Ôn Chiêu nấu ba món ăn một món canh, trứng chiên cà chua, rau cải xào tỏi, còn có một dĩa thịt kho tàu nhìn rất hấp dẫn, một thố canh đậu hũ non, thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng đều là mấy món Văn Phi Khanh thích ăn.
Văn Phi Khanh không biết chuyện này có phải là trùng hợp hay không.
Bàn ăn có hình vuông, cũng không lớn lắm, mà Ôn Chiêu cũng không ngồi ở đối diện, mà đang ngồi xuống bên cạnh Văn Phi Khanh, còn đặt cái muỗng cạnh bên cái chén, ở trên có đặt một đôi đũa.
Lúc hai người dùng cơm cũng không giao lưu gì, Văn Phi Khanh thì không biết nói cái gì, còn Ôn Chiêu lại do thấy anh đói bụng nên muốn để anh ăn cơm thật ngon.
Bầu không khí cũng không đến nỗi quá ngượng ngùng và im ắng, Văn Phi Khanh vừa ăn nốt mấy miếng cơm cho xong, vừa âm thầm cân nhắc chút ăn xong nhất định phải đi rửa chén. Dù sao Ôn Chiêu cũng là… kháchmà, đến nhà mình chẳng những giúp thu dọn nội thất trong phòng, còn nấu cơm cho anh, mình cũng không thể gì cũng không làm mà chỉ biết thảnh thơi há mồm ăn.
Vì vậy anh âm thầm quan sát ở Ôn Chiêu bên cạnh, thấy hắn vừa ăn xong đặt đũa xuống, lập tức đứng lên, nói rằng: “Em nghỉ ngơi một chút đi, anh đi rửa chén!”
Ôn Chiêu còn đang ngồi đã đặt đũa xuống, cầm lấy ly nước uống hai ngụm, dùng khăn giấy lau miệng, đứng lên hôn một cái lên môi Văn Phi Khanh, rồi bắt đầu cúi đầu thu dọn chén đũa lại, vừa nói:”Khanh Khanh, anh ngồi cho tiêu cơm một chút đi, đợi lát nữa nghỉ ngơi xong rồi đi nhà của em.”
Văn Phi Khanh ngồi ngây ngốc ở trên ghế sa lon,nhìn Ôn Chiêu cột tạp dề lên, lại cúi đầu nhìn thoáng qua đĩa trái cây bị nhét vào trong tay, rơi vào trầm mặc.
Đây là không cho động chân tay gì mà chỉ cho dùng miệng thôi. Nếu như Ôn Chiêu mà nuôi con như thế, thì nó dù cho tay chân lành lặn cũng thành tay chân bị cụt…
Ôn Chiêu dọn dẹp xong rồi ngửi thấy mùi đồ ăn dầu khói nhàn nhạt trên người mình, cũng tắm rửa một chút. Đến khi thấy ổn thỏa hết rồi mới tắt đèn nhà bếp đi ra. Lúc đi ra nhà bếp đã nhìn thấy ngay Văn Phi Khanh đang nửa nằm cứng đơ ở trên ghế sa lon, cặp chân bị quần che phủ càng lộ ra đường cong mà hơi co co lại, bàn chân để trần đong đưa ở trên ghế, vui vẻ thả lỏng. Hắn đứng ở cửa phòng bếp nhìn một hồi, vẻ mặt đã dịu đi rất nhiều, đến chỗ salon chống tay xuống ghế, cúi đầu nhìn người.
Văn Phi Khanh ôm lấy hắn cứng ngắc, thấy hắn không nói lời nào mà cứ nhìn anh mãi nên nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Ôn Chiêu đã dùng tư thế cúi người hôn lên trán Văn Phi Khanh một cái, khẽ nói rằng:”Em chỉ đang rất vui thôi.” Không nghĩ tới sẽ có một ngày có cơ hội có thể nhìn anh ở khoảng cách gần đến thế, nắm tay, ôm, hôn, thậm chí còn làm chuyện thân mật hơn.
Nhiều năm dài đằng đẵng nhìn anh từ đằng xa, chỉ nhìn những bài đăng trên mạng, cũng làm cho tình cảm đã kiềm chế của Ôn Chiêu muốn bộc phát hết ra, muốn xích lại gần, muốn không quan tâm gì tới đạo đức mà đi chia rẽ, rõ ràng mỗi lần đều sẽ làm hắn không khống chế được, nhưng vẫn sẽ mở ra trang bạn bè, muốn nhìn một chút xem có đăng status hay ảnh chụp gì không. Thậm chí, ngay cả Wechat của tình địch cũng không xóa đi, chỉ vì để có thể có nhiều cơ hội hơn nhìn bất cứ tin tức gì của Văn Phi Khanh.
Cho nên, bây giờ mỗi một phút mỗi một giây hai người bên nhau cũng làm cho Ôn Chiêu có cảm giác không hề chân thật như đang bừng tỉnh trong mộng.
Văn Phi Khanh và Ôn Chiêu kề vai nhau đi ra thang máy, vừa đi đến cửa, điện thoại trong túi đã vang lên, lấy ra nhìn thì là điện thoại của bạn anh.
Anh áy náy cười cười với Ôn Chiêu, nhận nghe điện thoại,”Vưu Dục à, mày đi công tác về chưa?”
“Mới về đây, giờ ta mới xuống máy bay. Khanh Khanh, qua đây ăn cơm chung nhé!”
Văn Phi Khanh nghe thế liếc qua phía Ôn Chiêu.
Trong cao ốc rất yên tĩnh, giọng của Ôn Chiêu đương nhiên cũng có thể nghe được rõ ràng rành mạch trong điện thoại. Hắn từ từ buông tay đang nắmtay Văn Phi Khanh ra, nói rằng:”Bạn anh à? Vậy em về nhà trước, lần sau tới tìm anh.”
“… Ừ.” Văn Phi Khanh sờ sờ chóp mũi, lại bị Ôn Chiêu khom người muốn hôn một cái. Anh do dự một chút, mở môi đáp lại, đầu lưỡi bị ngậm vào mút, mãi đến khi cái gáy bị ấn xuống, cả người bị nửa kéo lại, trong miệng bị liếm đến tê dại, anh mới vùng vẫy.
“… Ưhm… Được, được… ” Văn Phi Khanh ngửa đầu thở dồn dập, tay trái đang không cầm điện thoại nắm thật chặt lớp vải áo ở ngực của Ôn Chiêu, để giữ vững trọng tâm và cân bằng.
Ôn Chiêu buông đôi môi mềm mại một chút, kề sát môi thấp giọng hỏi: “Khanh Khanh, lần sau em đến tìm anh tiếp nhé, được không?”
Văn Phi Khanh chớp mắt mấy cái, có chút không dám nhìn thẳng vào Ôn Chiêu lúc này, dù là giọng nóihay ánh mắt thì cảm tình trong đó vẫn dịu dàng mà nồng nàn. Anh chỉ có thể rũ mắt xuống, trong lòng hơi luống cuống nhưng cuối cùng vẫn đồng ý:”Ừm…. “
Văn Phi Khanh đang nhìn bóng lưng Ôn Chiêu, người bên đầu dây bên kia vốn vẫn luôn im lặng, giờ lại lên tiếng.
“Khụ khụ! Xem ra chuyện tao lo mày buồn chắc dư thừa rồi nhỉ!”
“… ” Văn Phi Khanh đỡ trán, “Xin lỗi, chỉ là bạn tao tiễn về thôi. “
“Ờ, bạnnn–~” Vưu Dục ở bên kia kéo dài giọng, thâm ý sâu xa.
“Vậy tao hẹn gặp mày ở chỗ cũ nhé.” Văn Phi Khanh nhanh chóng kéo trọng tâm câu chuyện đi hướng khác, “Không cần phải gấp, mày về tắm rửa trước, tao chờ mày.”
“Đi!”
Ngay lập tức Văn Phi Khanh đã quên mất Ôn Chiêu mới rời đi. Anh lái xe tới chỗ đã hẹn, là một nhà hàng, tìm một vị trí gần cửa sổ, xem xem đã trôi qua bao lâu, gọi vài món Vưu Dục thích ăn, rồi gọi cho mình thêm một ly trà chanh nóng.
Chưa đến hai mươi phút, người đã đến.
Vưu Dục mặc áo khoác màu xanh nhạt, trên cổ còn đang mang khăn quàng cổ, tóc chải ngược về phía sau, nhìn đúng kiểu quý ông thành đạt. Nhưng chỉ có người quen biết anh ta mới biết được, bản chất của anh ta vốn không thích hợp với sự trưởng thành và ổn định.
Vưu Dục vừa kéo ghế ra vừa nói trong miệng: “Xin lỗi xin lỗi, trên đường hơi kẹt chút, mày chờ lâu lắm rồi à!?”
Văn Phi Khanh đẩy một chén trà nóng đưa cho anh ta, khẽ mỉm cười một cái, “Mày bận rộn nên lâu rồi mới về, vậy là tao đủ mừng rồi.” rồi nói với phục vụ có thể chuẩn bị mấy món ăn được rồi.
Vưu Dục nhận trà, uống một ngụm, sau khi đặt chén trà xuống lại thấy Văn Phi Khanh đang ngẩn người, cứ len lén nhìn anh chòng chọc.
“Gì vậy?” Văn Phi Khanh bị nhìn đến có chút không hiểu, anh sờ sờ mặt, nghĩ thầm chẳng lẽ mặt anh dính cái gì trên đó à?
Cũng không trách Vưu Dục nhìn anh như thế. Lần trước hai người gặp nhau đã là một tháng trước, thời điểm đó chuyện tình cảm giữa Văn Phi Khanh và Danh Phóng không ổn đã rất rõ ràng rồi. Nên khi ấy anh đang có tâm trạng, mặc dù ở ngoài mặt nhìn không ra cái gì, nhưng nếu để ý kỹ thì ánh sáng trong mắt anh đã ảm đạm đi rất nhiều. Lúc Vưu Dục biết hai người chia tay rồi thì vừa vui vừa lo. Lo lắng là vì nhất định bạn tốt của mình sẽ thấy buồn, nhưng bởi vì anh ta vẫn còn có công việc quan trọng, khôngthể nào bớt chút thời gian đi thăm bạn thân; nhưng cũng thấy vui vì thằng bạn mình cuối cùng cũng chia tay với cái thằng Danh Phóng kia. Từi năm trước anh ta đã cảm thấy giữa hai người có chút gì đó không hoàn toàn hợp nhau. Tuy Danh Phóng nhìn như rất yêu, nhưng xưa nay cũng sẽ không cố gắng nhiều thêm nữa, dù cho bạn tốt của anh ta có cố gắng thêm gấp trăm lần. Mặc dù người ta nói thì không nên so sánh giữa anh với em, nhưng chuyện Danh Phóng chỉ biết nhận không biết cho, vẫn xem như là chuyện quá đương nhiên.
Điều này làm cho trong lòng Vưu Dục thấy rất khó chịu, lại vì đó là chuyện tình cảm riêng tư giữa hai người thì cũng không tiện nói gì nhiều, chỉ biết thỉnh thoảng lúc ba người đi ăn với nhau vẫn vờ như đang chăm sóc cho bạn thân mình hơi quá, dẫn đến Danh Phóng nhìn anh ta với ánh mắt không được dễ chịu cho lắm.
Mà bây giờ Vưu Dục nhìn Văn Phi Khanh lại cảm thấy cứ khang khác thế nào. Ngoại hình thì vẫn như thế, nhưng khí chất có chút biến hóa mơ hồ.
Văn Phi Khanh thấy bạn thân nãy giờ không nói gì, cứ tập trung nhìn mình mãi, nghi ngờ hỏi lại:”Mày làm sao đấy?”
Lúc này Vưu Dục mới cười lắc đầu, “Không có gì Khanh Khanh à, chẳng qua chỉ có cảm giác như mày có gì đó khác.”
“Cái gì đó khác?” Văn Phi Khanh vẫn phải nhìn một chút tấm kính trên cửa sổ, soi vào mặt mình, “Là sao cơ?”
Vưu Dục lại quan sát anh thật kỹ: “Ừm…… Trước đây có thể xem mày như một cây đại thụ đáng tin, còn bây giờ thì… ” Vưu Dục bóp cằm nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vỗ tay nói rằng: “Giờ như một đóa hoa tươi mềm mại!”
“Phụt.” Văn Phi Khanh đang uống ly chanh nóng đã muốn phun ra, anh khó khăn che miệng nuốt xuống, im lặng nhìn Vưu Dục với vẻ mặt đầy trêu chọc, “Mày so sánh kiểu gì nghe gớm vậy?”
Vưu Dục lắc đầu, “Không phải không phải không phải, chính là thế này, mày thoạt nhìn như là… Một gốc cây đại thụ đã khô héo nhiều năm, rốt cục được nước mưa tưới mát nên đã nở hoa rồi vậy…”
Văn Phi Khanh ngẩn ra, ý thức được Vưu Dục đang ám chỉ chuyện gì.
Được nước mưa ‘tưới mát’…
Anh nhớ tới một ít hình ảnh, cả người muốn run lên, ngón tay đang cầm cái ly hơi căng thẳng.
Văn Phi Khanh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, mỗi lần chỉ cần nghĩ tới… cơ thể đã được Ôn Chiêu vuốt ve, mỗi khi được hắn ôm chặt vào trong ngực, hôn khắp người anh từng tấc một, thậm chí là hôn đến cả nơi riêng tư nhất kia, Anh cũng có khó khống chế được phản ứng của thân thế mình, sẽ căng thẳng và run rẩy đến chịu không nổi. Lúc tỉnh táo anh vẫn nhận biết được, bản thân anh cũng chưa có nảy sinh tình cảm gì với Ôn Chiêu cả, nhưng thân thể lại không thể khống chế nổi. Thật ra anh rất lo lắng, phản ứng thế này cũng không phải chỉ vì Ôn Chiêu mà ra, mà là…sẽ như vậy… với bất cứ ai…. chỉ cần có thể chạm vào anh, hoặc làm ra hành vi xâm phạm.
Văn Phi Khanh vẫn đang tự phản ứng, nhưng trừ mười ngón tay vẫn đang nắm chặt lại để tự chủ, còn có một đôi mắt dần trở nên ướt át, gương mặt cũng hiện lên vẻ ửng hồng không biết từ đâu ra, lại làm cho Vưu Dục ở đối diện thấy hơi giật mình.
Đây đâu chỉ là được tưới mát, mà là hoàn toàn bị tưới ướt đẫm mới đúng.
Vưu Dục ho khan một tiếng, lập tức nhìn thấy thằng bạn thân ở đối diện đã phục hồi tinh thần lại, có chút bối rối nhưng vẫn bình tĩnh lại rất nhanh, khôi phục thành dáng vẻ ôn hòa trầm tĩnh như trước. Chuyện này làm cho anh ta cảm thấy có chút kỳ quái, quyết định khi nào trở về sẽ điều tra một chút xem chuyện gì đã xảy ra. Có điều bây giờ, chỉ muốn huých cùi chỏ một cái vào thằng bạn ở bên cạnh, để xem trong vòng một tháng này đã có chuyện gì xảy ra.
Đương nhiên, cái thằng ngu ngốc khốn nạn Danh Phóng kia, chắc chắn anh ta sẽ không nhắc tới.
“Vậy là,” Vưu Dục giả vờ lơ đễnh hỏi: “Hồi nãy người ở trong điện thoại là???”
Văn Phi Khanh có hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn trả lời:”… Là bạn hồi xưa học chung cùng khóa thời đại học, hồi trước đã từng gặp qua rồi.”
Chuyện này làm Vưu Dục có chút bất ngờ, “Hóa ra là quen hồi đại học?”
“Ừm…, ” Văn Phi Khanh gật đầu.
Vưu Dục nghĩ đến tiếng phát ra từ điện thoại, giọng nói kia lúc nói chuyện, run lên, lúc đó cái giọng ấy dịu dàng triền miên đầy yêu chiều, làm cho anh ta muốn nổi cả da gà.
“Gặp lại nhau từ lúc nào vậy?”
“Khụ khụ… ” Văn Phi Khanh bị những lời này làm cho kinh ngạc, nhìn bạn thân đang cười chọc ghẹo,”Chuyện này, chắc cũng không tới đâu đâu.”
“A? ” Vưu Dục có chút kinh ngạc, “Hai người giờ là… bạn chịch à?”
Văn Phi Khanh câm nín, ngầm thừa nhận.
Vưu Dục cũng chỉ giật mình vài giây, lại nghĩ đến tình trạng hiện nay của bạn thân, gật đầu, “Cũng tốt thôi, coi như cậu ta lúc này có tốt với mày, về sau cũng chưa chắc là sẽ tốt đến thế. Cứ phải quen người này người kia mới tốt.”
Văn Phi Khanh:”… ” sao lại có cảm giác trong câu này còn có ẩn ý sâu hơn.
Khi bắt đầu dọn thức ăn lên, hai người lại nói chuyện rất nhiều, điều này làm cho tâm tình của Văn Phi Khanh thả lỏng hơn rất nhiều.
Sau khi ăn xong, anh còn dắt Vưu Dục đi thăm nhà mới một chút.
Văn Phi Khanh không tính giới thiệu Ôn Chiêu với Vưu Dục, nhưng trên thực tế vẫn còn có rất nhiều cơ hội, Vưu Dục và Văn Phi Khanh là bạn tốt nên thỉnh thoảng sẽ hẹn đi ăn với nhau.
Vào hôm khác lúc trời gần tối,khi Vưu Dục lại tới cửa tìm người lần nữa là để rủ bạn mình đi ăn nhà hàng mới mở chuyên về những món ăn Hồ Nam, muốn bắt thằng bạn thân mới chia tay ra ngoài ăn giải sầu.
Văn Phi Khanh còn làm gì được nữa ngoài đi theo. Anh ngồi ở ghế cạnh tài xế, đang nói chuyện linh tinh với Vưu Dục thì đã nhìn bên cạnh bồn hoa chỗ cửa vào khu dân cư có một người đang đứng. Hắn đứng chôn chân ở đó, nhìn chằm chằm vào hướng cửa, vạt áo bị gió lạnh thổi qua đến bay lên cũng hề động đậy.
Vưu Dục thấy anh đang nói chuyện lại đột nhiên dừng lại, nên thấy quái lạ, “Nhìn cái gì vậy?” nên nhìn sang hướng đó, thấy được người cách đó không xa. Đầu óc Vưu Dục xoay chuyển rất nhanh, ngay lập tức đã đoán ra được đó là ai, hỏi: “Muốn đi qua đó không?”
Văn Phi Khanh lườm bạn mình một cái, nếu không chứ chả lẽ… để người ta đứng như tượng thế à?
Vưu Dục ngầm hiểu ý nên lái qua đó, dừng xe ở một bên, quay kiếng xe xuống, ánh mắt đầu tiên mà anh ta nhìn thấy được lạnh lẽo như băng, mặt không thể hiện biểu cảm gì. Lúc hắn chú ý đến cửa sổ xe mở ra liếc mắt qua đây, ánh mắt kia lạnh lẽo tới mức Vưu Dục cảm thấy cơn gió lạnh thổi vào trong xe còn ấm áp hơn mắt hắn lúc này.
Trong lòng anh ta đang chửi thầm thì đã nhìn thấy ánh mắt vốn đang tính rời đi của người đàn ông, đột nhiên đã vòng lại mà nhìn chằm chằm thẳng vào phía sau, không cần suy nghĩ đã biết là nhìn vào người đang ngồi ở ghế tài xế rồi.
Mắt Vưu Dục cũng ‘may’ lắm mới thấy cái gì gọi là tảng đá nở hoa, băng hóa thành nước.
Văn Phi Khanh xuống xe, đi tới chỗ “bức tượng đá”, không phải, là Ôn Chiêu trước mặt, “Sao em lại đến đây?”
Ôn Chiêu lấy ra cái tay đang thò trong túi, chịu không nổi mà nắm tay Văn Phi Khanh, anh giật giật nhưng không rút ra.
“Nhân tiện em đi ngang qua chỗ này nên muốn gặp anh một chút.” Ôn Chiêunhìn gương mặt của Văn Phi Khanh, mắt cũng không chớp.
Đã chừng mấy ngày hắn chưa được gặp Văn Phi Khanh, sau khi trở về từ ngày đó vẫn luôn chờ đợi, luôn muốn gửi tin nhắn hoặc gọi điện thoại, nhưng lại sợ nếu bám dính như thế thì Văn Phi Khanh sẽ phản cảm. Cho nên mỗi ngày sau khi tan sở, hắn mới lái xe vòng qua một vòng để nhìn, đáng tiếc không lần nào gặp được người. Ngày hôm nay cũng theo thông lệ, thế mà lại gặp may thật nên Ôn Chiêu nén không được niềm vui từ đáy lòng, chỉ muốn đem người trước mặt ôm chặt vào lòng.
Hắn mới vừa giật giật, Văn Phi Khanh đã ho nhẹ một tiếng, “Bạn anh đang ở đây”, nên hắn phải khống chế một chút, đừng chưa gì đã táy máy tay chân.
Ôn Chiêu dừng một chút, ráng kiềm chế mà chỉ nắm tay Văn Phi Khanh, đảo mắt nhìn về phía người trong xe, cười mỉm một cái, “Chào anh.”
Bị ánh mắt của Ôn Chiêu nhìn đến đau, Vưu Dục không thể làm gì khác mà cũng chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười bằng miệng nhưng mắt thì không cười, “Chào anh.”
Do Văn Phi Khanh bị nắm một tay, lúc lên xe bị ép ngồi ở ghế phía sau, vai kề vai với Ôn Chiêu.
Thỉnh thoảng Vưu Dục nhìn thoáng hai người phía sau qua kính chiếu hậu. Bạn thân mình vẫn đang ngồi nghiêm túc, nhưng tay anh bị nắm vào trong lòng, còn bức ‘tượng đá’ bên cạnh thì cứ nhìn chằm chằm vào bạn thân mình, mắt cũng không chớp.
Anh ta cũng phải chậc chậc hai tiếng.
Ba người đánh xe đến một nhà hàng, bài trí đồ đạc nhìn rất được, xen lẫn giữa hiện đại và cổ kính, còn để rất nhiều cây xanh, chỗ này ngồi ăn cũng khá ổn.
Mọi người ăn với nhau một bữa xem như bình thường, ngoại trừ chuyện Vưu Dục thỉnh thoảng lại quan sát Ôn Chiêu với ánh mắt soi mói như đang chọn rau cải thảo ở ngoài siêu thị. Dưới bàn Văn Phi Khanh đá đá chân bạn mình để anh ta bớt bớt lại một chút.
Lúc này Vưu Dục mới không nhìn, trong lòng lại không thấy vui cho lắm: Tên đàn ông này giống như một tượng đá, mặc dù nói hai người trái ngược bù đắp cho nhau, nhưng thế này cũng quá mức, đừng nói là một tên khốn khác nữa đó? Nếu như Khanh Khanh ở bên hắn, vậy chẳng phải là thêm một lần đau khổ nữa à?
Anh ta đảo mắt một vòng nói rằng:”Hóa ra anh Ôn đây và Khanh Khanh là bạn học, đúng là đời nhiều bất ngờ. Cả chục năm rồi mới gặp lại, đúng là duyên phận mà!”
Văn Phi Khanh yên lặng cúi đầu ăn, không muốn tham dự cuộc nói chuyện có không khí kỳ quái này.
“Ừm…, ” Ôn Chiêu đã biết thừa Vưu Dục đang suy nghĩ gì, đối với bạn của người mình yêu, hắn vẫn sẽ tôn trọng người ta mà trả lời rất nghiêm túc: “Cơ hội sẽ đến đối với những người không biết từ bỏ.”
Lời này nói ra, cả Văn Phi Khanh và Vưu Dục đều ngẩn người, hai người đều là loại nhạy bén, lập tức hiểu thế là ý gì. Đối với câu này, Văn Phi Khanh không nói lời nào, mà trong lòng Vưu Dục lại thấy hơi phức tạp.
Sợ rằng cải trắng nhà mình bị một con heo ‘cuỗm’ mất, những vẫn hơi cảm thấy được rằng con heo này cũng khá chân thành.
Vưu Dục đang chuẩn bị lên xe thì đã có điện thoại gọi,là bố mẹ anh ta gọi tới hỏi lúc nào mới ghé qua thăm nhà được. Mới nói chuyện xong, vừa cúp điện thoại xoay người lại đã nhìn thấy cách đó không xa, hai người ngồi ở phía sau dính vào cùng nhau, mà bạn thân mình bị người ta kéo vào lòng hôn đến thở hồng hộc, cả người nhìn đã mềm như quả hồng nhũn.
Anh ta lặng lẽ đi qua một bên hút điếu thuốc, cảm thấy không đúng lắm, bạn thân mình và thằng khốn kia đã bên nhau nhiều năm như vậy, đương nhiên anh ta từng nhiều lần đụng cảnh hai người hôn nhau đầy nóng bỏng, nhưng không lần nào với cái kiểu như thế ấy, chẳng lẽ là…
Nghĩ vậy anh ta dụi dụi tàn thuốc thật mạnh.
Vưu Dục chịu đựng cơn gió lạnh đợi tới khi hai người đi ra. Đến trước xe ở ngoài mới cười nhưng trong lòng không cười, nói:”Tôi thấy hơi váng đầu, có thể làm phiền anh Ôn lái xe được không?”
Ôn Chiêu nhìn thoáng qua rồi xuống xe đi qua chỗ ghế lái.
Vưu Dục và Văn Phi Khanh ngồi ở phía sau, nhìn bộ dạng bạn thân mình có vẻ đầu tóc rối bời, anh ta lôi điện thoại ra gửi tin nhắn: Khanh Khanh, mày nói thật một câu với tao đi.
Điện thoại di động của Văn Phi Khanh vang lên tiếng, vừa cầm lên nhìn đã phải quay đầu liếc nhìn Vưu Dục,”Cái gì?”
Vưu Dục trừng anh, làm một động tác tay ‘suỵt’ một cái, nhắn tin lạch cạch gõ thêm một dòng nữa gửi qua: Lúc mày, lúc mày ở bên thằng này, chính là lúc lên giường đó, mày có bị ‘thiệt thòi’ gì không?
Văn Phi Khanh:”…”
Anh lấy tay đỡ trán, đành phải trả lời Vưu Dục đang lén lút nhìn mình như tên trộm: … Không có.
Văn Phi Khanh trả lời xong rồi lại cảm thấy không đúng lắm, tuy đúng là anh không phải phía bên bị tiến vào, nhưng mà… toàn bộ quá trình vẫn bị ‘đè’ xuống đến không có cơ hội phản kháng, nhưng vẫn đúng là anh không bị thiệt thòi gì là được rồi.
Nhận được câu trả lời của Văn Phi Khanh, cuối cùng Vưu Dục cũng thấy yên tâm.
Có điều sắc mặt của anh ta nhìn vẫn thấy là lạ, Ôn Chiêu nhìn cứng đơ như tượng đá như thế, có vẻ bá đạo lại hung tàn. Mặc dù hắn đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không giấu hết được khí thế mạnh mẽ toát ra từ trong xương…
Không được, nhất định phải quan sát thật chặt chẽ!
Vưu Dục tiễn Văn Phi Khanh về tới cửa khu nhà, đã thấy Ôn Chiêu cũng đi xuống theo, vẫn phải tốn hơi thừa lời mà hướng về phía Văn Phi Khanh nói rằng: “Khanh Khanh, mấy ngày tới chắc mẹ tao sẽ không chịu cho tao đi đâu đâu, cho nên chắc mấy ngày tới không gặp mày được.”
“Ừm…, vậy mày về đi,” Văn Phi Khanh phất tay,”Về nhà cẩn thận nhé.”
Văn Phi Khanh nhìn theo cái xe đã quẹo qua, tay phải đã bị một cái tay khác cầm lấy, quay đầu nhìn lại, Ôn Chiêu đang đứng ở bên người, đôi mắt ở dưới ánh đèn như đang chiếu sáng.
“Khanh Khanh,” Ôn Chiêu nắm lấy tay trái của Văn Phi Khanh, cúi đầu nhìn đăm đăm vào đôi mắt của Văn Phi Khanh, trầm giọng nói rằng:”Em nhớ anh lắm.”
“… ” Văn Phi Khanh rất muốn nhìn thẳng vào mắt hắn để đáp lại, thế nhưng anh không khống chế được mà dời ánh mắt về bụi cây sau lưng của Ôn Chiêu. Thật sự là, một người thoạt nhìn có vẻ như là kẻ bạc tình, vậy mà vẫn cứ dùng ánh nắng cực nóng bỏng như thế để khiến anh không dám nhìn thẳng, lời muốn nói ra cũng không nói được gì.
Điều Văn Phi Khanh không biết là, Ôn Chiêu sở dĩ có thể thẳng thắn trực diện như thế là bởi vì chính cái tính của hắn mà nhiều năm, hắn đã chịu thiệt thòi rất lớn, cho nên bây giờ chỉ cần nghĩ gì thì sẽ nói thẳng ra.
“Em… ” Văn Phi Khanh liếc hắn một cái, ánh mắt rũ xuống rơi vào hai tay đang nắm chặt, ho nhẹ một tiếng:”Đi vào nhà trước đi!”
“Ừm…. “
Lúc vào khu nhà, hai người sóng vai đi trên con đường nhỏ, ngọn đèn từ giữa bóng cây chiếu rọi vào trên người của hai người.
Đi tới một hồi, tay phải Ôn Chiêu kéo lên bả vai của Văn Phi Khanh.
Anh không nói gì nhưng cũng không chống cự, chỉ chăm chăm nhìn một đường phía trước.
Đột nhiên Ôn Chiêu ngừng lại, chỗ này tụ họp rất nhiều cây cối, bên cạnh là một loài hoa không biết tên, trong mũi đều là mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Văn Phi Khanh có thể thấy ánh đèn đang ám xuống, trong mắt Ôn Chiêu có ngọn lửa đang nhảy lên, anh ý thức được chuyện gì đó, lùi về sau một bước, chân còn chưa kịp chạm xuống đất đã bị kéo gần vào một cái ôm ấm áp.
“Khanh Khanh, em yêu anh.”
Một câu đột ngột của Ôn Chiêu làm cho thân thể Văn Phi Khanh cứng đờ, anh mím môi không biết đáp lời như thế nào, chỉ có thể im lặng nhìn lá cây đang rung lên hơi nhẹ ở trước mặt mình.
Ôn Chiêu ôm lấy anh thật chặt, hơi thở ấm áp phun vào gáy anh, giọng nói chậm chạp kiên định, “Em biết lời này nghe rất bất ngờ, có lẽ em vẫn còn rất xa lạ với anh, thế nhưng… ” tình yêu này em đã nuôi dưỡng trong rất nhiều năm qua.
“Có thể cho em một cơ hội này được không?”
Môi Văn Phi Khanh giật giật, một lúc lâu mới mở miệng:”… Anh, anh không biết nữa…”
Ôn Chiêu dùng bàn tay nâng mặt của Văn Phi Khanh lên, cúi đầu nhìn đôi mắt ngập tràn vẻ mù mịt và không xác định được của anh, nhẹ nhàng nói rằng:”Không cần trả lời em ngay, ít ra trước khi anh có quyết định cuối cùng, để em có cơ hội ở bên anh được không.”
Ôn Chiêu đặt trán mình vào trán của Văn Phi Khanh, giọng nói còn mang theo chút cầu xin: “Không cần phải mỗi ngày, thỉnh thoảng thôi cũng được rồi, nhé anh, Khanh Khanh à…”
Tựa như một gốc cây đại thụ cao ngất, dù đang khom xuống thì nó cũng không hề lung lay chút nào. Lúc này, Ôn Chiêu không hề có vẻ cứng cỏi như bình thường. Mà nói đúng hơn thì, hắn chưa hề tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh.
Lúc này Văn Phi Khanh mới đột nhiên phát hiện, thật ra anh có thể là người tương đối lạnh lùng. Coi như Ôn Chiêu đã đưa ra lời đề nghị khẩn thiết như thế, nhưng cũng không vì vậy mà anh đáp ứng trong kích động. Nhưng anh vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Ôn Chiêu, “… Nếu như có thời gian, chúng ta có thể ăn cơm với nhau.”
Nói không thất vọng là không có khả năng, nhưng Ôn Chiêu thấy vẫn rất may mắn khi vẫn còn một tia cơ hội.
Hắn ôm Văn Phi Khanh vào trong ngực, hôn nhẹ bên tai nhẵn nhụi, hôn hôn một hồi đã rơi xuống trên đôi môi mềm mại.