi, do được chăm sóc tốt nên tuy hơi có tuổi, nhìn vẫn vô cùng có khí chất. Lúc nhìn thấy Văn Phi Khanh đã xoay tay qua đặt lên bả vai anh, vừa cười vừa nói: “Tiểu Văn cậu tới rồi à!”
Văn Phi Khanh bị ông ta vỗ bả vai, cười trả lời với ông, “Ngài khỏe không ạ, ngài Ngũ.”
“Cậu xem cậu kìa, quen nhau lâu rồi mà cứ khách sáo với tôi.” Ngài Ngũ* thu tay về, “Đi, hôm nay đi làm bữa tiệc tẩy trần trước đi, còn công việc thì vẫn có nhiều thời gian để bàn sau.”
*Tác giả không đặt tên nhân vật mà chỉ để là Ngũ tiên sinh nên mình sẽ để là ngài Ngũ.
Bị mấy người trợ lý vây quanh, Văn Phi Khanh ở chính giữa mỉm cười gật đầu.
Lại nói tiếp, ở hai năm trước ngài Ngũ đã từng ám chỉ với anh về một chuyện khác, chẳng qua là lúc đó không có nói rõ. Hơn nữa lúc đó tình cảm giữa Văn Phi Khanh và Danh Phóng vẫn ổn định, khi anh nhận thấy được có gì đó không đúng, xong việc rồi thì đưa ra ý muốn với sếp mình, muốn xin được tiến cử một người mới để bàn giao lại phần việc này. Sếp của anh lúc đó cũng không biết gì nên không hiểu lý do.
Sau đó khi anh gặp lại ngài Ngũ, thái độ của ông ta đã đứng đắn hơn rất nhiều. Chuyện ông ta từng ám chỉ và những điều mờ ám làm với anh giống như chỉ là ảo giác của Văn Phi Khanh, không phát sinh thêm chuyện gì nữa.
Ngoại trừ thái độ mập mờ hai năm trước, ngài Ngũ này vẫn coi như là người khá đứng đắn
Ánh đèn chùm pha lê treo ở phía trên chiếu rọi xuống, ánh sáng lung linh ảo diệu, trong gian phòng rộng đến nỗi dư sức chứa được cả hơn trăm người, Văn Phi Khanh ngồi ở bên phải ngài Ngũ, trên cái bàn xoay tròn này, ngoại trừ những người trong đoàn, còn có mấy “em” tiếp viên xinh đẹp tươi mát đang ngồi.
“Tiểu Văn, nào nào, uống vô chút đi.”
“Vâng, thưa ngài.” Văn Phi Khanh cười mỉm gật đầu, cụng nhẹ một ly với ngài Ngũ.
Một ly rượu này vào cổ họng, đến Văn Phi Khanh tửu lượng cũng khá mà vẫn thấy hơi váng vất, uống thêm mấy chén, xem chừng không thể uống thêm được nữa, anh bưng lấy trán bóp bóp.
“Tiểu Văn cậu làm sao vậy? ” Ngài Ngũ đỡ lấy anh, hỏi thăm đầy vẻ quan tâm: “Uống nhiều rồi à? Tôi gọi người đưa cậu về nhé. “
Văn Phi Khanh xem như vẫn còn tỉnh, lúc này liếc nhìn ông ta, thấy vẻ mặt quan tâm kia, “Vâng chỉ là hơi choáng đầu chút thôi, làm phiền ngài Ngũ rồi.”
“Khách khí cái gì,” Ngài Ngũ cười rộ lên, gọi một nhân viên của ông ta tới, dặn dò: “Đưa người về đến nơi đến chốn, đừng để va chạm vào đâu đấy. “
Đến khi cuối cùng đã đi ra khỏi phòng Văn Phi Khanh mới trầm tĩnh lại, lúc này đầu anh cũng càng ngày càng choáng váng, sau khi lên xe, ý thức cũng có chút mơ hồ.
Văn Phi Khanh nằm mơ một giấc mộng xuân.
Mơ thấy Ôn Chiêu đang chống tay trên đầu, dịu dàng nhìn anh chăm chăm ở một bên, lại chậm rãi cúi đầu.
Uống rượu vào đầu óc không tỉnh táo, đều nói say rượu sẽ muốn ‘làm’, lúc này Văn Phi Khanh đã cảm thấy cả người khô nóng, nên ở trong mơ anh đã giơ tay lên ôm cổ Ôn Chiêu.
Môi bị thăm dò mà khẽ liếm liếm, cẩn thận dùng đầu lưỡi thăm dò liếm nơi khóe miệng, biết rằng cánh môi Văn Phi Khanh sẽ thấy ngứa ngáy nên phải hé ra. Đầu lưỡi ấm áp nhân cơ hội đó duỗi vào, cuốn lưỡi của anh vào mà quấn quýt, hai bàn tay thô ráp xoa nắn vuốt ve trên người ânh, từ lồng ngực đến phần eo hông. Hai đầu ti trước ngực bị niết rồi bấu vào, làm cho anh chịu không nổi mà rụt lại một cái, đang được hôn nên trong miệng chỉ phát ra tiếng hừ hừ bất mãn.
Hai cái tay kia cuối cùng cũng bằng lòng buông tha đầu ti bị dày vò liên tục, lại cấu vào eo ếch, như đang hưởng thụ vòng eo nhỏ bóng loáng mỹ mãn kia.
Văn Phi Khanh bị hôn đến đầu óc đã hơi mơ hồ, khi đầu lưỡi đã lui ra, lập tức nghiêng đầu không cho hôn nữa.
Trong mơ Ôn Chiêu có vẻ dịu dàng hơn bình thường, nhưng cách đôi tay âu yếm anh lại hơi thấy khác so với cảm giác lúc bình thường, nhưng cũng đều khiến cho Văn Phi Khanh cảm thấy rất sướng. Cho nên khi hai tay đã dời xuống dưới, anh tách đôi chân trắng dài của mình ra, móc vào hai bên thắt lưng trái phải của Ôn Chiêu.
Đôi tay kia dừng lại một chút, chỉ vài giây sau đã ôm chân Văn Phi Khanh nâng lên, một giây kế tiếp Văn Phi Khanh thứ ở dưới hông đã hơi cương cảm giác được hơi thở phả vào, chỗ riêng tư được liếm liếm, rồi ngậm vào hơn nửa cây mà phun ra nuốt vào.
Cảm giác không trôi chảy này làm cho Văn Phi Khanh thấy hơi bất mãn, đang lúc muốn nhấc chân đạp một cái thì một tay vào ngay chỗ mông, sau khi nắn bóp một chút lại tách hai cánh mông ra tính sờ vào chỗ cửa hậu ở sau, ý đồ rõ ràng.
Văn Phi Khanh cứng đờ người, có là trong mơ thì cũng không có chuyện có người đụng vào phía sau của anh, bàn chân vốn chỉ tính đạp nhẹ một cái kiểu tình thú thì giờ đã đạp một cú thật mạnh, chỉ nghe thấy tiếng kêu đau á một cái, Ôn Chiêu đã bị đạp xuống giường.
Văn Phi Khanh trở người che kín mình lại không cho đụng vào.
Cũng không lâu lắm Ôn Chiêu lại bò lên giường, ôm người trong tấm chăn mỏng, ngậm vành tai liếm cắn, trên cổ và trên làn da nơi vai để lại những nụ hôn ấm áp, dịu dàng vô cùng.
Cứ như vậy được trấn an trong chốc lát, Văn Phi Khanh cuối cùng cũng thả lỏng ra, buông lỏng tấm chăn, sau đó đã bị Ôn Chiêu ôm vào trong ngực, hai điểm trước ngực bị liếm nhè nhẹ, ở dưới háng cũng có một cây gậy th*t đè trên háng anh, chà qua xát lại không ngừng, làm cho Văn Phi Khanh phải rên ra thành tiếng.
Ôn Chiêu ở trong mơ này dịu dàng đến mức kỳ dị, mặc dù vẫn thấy chưa đã nhưng vẫn thấy rất sướng, được lật qua lật lại chơi đùa một lúc lâu, dương v*t của anh hết bị cà vào rồi lại được bú nên bắn đến hai lần.
“Ưhm… “
Văn Phi Khanh trở mình, chậm rãi mở mắt ra, nhìn trần nhà mà có hơi ngây người, một lúc lâu mới tỉnh táo lại phần nào. Anh trừng mắt nhìn, ngồi xuống rồi mới phát hiện cả người mình không mặc gì cả, quần áo vẫn đang ở bên giường, xem ra là tối hôm qua cởi đồ xong rồi đi ngủ.
Anh với tay cầm điện thoại di động, thấy trên màn hình báo một đống cuộc gọi nhỡ, đều là của Ôn Chiêu.
Anh ấn vào để gọi lại, chuông mới reng hai tiếng đã có người nhận.
“Khanh Khanh. ” Ôn Chiêu hỏi: “Anh mới tỉnh dậy à?”
“Ừm…, ” Văn Phi Khanh dụi dụi mắt, “Tối hôm qua uống tí rượu nên hôm nay dậy trễ hơn.”
Ôn Chiêu ừm một tiếng, “Vậy anh đi rửa mặt trước đi, chút nữa em gọi video với anh.”
Cúp điện thoại, Văn Phi Khanh đi đánh răng rửa mặt, sửa soạn lại bản thân, mới vừa về bên giường, Ôn Chiêu đã gọi video call đến. Anh cầm điện thoại di động ngồi xuống chỗ ghế salon trong phòng khách, điện thoại di động đặt lên bàn, điều chỉnh góc độ rồi mới ấn nút nhận.
Video vừa mới bật lên đã thấy Ôn Chiêu xuất hiện trong bộ dạng chỉnh chu, “Em đang làm việc à. “
Trong video Ôn Chiêu gật đầu, như đang quan sát Văn Phi Khanh, hỏi: “Anh ăn sáng chưa? “
Văn Phi Khanh nhìn đồng hồ, “Mười rưỡi sáng rồi, đợi lát nữa ăn cơm trưa luôn thể. “
Hai người nói với nhau mấy câu rồi lại trở nên im lặng, mà Ôn Chiêu vẫn nhìn chăm chú vào Văn Phi Khanh, sau một lát mới nói nhỏ một câu: “Khanh Khanh, em nhớ anh lắm.”
“Ừm…… ” Văn Phi Khanh sờ sờ chóp mũi, “Mấy ngày nữa là anh về rồi.” Anh thấy phía bên kia Ôn Chiêu có người đi qua nên nói: “Em lo làm việc đi, có gì tối nói tiếp.”
“Vâng.”
Ôn Chiêu chờ tới khi đầu bên kia đã tắt video call rồi, tất cả những dịu dàng hướng về phía Văn Phi Khanh khi nãy đã lạnh đi dần dần, gương mặt hắn vô cảm nhìn điện thoại di động, trong mắt chỉ có sự lạnh lẽo.
Hắn nhìn thấy có một vết hôn ngay trên cằm của người yêu mình, mà do đã biết Văn Phi Khanh phải đi làm việc ở ngoài, hắn tuyệt đối sẽ không để lại dấu tích ở đó.
Là ai chứ.