• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngài Ngũ híp mắt lại liếc nhìn chỗ cách đó không xa, lại nhìn Văn Phi Khanh nói rằng: “Tiểu Văn, bạn của em đấy à?”

Văn Phi Khanh liếc nhìn ông ta, “Vâng…”

“Sao không giới thiệu một chút? ” Ngài Ngũ hướng đến gần anh một bước, chỉ mới một bước chân, đã nhìn thấy anh lui về sau hết mấy bước, cũng phải thở dài, “Tiểu Văn, em thế này thật làm tôi thấy trong lòng tổn thương quá.”

“Xin lỗi,” Văn Phi Khanh nhíu mày, “Ngài Ngũ, về sau xin ngài đừng làm như thế nữa, tôi sẽ thấy rất khó xử đấy.”

Ngài Ngũ mặc dù đã có ý riêng từ lâu với Văn Phi Khanh, cũng vẫn chưa từng dùng qua thủ đoạn cưỡng ép tình dục, cũng không muốn ép người quá đáng.

Hơn nữa ông ta nhận thấy được sau khi nhìn thấy người đàn ông kia,  Văn Phi Khanh đã phần nào thấy nhẹ nhõm hơn. Tư vị trong lòng không thể diễn tả được, cũng biết mình đã chậm một bước, không biết sao lại có cảm giác như mình đã thua trận này rồi.

Cuối cùng Ngài Ngũ vẫn chọn cách xoay người đi, về chỗ mấy người bạn uống rượu giải sầu.

Người tới chính là Ôn Chiêu, sau khi ngài Ngũ  rời khỏi, hắn bước một bước dài, mang theo cả người còn đọng hơi lạnh, lặng lẽ đi về phía của  Văn Phi Khanh.

Văn Phi Khanh cứ ngỡ rằng hắn sẽ hỏi chuyện với ngài Ngũ là thế nào, lại không nghĩ rằng hắn chỉ đứng ở trước mặt anh, nhìn từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Khanh Khanh, không sao chứ?”

“Hả…? ” Văn Phi Khanh ngẩn người ra.

Thấy anh không nói lời nào, Ôn Chiêu nhướng mày, tự tay kéo anh vào lòng, một tay nắm vào eo, một tay chậm rãi xoa xoa như để trấn an ở giữa lưng, giọng nói càng thêm trầm xuống, “Anh bị giật mình à?”

Văn Phi Khanh khi tỉnh lại thì thấy mình đã bị ôm vào trong ngực, gương mặt dựa vào áo khoác vẫn còn mang theo hơi lạnh của Ôn Chiêu. Anh chần chừ một chút,  cuối cùng vẫn giơ tay lên để ôm đáp trả hắn.

Khóe miệng Ôn Chiêu để lộ ý cười rất nhỏ, lửa giận đang bùng lên đã tắt ngúm ngay khi chạm vào người trong lòng hắn, lý trí như mất khống chế cũng  đã dần dần tỉnh táo lại, hắn ôm người trấn an trong chốc lát, còn nói vài lời ở bên tai.

“Anh không sao,” Văn Phi Khanh đẩy mình ra khỏi trong lòng  Ôn Chiêu, mím môi nói rằng: “Do khoảnh khắc ấy bất ngờ quá nên anh mới không kịp đề phòng” anh thấy Ôn Chiêu vẫn cứ nhìn anh mãi, “Nhìn anh làm gì đấy?”

“Nhớ anh.”

Ôn Chiêu cúi đầu đặt lên trán Văn Phi Khanh, dịu dàng nói rằng: “Khanh Khanh à em nhớ anh lắm, mấy ngày nay không được gặp anh, ngày nào em cũng nhớ anh cả.”

“… Ừm…. ” Văn Phi Khanh đối diện với ánh mắt nóng bỏng vô cùng lưu luyến của hắn, mắt vài giây đã chịu  không được mà dời ánh mắt đi, đây có biết rằng lúc này gương mặt của anh đã ửng đỏ, khóe mắt đã hơi ươn ướt, dáng vẻ này nhìn gợi cảm cỡ nào.

Mà  từ trong mắt của anh, Ôn Chiêu đọc ra được một ý nghĩa khác.

Cố gắng đè nén sự mừng rỡ khó khống chế ở trong lòng, Ôn Chiêu dùng bàn tay để bưng mặt của Văn Phi Khanh lên, hai người vốn đã kề sát sẵn vào nhau, nên hắn rất dễ dàng để làm cho bờ môi của hắn ấn xuống đôi môi mềm mại  kia.

“Đừng mà, mình đang ở bên ngoài… ” Văn Phi Khanh cả kinh, mới hé môi để nhắc Ôn Chiêu, đôi môi anh đã bị khoá lại, hơi thở quen thuộc mang theo xúc cảm ẩm ướt xâm nhập vào, mút chùn chụt môi lưỡi của anh, sự quấn quýt nóng bỏng này làm anh bắt buộc phải nắm vào  cánh tay của Ôn Chiêu, ngửa đầu thừa nhận nụ hôn đầy xâm chiếm này.

Mút mút vào cái lưỡi trơn nhẵn một chút rồi Ôn Chiêu mới chịu tha cho đôi môi của Văn Phi Khanh. Cánh môi anh bị hôn đến thành màu đỏ thẫm, còn có nước bọt long lanh nước, hắn thấy mà nhịn không được lại hôn tiếp, ngậm cánh môi non mềm, mút mát không ngừng.

Cả người Văn Phi Khanh đã áp sát lên trên người Ôn Chiêu, hơi thở của hai người cũng càng ngày càng gấp rút, đến cuối cùng anh đặt tay lên lồng ngực Ôn Chiêu, muốn thoát khỏi nụ hôn quá điên cuồng đến mức làm người ta phải thấy khó thở này.

“… Khanh Khanh. “

Ôn Chiêu liếm liếm đôi môi đỏ thẫm, theo đường cong phần cần cổ duyên dáng, hắn dùng răng khẽ cắn cắn vào chỗ vết hôn nhạt đã gần như sắp biến mất kia.

“Ưhm… ”  chân mày Văn Phi Khanh khẽ nhăn, “Đau. “

Cuối cùng Ôn Chiêu cũng ngẩng đầu sau nụ hôn bao trùm kia, đối diện với ánh mắt mơ hồ của Văn Phi Khanh, những lo lắng hắn đều mất hết, hắn hôn chụt một cái lên gương mặt đỏ ửng của anh, giọng nói dịu dàng nhưng vẫn rất trầm, “Khanh Khanh, chúng ta về đi nhé anh. “

Đằng sau bóng lưng thân mật của hai người, ngài Ngũ đi ra từ đằng sau bụi cây, trong nét mặt mang theo một chút tiếc nuối.

Dưới ánh đèn lờ mờ, hai người dính chặt lấy nhau không một khe hở, môi lưỡi quấn quít, hơi thở hổn hển gấp gáp.

Đối với Ôn Chiêu mà nói,  mặc dù mỗi ngày vẫn gọi video call cho Văn Phi Khanh thì hắn vẫn thấy thiếu vô cùng, dù cho có nói nhớ anh thêm bao nhiêu lần cũng  không thể làm cho tâm tình càng ngày càng nóng nảy của hắn có thể dịu bớt phần nào.  Mà dấu hôn kia càng làm cho hắn dần dần không áp chế được tính bạo ngược  luôn luôn được che giấu rất tốt ở tận đáy lòng, hắn rất sợ có một ngày Văn Phi Khanh sẽ gặp được một người nào khác, rồi sẽ bỏ đi theo người đó.

Cho nên hắn không thể nhịn nỗi nữa, từ những câu chuyện bâng quơ đã có đủ thông tin để tìm được chỗ Văn Phi Khanh đang đi công tác, chỉ khi nào người ở trong lồng ngực mình, hắn mới có thể an tâm.

Dù thế nào thì không một ai có thể ngăn cản hắn được.

Nội tâm Ôn Chiêu như thế nào Văn Phi Khanh cũng không biết, sau khi mở cửa đi vào, Ôn Chiêu bật hết hệ thống sưởi lên rồi mới đè anh lên cửa mà hôn, môi lưỡi đã bị mút đến tê dại, áo len dệt kim cũng bị vén lên tới ngực, lộ ra làn da trắng hồng. Mà đã quen với cách yêu của Ôn Chiêu nên lúc anh đang bị nâng mông lên để ôm hôn cũng không chống lại chút nào, mà còn dùng hai đùi mình kẹp chặt vào eo hông của Ôn Chiêu, ngửa đầu ra để mặc hắn hôn tới khi hơi thở hỗn loạn.

“Ưhm… Anh… ” Văn Phi Khanh thật sự là không thể điều tiết hơi thở nữa, anh mới chống tay lên lồng ngực Ôn Chiêu để đẩy hắn ra,  trong quãng hở giữa lúc môi lưỡi đang bị mút vào liên tục mà giãy dụa: “Thở không nổi… nữa… Hưm ưm ưm… “

Ôn Chiêu cuối cùng cũng chịu buông tha đôi môi bị mút đến vừa đỏ vừa ướt, thấy người trong ngực mở to đôi mắt ướt sũng vẫn còn chứa  hơi nước, đang giận dữ trừng mắt nhìn hắn, vừa định hỏi làm sao vậy, người trong ngực mới vặn vẹo một cái, hắn đã “ack” một tiếng.

Văn Phi Khanh lúc đầu muốn xuống đất lập tức ngừng lại, cho là mình không cẩn thận đã làm Ôn Chiêu đau ở đâu rồi, “Làm sao vậy? “

Nhìn vẻ mặt vô cùng nghi ngờ và đầy hối lỗi của anh, Ôn Chiêu cúi đầu nhịn cười, hai cánh tay lực lưỡng nâng Văn Phi Khanh lên, thúc háng mình vào cặp mông căng tròn kia. Lúc anh biến sắc mặt,   một tay đã kịp từ lưng quần chui vào, một tay sờ soạng lấy mông thịt trơn nhẵn, Ôn Chiêu cắn vào vành tai mịn màng, hơi thở ấm áp: “Khanh Khanh, anh cứ cựa quậy thế làm em kích thích tới cương lên mất.”

Con người này nhìn có vẻ nghiêm túc, nhưng mở miệng ra thì chỉ toàn nói mấy lời tục tằn chịu không nổi.

“Em… ” hai gò má Văn Phi Khanh  đều đã ửng đỏ thành một mảng, hai  tay đặt ở trên ngực Ôn Chiêu, còn một cái tay khác rất không chịu để yên, vô tư bấu vào mông anh mà vừa bóp vừa xoa nắn, anh bị ‘mát-xa’ mông tới mức mắt đã hơi ươn ướt.

“… Sao em cứ nói mấy câu nghe ghê thế.”  lần nào cũng bị mấy câu chọc ghẹo thế này làm cho anh thấy ngượng muốn chết, Văn Phi Khanh giận dỗi cắn vào cái người tên Ôn Chiêu này.

“Hửm…?  Anh nói gì cơ?” Ôn Chiêu giả vờ đang suy nghĩ vài giây, lại giả vờ dừng lại, dùng đùm lớn cứng ngắt ở dưới hông mình để dập liên tục vào chỗ dưới thân của Văn Phi Khanh cũng đã sưng thành một bọc.

Ôn Chiêu vẫn cứ liên tục cọ sát như thế, trong khi cái miệng vẫn không buông tha cho anh: “Khanh Khanh anh cảm thấy thế nào? Đã n*ng lên chưa? Đủ để làm anh thấy sướng chưa nào, hở Khanh Khanh?”

Văn Phi Khanh còn đầu óc đâu mà trả lời mấy câu hỏi muốn gây khó dễ người ta này, ‘thằng nhỏ’ đang bị bọc trong quần của anh cứ bị hết cạ rồi lại đè mạnh vào, chẳng những bị thúc mạnh vô mà còn bị di di xoay vòng, anh chỉ có thể ngửa đầu tựa vào cửa, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ mờ nhạt không rõ, theo từng động tác lặp đi lặp lại của Ôn Chiêu, âm thanh kia cũng  chập chùng cao thấp bất định, Ôn Chiêu nghe được mà dục vọng trong mắt càng thêm nồng đậm.

“Khanh Khanh, sao không nói gì đi? ” Ôn Chiêu cố gắng đè nén xuống tiếng thở dốc hồng hộc, nhưng hơi thở từ trong mũi phà ra lên trên mặt  Văn Phi Khanh thì càng ngày càng nóng rực.

“… Ưm…… Em… Em im miệng cho anh… A!”

Tiếng la của Văn Phi Khanh lại cao thêm vài âm độ khi Ôn Chiêu cố tình nhấp vào một cái thật mạnh, anh chống tay trên ngực hắn, mở to đôi mắt long lanh ướt át kia mà trừng mắt với hắn, “Sao mà… Sao mà em cứ……Ư… Cứ làm thế này… “

Quần lót của anh đã bị lột sạch từ lúc nào, đôi chân dài trắng nõn nuột nà bị ôm lên, trong nháy mắt đã bị xoay người đặt trên tay vịn của cái ghế đơn màu be có đệm êm ái. Không đợi đợi anh làm quen, Ôn Chiêu, vẫn đang mặc quần áo đầy đủ, cứ ưỡn hông đâm vào chỗ thân dưới của anh, đến mức nước mắt đã mơ hồ rơi trên mặt.


“Ưm…! Hưm…… Nhẹ, nhẹ một chút… A!”

Văn Phi Khanh không được thoả mãn mấy ngày rồi, cơ thể rốt cuộc cũng được ‘đối xử’ như mong muốn, dưới ánh đèn mờ xuống, anh ôm lấy Ôn Chiêu, đầu ngửa sau gáy, bị nhấp vào đến mức lúc lên lúc xuống, trên mặt đã một mảng ửng hồng, hai mắt mông lung hiện lên hơi nước, khóe mắt đôi khi còn rơi xuống một giọt nước mắt sáng long lanh.

Ánh mắt Ôn Chiêu trầm trầm nhìn anh không chớp, mỗi khi hắn nghĩ đến anh thì cả người đã nóng rực,  nét mặt thể hiện hắn đang trong cơn khoái cảm tận cùng, bị mê hoặc đến mụ mị. Cảm giác này làm cho cơ thể hắn cũng hơi rung rung theo, gần như đã không khống chế được sức lực nữa, ngón tay mò vào trong áo để nhéo vào đầu ti, lực phần thân dưới nhất thời cũng không thể khống chế tốt.

“A –!  “

Văn Phi Khanh kêu lên một tiếng bén nhọn, cặp chân bóng lưỡng co quắp lại, cây gậy th*t ở phần dưới bị chà đạp đến vừa đỏ vừa sưng đau đột nhiên bắn liền ra, tinh dịch vẩy xuống lên trên bụng của anh và trên áo Ôn Chiêu.

“Hơ… “cả người anh xụi lơ nhũn cả ra, hơi thở dồn dập thỉnh thoảng còn gián đoạn, đây là trạng thái khoái lạc đạt đến một cực hạn mới.

Mà lúc Văn Phi Khanh bắn ra, trong nháy mắt Ôn Chiêu cũng đã bắn đi ra theo, nhưng hắn không  thèm để tâm đến cái quần bị bẩn, chỉ chuyên tâm đem bế Văn Phi Khanh còn đắm chìm trong cơn cực khoái đặt ở chỗ tựa lưng trên ghế sa lon, banh hai chân còn đang run run của anh thành hình chữ M đặt trên ghế salon, rồi vùi đầu vào phần lông mu dinh dính mà liếm, xui theo túi tinh vừa mút vừa liếm từ trên xuống dưới con c*c vẫn còn đang nửa cương.

Qua một lúc lâu, cuối cùng Văn Phi Khanh phục hồi tinh thần từ trong dư vị sau cao trào mới mở được mắt ra. Đầu óc vốn lúc nãy còn rất hỗn độn đã nhớ lại một màn mới vừa rồi chính anh vừa thét lên cực chói tay. Biểu cảm của anh trống rỗng trong vài giây, đến lúc Ôn Chiêu ngẩng đầu lên, một cánh tay chống ở bên tai tính kề sát vào anh, đột nhiên Văn Phi Khanh mới giơ lên một chân giẫm vào ở trước ngực của Ôn Chiêu, đôi môi khép khép mở mở nhưng không biết  phải nói gì giờ, chỉ có thể đỏ bừng cả khuôn mặt, nhìn hắn hết sức giận dữ.

“Cục cưng của em sao thế?” Ôn Chiêu cúi đầu cạ vào khuôn mặt anh,  ở sau áo bị túm lấy kéo ra.

“Em… em không được gọi anh là cục cưng” Văn Phi Khanh vốn đang muốn chui xuống đất  vì một màn như bị mất trí vừa rồi của mình, trong lòng vừa tức vừa giạn dữ, hận không thể tốc nệm từ dưới ghế sa lon lên rồi trốn ở dưới ghế.

Một tay Ôn Chiêu ôm lấy thắt lưng của Văn Phi Khanh, một tay nắm chặt vào cái chân trước ngực chân, vốn định tóm anh vào mà hôn một cái, nhưng lại nghĩ tới chuyện lần trước hắn bị ép đi đánh răng nên mới dừng một chút. Hắn dùng một tay ôm người ta, người trong ngực đánh yêu mấy cái rồi cũng buông xuôi, quẹo qua phòng khách đi tới phòng ngủ.

Ngay khi Văn Phi Khanh bị đặt ở trên chiếc giường êm ái, anh đã lập tức vén chăn lên che lại mặt mình.

“… Em không cần lo cho anh.” Giọng nói nho nhỏ truyền đến từ dưới chăn.

Ôn Chiêu bật cười, cởi giày lên giường đem ôm lấy người đang quấn kín trong chăn, dịu dàng dỗ dành anh: “Sao vậy anh? Không thấy ổn chỗ nào à?”

Dưới chăn mặt Văn Phi Khanh đã đỏ bừng bừng, an chỉ cần nhớ lại  cảnh lúc nãy là mặt đã ngượng chín rồi, không thể chấp nhận nổi cái người vì khoái cảm quá lớn mà thét lên thất thanh lại chính là mình, còn tên đầu sỏ gây nên lại vẫn hỏi anh là làm sao.

“Là bởi vì –” giọng Ôn Chiêu dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Khanh Khanh sướng quá chịu không nổi nên mới thét lên…  “

“Ôn, Chiêu! “

Văn Phi Khanh tức giận vén chăn lên nhỏm dậy trừng  mắt với hắn, đang muốn nói chuyện lại thấy Ôn Chiêu đang nhìn mình đắm đuối đầy dịu dàng.

Người đẹp đâu có biết mình đẹp cỡ nào, chỉ có người được ngắm người đẹp mới thấu hết.

Ví dụ như lúc này Ôn Chiêu đang ngắm Văn Phi Khanh vậy.

Bị nhìn một hồi Văn Phi Khanh nghiêng đầu tách ra ánh mắt càng ngày càng nóng rực của Ôn Chiêu.

Ánh đèn mờ mờ chiếu rọi xuống gương mặt anh, làm tôn lên nét đẹp kia. Đường nét gò má được chiếu xuống một lớp ánh sáng rực rỡ thật mỏng, lông mi  mảnh dài khẽ rung lên, nét mặt đang ửng đỏ kia càng nhìn càng khiến Ôn Chiêu không thể dời mắt đi đâu được.

“… Khanh Khanh, ” Ôn Chiêu kế sát vào, nhìn anh đắm đuối.

Văn Phi Khanh nhìn hắn một cái, lại dời ánh mắt, cũng không ừ hử gì.

“Khanh Khanh, anh đẹp quá đi. “

“Khanh Khanh. “

Văn Phi Khanh hết chịu nổi quay đầu qua, muốn nói gì mà đã bị hôn lên.

Ôn Chiêu nắm cả hông của anh, đem người đặt ở trong chăn, không đợi người ta có phản ứng kịp đã lập tức tóm lấy hai cái đùi, co lại tới ngang hông.

Văn Phi Khanh bị hôn đến mức cả người như nhũn ra, từ trên xuống dưới cả người đều bị bóp nhẹ một lần.

Trong mơ hồ, anh nghe thấy Ôn Chiêu cắn lấy vành tai của anh mà nói rằng: “Lúc Khanh Khanh ở trên giường ‘chơi’ với em, nhìn cũng thật đẹp.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK