*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến cửa khu đô thị chỗ nhà mới, Ôn Chiêu để xe ở ngoài bãi đậu xe lộ thiên.
Nhà mới mà Văn Phi Khanh chọn mãi mới được cũng xem là tốt, phong cảnh khuôn viên cây xanh môi trường đều rất tốt, hơn nữa cách đoạn đường sầm uất cũng không xa lắm mà vẫn khá yên tĩnh.
“Bên này,” Văn Phi Khanh nói với Ôn Chiêu, dẫn người đến phía nhà mình. Cũng không biết là vô tình hay cố ý, anh luôn cảm thấy Ôn Chiêu áp sát quá gần rồi, bả vai của hai người thỉnh thoảng sẽ nhẹ nhàng sượt qua nhau. Nhưng hắn cũng không lộ ra vẻ mặt gì khác thường, chỉ nhìn chăm chú vào phía trước.
Nhưng nếu suy nghĩ một chút, với những gì hai người đã trải qua với nhau, có lẽ cũng không có gì… quá kỳ.
Lúc vào thang máy, hai người sóng vai nhau đứng chung một chỗ.
Đang lúc Văn Phi Khanh thất thần để giải tỏa không khí ngột ngạt tự anh cảm thấy, thì tay trái anh đang buông thõng xuống người thì đầu ngón tay đột nhiên bị nhẹ nhàng nắm vào. Theo phản xạ tự nhiên, anh muốn rút về cái tay đã bị nắm, ngón tay có vết chai mỏng nhẹ nhàng cạ vào hai cái, thuận thế nắm thật chặt cả tay anh vào.
Bàn tay ấm áp của Ôn Chiêu mang theo chút ướt át.
Đây là… đang căng thẳng à?
Văn Phi Khanh thấy hơi lạ mà nghiêng đầu nhìn Ôn Chiêu, đã thấy sắc mặt của hắn vẫn bình thường, ánh mắt cũng bình tĩnh không lay động, chỉ có khóe miệng đang mím rất chặt lại.
Nếu như chỉ nhìn từ bề ngoài, đúng là vẫn không nhìn ra.
Hai người cứ như vậy lặng lẽ vai kề vai đứng chung một chỗ, mãi đến khi thang máy vang lên một tiếng “Ding!”, Văn Phi Khanh dẫn đầu bước ra thang máy.
Hành lang trống không bị ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, sáng sủa mà ấm áp, lúc đến nhà mình Văn Phi Khanh nhập vào mật mã quen thuộc ở chỗ khóa cửa, chờ đến khi cửa mở ra rồi mới đẩy ra, xoay người nhìn người vẫn đang nắm cái tay kia của mình, khẽ mỉm cười một cái, “Mời cậu vào nhà.”
Ôn Chiêu nhìn nụ cười của anh, cuối cùng cũng buông lỏng tay ra, theo vào phòng, rồi lại giơ tay lên giúp cởi nút cho Văn Phi Khanh, bộ dáng có vẻ như là tính giúp anh cởi áo khoác xuống. Văn Phi Khanh vẫn dằn xuống, không tính từ chối.
Áo khoác bị treo ở trên tường, Ôn Chiêu nhìn Văn Phi Khanh, hắn vẫn luôn biết, con người này có body đẹp, khí chất dịu dàng, nhất là lúc mặc vào áo len dệt kim cổ rộng, chỉ cần nhìn vào là có thể khiến tim người ta như muốn tan ra vậy.
Nhìn một chút, Ôn Chiêu lại tiến thêm một bước, khoảng cách giữa anh và hắn đã càng ngày càng gần kề. Điều này làm cho Văn Phi Khanh có cảm giác như mình bị tấn công, không tự chủ được mà hơi lui cái chân về phía sau, có chút bối rối mà xoay người, “Để tôi mở hệ thống sưởi lên.”
Lúc mới mở máy sưởi lên, một đôi tay đã luồn qua từ sau lưng anh, ôm anh thật chặt vào trong ngực, dựa vào ở sau chính là lồng ngực rắn chắc ấm áp, ánh mắt Văn Phi Khanh hơi lóe lên, hai tay không biết làm sao mà vẫn đang lơ lửng, không biết nên thả ra hay nên thế nào.
“Khanh Khanh, em rất nhớ anh…”
Ôn Chiêu cúi đầu thầm thì vào lỗ tai anh.
“Tôi… ” tâm tư Văn Phi Khanh bị hơi thở ấm áp phả vào cổ làm cho nhiễu loạn.
Anh không biết nên nói gì đây, lẽ nào nói xin lỗi tôi không muốn cậu, thậm chí hy vọng giữa cả hai sẽ không liên lạc lại. Mặc dù anh không thích Ôn Chiêu, nhưng cũng không phải là người sẽ làm tổn thương người khác đến thế.
Văn Phi Khanh đang nghĩ nên nói gì đây thì bị xoay người lại, thấy Ôn Chiêu cúi đầu đưa mắt nhìn mình, đáy mắt đều tình yêu nồng nàn mà anh vẫn không đáp lại được.
Cứ như có thể làm người ta muốn tan ra.
Văn Phi Khanh vội vã dời tầm mắt của mình, không dám nhìn vào mắt của Ôn Chiêu.
Ôn Chiêu nâng mặt anh lên, dùng lòng bàn tay có hơi thô ráp mà nhẹ nhàng vuốt ve bên gò má mềm mại, chậm rãi cúi đầu áp xuống.
Văn Phi Khanh muốn tránh, hai bên mặt lại bị cái tay bưng lên, cũng không còn cách nào né tránh, khi nhìn rõ tròng mắt đen nhánh ở trước mặt thì cùng lúc đó, xúc cảm ấm áp cũng rơi vào trên môi.
“… Khanh Khanh.”
Bên tai là giọng nói mềm nhẹ cẩn thận, trên môi là nụ hôn ấm áp ướt át, lông mi dài mảnh của Văn Phi Khanh hơi run rẩy, môi bị xúc cảm ướt át bọc quanh, nhẹ nhàng ngậm vào, sau đó khóe miệng bị đẩy ra, một cái mang hơi thở của một người khác, đầu lưỡi xuyên qua tiến vào, quấn lấy lưỡi của anh để liếm liếm, đầu lưỡi nhẹ nhàng xẹt qua từ hàm trên.
“… Ưhm!”
Văn Phi Khanh bị khiêu khích đến mức cả người run lên, cảm giác hơi ngứa chọc người khó chịu từ lưỡi lan tràn đến cả người, hai tay của anh tự động nắm vào sau lưng áo của Ôn Chiêu. Lúc đầu óc anh trống rỗng, đã tự đưa mình vào sâu trong lòng hắn hơn, chỉ muốn đươc liếm một cái thật sâu vào chỗ vừa nãy.
Cánh tay lực lưỡng nắm ngay hông của Văn Phi Khanh, một tay Ôn Chiêu bóp vào vòng eo, một tay nâng sau ót của anh lên, bắt đầu liếm liếm làm màu môi thêm đỏ, nghiêng mặt, ngậm cánh môi mút vào, sau khi xâm nhập vào trong rồi, đầu lưỡi quấn vào lật qua lật lại.
Văn Phi Khanh như bị ghì vào trong ngực hắn để hôn sâu, hơi thở như lửa nóng vây quanh cả người anh, từ lúc bị đôi môi không ngừng mút vào liếm cắn đến cả tứ chi, xúc cảm vừa mềm vừa ướt làm cho anh bắt đầu run rẩy, anh không thể khống chế thân thể của chính mình, rõ ràng trong lòng vẫn muốn tỉnh táo lại, nhưng lý trí vẫn như bay đi đâu mất theo nụ hôn của Ôn Chiêu.
Giữa lúc môi răng quấn quýt nhau, tiếng rên rỉ mờ nhạt không rõ của Văn Phi Khanh làm cho bầu không khí càng thêm hừng hực.
Ôn Chiêu mang hơi thở nặng nề vừa đem Văn Phi Khanh đặt vào trên chân ghế cao, làm cho lưng ghế dựa chống đỡ người của anh, vừa cởi áo khoác của mình và quần áo bên trong ra, để lộ cơ bụng sáu múi và cánh tay cường tráng. Dù cái tay có bận rộn thì môi hắn vẫn cứ dán thật chặt vào môi của Văn Phi Khanh mà liếm cắn, ngậm vào cánh môi non mềm, dùng đầu lưỡi của mình để đem một đầu lưỡi khác đang muốn tránh né mà cuốn vào địa bàn của mình, ngậm nó vào mút đến không ngừng, khiến cho nước bọt của anh muốn ngừng chảy mà cũng ngừng không được. Mãi đến lúc Văn Phi Khanh bắt đầu giãy dụa, hắn mới lưu luyến không rời, buông ra đôi môi mềm mại.
Hắn nhìn Văn Phi Khanh thở hổn hển, từ từ nhắm hai mắt lại, gương mặt ửng hồng, môi cũng bị mút đến hơi sưng đỏ, khẽ há môi ra thở dốc, yêu đến không chịu được lại ôm anh về trong lòng, khẽ gọi tên anh, “Khanh Khanh.”
Văn Phi Khanh đang thở dồn dập chậm chập trừng to mắt ra, nhìn Ôn Chiêu đang cúi đầu, mắt hắn ngập trong tình yêu, còn đôi mắt ướt át của anh thì mang theo mờ mịt.
Ôn Chiêu lấy ngón tay nâng ót của Văn Phi Khanh lên khẽ vuốt ve, làm cho những lọn tóc mềm mại luồn qua giữa ngón tay, dùng chóp mũi cà cà vào chóp mũi của anh, dịu dàng hỏi: “Thích không?”
Văn Phi Khanh trừng mắt nhìn, qua hơn mười giây mới hiểu được hắn đang nói chuyện gì, bối rối nghiêng đầu tách ra ánh mắt nóng bỏng ấy, không chịu nói gì, chỉ là gương mặt đã đỏ giờ còn đỏ hơn.
Một tiếng cười trầm trầm vang lên bên tai Văn Phi Khanh, vành tai bên phải bị ngậm vào mút, làm cho anh vẫn chịu không nổi đến run lên.
Ôn Chiêu tự đem tay anh kéo lên rồi quấn quanh cổ của hắn để bế lên như đang ôm con nít vậy. Văn Phi Khanh bị ôm ở trước người, hai đùi bị tách ra kẹp lấy thắt lưng rắn chắc của Ôn Chiêu, anh thấy xấu hổ chịu không nổi, nhưng Ôn Chiêu vẫn giữ mãi ý cười trong ánh mắt mà nhìn anh. Nhìn như thế làm anh thấy quá ngượng nên chỉ còn cách chôn mặt vào cánh tay của hắn, lại lập tức ngẩng đầu lên tách chỗ da thịt đang chạm vào nhau ra.
“Mình lên trên giường nhé anh?” Ôn Chiêu đưa mũi ngửi lên sợi tóc mềm mại.
Văn Phi Khanh: “… Ừm…. “
Văn Phi Khanh chỉ đường, nhìn Ôn Chiêu có chút khó khăn dùng một tay mở rộng cửa cũng không hề muốn thả anh ra, anh đang muốn nói gì thì cửa đã mở ra.
Mấy thứ trong phòng ngủ còn chưa có rất nhiều, thứ duy nhất nhìn có vẻ xịn xịn một chút là cái giường lớn, tấm chăn màu nhạt phủ ở trên bị kéo đến không có một chút nếp nhăn, trải phẳng trên giường.
Văn Phi Khanh trong chăn cố gắng bình tĩnh đối diện với Ôn Chiêu, mãi đến khi Ôn Chiêu ở trần từng bước đi về hướng anh, hơn nữa ở nửa người dưới của hắn còn đang treo thòng một cái đùm bự.
Văn Phi Khanh rụt một cái vào trong chăn.
Ôn Chiêu khom lưng chậm rãi cúi đầu tới gần.
Anh nhìn đôi mắt đang nhìn anh chăm chăm không chớp mắt, hắn tiến đến càng ngày càng gần, Văn Phi Khanh do dự một chút, cảm thấy bây giờ mà còn sợ hãi rụt rè thì cũng hơi đạo đức giả quá thể, vì vậy anh cử động một tay ngước cằm lên như muốn nghênh đón hắn.
Ôn Chiêu được anh lần đầu tiên đáp lại, vui mừng quá đỗi đến nỗi trong mắt toàn là ánh nhìn nóng bỏng không ngăn nổi.
Văn Phi Khanh bị tầm mắt nóng bỏng của hắn nhịn không được mà nhắm nghiền hai mắt lại.
“Khanh Khanh. “
Đôi môi hai người kề nhau.
Bất cứ lúc nào cũng có thể được hôn Văn Phi Khanh, quấn quít thân mật trao đổi hơi thở của nhau đến thế, thậm chí còn làm những chuyện nóng bỏng hơn thế này nhiều. Những cảnh tượng mà nhiều năm nay hắn có nghĩ cũng không dám nghĩ, đã làm cho Ôn Chiêu đến giờ vẫn cảm giác như mình đang trong mộng, hắn sợ đến khi anh thức dậy sẽ phát hiện đây chỉ là một giấc mộng đẹp như nhiều năm qua hắn vẫn thường mơ.
Dưới đôi môi mềm mại ấm áp, hắn tiến sâu hơn vào chỗ ướt át dinh dính.
Ôn Chiêu nâng mặt của Văn Phi Khanh lên, dùng môi lưỡi quấn lấy anh, liên tục thở dốc, cả người đều rơi vào tấm chăn mềm mại xoã tung.
Hai người có chiều cao xấp xỉ, nhưng thể hình của Văn Phi Khanh không đủ cường tráng rắn rỏi như hắn, nên đã bị đè lên giường, nụ hôn sâu ấm áp đem lý trí thiêu đốt đến không còn gì, điều duy nhất có thể suy nghĩ là làm cách nào có thể thoát được cái lưỡi đang theo anh mãi, đuổi không đi này.
“… Hộc… hộc hộc… ” Văn Phi Khanh giãy giụa túm tóc của Ôn Chiêu, anh bị nụ hôn nút lưỡi mãi không ngưng này gần như hút hết không khí.
Ôn Chiêu thoáng buông ra đôi môi sưng đỏ ướt át của anh, không đợi Văn Phi Khanh thở bình thường lại, đã đem lưỡi thăm dò vào vòm miệng của anh, bện xoắn vào đầu lưỡi dinh dính mút vào. Chỉ cần nước bọt từ khóe miệng hơi tràn ra chút cũng sẽ bị hắn liếm láp sạch sẽ, mà một giây này chính là khoảng thời gian Văn Phi Khanh có thể thở không ra hơi từ nụ hôn.
“Ưhm ưhm… ” Văn Phi Khanh nhịn không được bấu vào cơ thể trần truồng của Ôn Chiêu, một lát sau rốt cục được thả lỏng ra, anh vội vã há miệng lớn ra để có thể tự do hít không khí vào, trên gương mặt đều đã bị hơi nóng đốt lên tới nóng cháy.
Ôn Chiêu cúi đầu trán kề trán, hơi thở giao hòa.
“… Khanh Khanh,” hắn hôn cái chóc lên cánh môi đỏ thẫm, “Thích không?”
Văn Phi Khanh chớp mắt mấy cái, né tránh đôi mắt đang chứa lửa dục, từ chối trả lời vấn đề này.
“Không vui à?” Ôn Chiêu cúi đầu cười, tự tay cởi phăng cái quần của anh ra, vứt xuống dưới giường.
Văn Phi Khanh nghiêng đầu không nói lời nào, chỉ phối hợp giơ chân lên, theo gương mặt càng ngày càng đỏ đem gập lại đôi chân vừa trắng vừa dài, tách ra đặt vào giữa hai bên của Ôn Chiêu.
“Thật ngoan,” Ôn Chiêu vừa hôn một cái, vừa cởi ra áo bằng len thật của Văn Phi Khanh, để qua một bên.
Hệ thống sưởi đã được bật lên một lúc nên Văn Phi Khanh dù có bị cởi ra sạch sẽ thì cũng không thấy lạnh chút nào, ngược lại còn muốn tung gần hết cái chăn ra. Anh nằm dưới thân Ôn Chiêu không một tấc vải, hai đầu ti nhỏ trước ngực có hơi nhô ra, bụng dưới bằng phẳng, dáng người thon dài và hai cặp đùi nâng lên, ánh mắt nóng bỏng cứ liên tục đảo qua thân thể anh, làm cho ‘thằng nhỏ’ dưới quần anh càng ngày càng cương cứng lên, dựng thẳng đứng chỉa vào trần nhà, trên đầu mút còn chảy ra một sợi chất lỏng trong suốt.
Một tay Văn Phi Khanh che lấy khuôn mặt, cảm thấy ngượng cực kỳ, mặc dù như thế, cơ thể anh vẫn hơi run nhưng không rúc vào trong chăn.
Trong sự ngượng ngùng và cả mong chờ, đầu mút nhạy cảm bị ngậm vào mút mút, làm anh nhịn không được kêu một tiếng. Tiếng rên chưa kịp chui ra đã bị chặn lại khi nguyên cây hàng của anh bị nuốt trọng vào, phần đầu phía trước gần như đã bị nhét vào cổ họng ẩm ướt và nóng bỏng, sau đó cổ họng theo phản xạ ngọa nguậy muốn nhả ra, lại nhiều lần phun ra nuốt vào.
Văn Phi Khanh túm lấy cái chăn rền rĩ, bắp đùi bị mút vào tới run lên, “… Đừng… Đừng có mạnh như thế… Nhẹ thôi, đừng cắn mà…”
Ôn Chiêu xoa xoa bắp đùi của anh, vừa ngậm vào cây gậy th*t ướt đẫm, vừa tự cởi quần lót của hắn, nhả ra cây hàng trong miệng, rồi trực tiếp với người lên.
Văn Phi Khanh còn đỏ mặt, thấy hắn như vậy, sợ đến mức lập tức muốn đóng chặt chân, bị Ôn Chiêu nhanh tay xuyên giữa bắp đùi.
“Cậu không cần phải trực tiếp… ” Văn Phi Khanh mở to mắt nhìn hắn, “Tôi sẽ…Đau lắm… Đừng có sờ!” một tay hắn vuốt ve ở chỗ đáy chậu và giữa đùi, nơi đó quá nhạy cảm làm cho anh nhịn không được mà càng kẹp chân chặt hơn.
Chẳng những Ôn Chiêu không nghe, mà còn dùng cái tay bị kẹp lại, từ đáy chậu trượt đến rồi chỗ xương cụt, vuốt ve và nắn bóp qua lại một cách rất nhục dục làn da non nhẵn nhụi.
“… Cậu!” Văn Phi Khanh thấy xấu hổ và giận dữ nhưng cũng không lo lắng anh sẽ thật sự bị đè, chỉ là tay của Ôn Chiêu vẫn vòng quanh chỗ đó, làm cho anh vừa nhột vừa khó chịu, chỉ càng muốn kêu hắn dùng sức xoa nắn để thấy sướng thêm, nhưng Ôn Chiêu vẫn cứ khăng khăng dừng động tác lại, nâng người lên, một tay đỡ lấy ‘thằng nhỏ’ đang chảy nước của Văn Phi Khanh, vừa cố gắng dùng sức cọ sát chỗ của mình, dùng tinh dịch chảy ra để bôi trơn.
Văn Phi Khanh nhìn Ôn Chiêu dùng gương mặt bình thản mà làm một động tác vô cùng tình dục, còn anh thì ngược lại đã thấy xấu hổ muốn chết, cây gậy th*t bị cầm lên đã căng lớn cùng cực, nhịn không được giật giật.
“Đừng vội chứ,” Ôn Chiêu cúi đầu muốn hôn anh, bị né ra.
“Tôi không có vội…” ngoài miệng thì chối bỏ như vậy, nhưng dịch thể chảy ra từ cây hàng của Văn Phi Khanh đã làm phía dưới của anh trở nên ướt đầm đề, đầu ti ở ngực bị ngậm thẳng vào rồi cắn một cái, cả quầng vú đều bị ngậm hết vào mà liếm láp, làm cho anh tự giác ôm đầu, ưỡn ngực ra để hắn hút vào.
Mãi đến khi hai bên đầu ti bị hút vào tới đỏ chót, đứng thẳng lên nhìn rất đáng thương, chúng mới được buông tha.
Ôn Chiêu cảm thấy đằng sau ổn thỏa rồi, mới bắt đầu đem con c*c đã n*ng muốn chết, cắm từng chút đem một vào trong thân thể hắn.
“… Chặt quá.” Văn Phi Khanh cắn môi, nhịn xuống tiếng rên rỉ đang muốn bật ra.
Ôn Chiêu vừa thả lỏng người mình, vừa bật cười hôn đôi môi vẫn luôn tìm cách né hắn “Sẽ không đau đâu, tin em đi Khanh Khanh. “
Cây gậy th*t bị kẹp lại vừa chặt vừa sướng làm cho Văn Phi Khanh chịu không nổi mà đáp lại nụ hôn của Ôn Chiêu, điều này làm cho động tác của Ôn Chiêu càng không kiêng nể gì cả. Lúc anh “Ah” lên một tiếng đã ấn mạnh xuống, nuốt hết cả nửa còn lại của con c*c.
“A… Chậm chút… Có hơi đau… ” Văn Phi Khanh ôm Ôn Chiêu kề vào lồng ngực ướt mồ hôi của hắn mà thở dốc, “Đừng… Sâu hơn nữa đi! “
“Hử…? Sâu vào hay rút ra?” Ôn Chiêu khống chế lại hô hấp nặng nề, rút ra từ người hắn cây gậy th*t nóng hổi, chỉ để hờ ngay lối vào, mút lấy đôi môi sưng đỏ: “Khanh Khanh?”
Văn Phi Khanh bị miệng huyệt đang không ngừng co rút hành hạ đến mức nước mắt đọng nơi khóe mắt, “… Ưhm vào, vào đi… Ưhm… Ôn Chiêu… “
Vài lời nói mập mờ không rõ cũng bị nuốt chửng giữa tiếng nước bọt và tiếng nút lưỡi, Văn Phi Khanh gấp đến mức cào mấy cái vào Ôn Chiêu.
Cảm giác đau đớn ở lưng lan tràn, nhưng Ôn Chiêu ngược lại càng thêm hưng phấn, người ở dưới đỏ mặt má ửng hồng, khóe mắt rưng rung, môi bị mút đến vừa đỏ vừa sưng lớn lên. Văn Phi Khanh đã làm cho chút lý trí còn sót lại của hắn đã biến mất không sót chút nào.
“A, a chờ đã… “
Văn Phi Khanh bị ôm vào trong ngực, nhả ra bú vào cây gậy th*t vừa nhanh vừa sâu, mái tóc hơi ẩm ướt dính mồ hôi dán vào trên trán, anh cũng không thèm vén lên. Chỗ nhạy cảm ở dưới bị phục vụ đến nửa sướng nửa khó chịu được, hai đầu ti ở ngực cũng không được buông tha, bị mút đến mức lại sưng lớn hơn nữa.
Ôn Chiêu rất thích ôm anh vào trong ngực lúc làm tình, như vậy có thể khiến cho hắn cảm nhận được cảm giác chân thực, thỏa mãn, còn có, khao khát chiếm hữu. Nhìn người vốn không thể thuộc về mình, giờ dưới những âu yếm của hắn, bị điều khiển đến từng tấc một trong cơ thể. Mỗi một bộ phậm một ánh mắt, biểu cảm, nước mắt, thậm chí là tiếng rên rỉ lúc chìm đắm trong nhục dục, cũng làm cho hắn đè nén không nổi nữa dã tâm muốn ‘chơi’ anh bằng đủ cách khác nhau.
… Bây giờ vẫn không được, không thể dọa anh ấy sợ được.
Văn Phi Khanh ngẩng đầu lên, bị môi lưỡi ẩm ướt dính dấp liếm ngay cổ, anh ôm lấy Ôn Chiêu đang khống chế mình, trong miệng phát ra một tiếng một tiếng rên rỉ cao thấp không đồng nhất, còn như đang xin tha, “Đừng dùng sức như vậy… Ôn, Ôn… A sướng quá… Ôn Chiêu nhanh lên… ” một cây gậy th*t lớn cạ vào cạ vào bụng anh đến nóng hừng hực.
Đang lúc thân thể hai người bện xoắn vào nhau, điện thoại di động để ở một bên đột nhiên vang lên.
Sau vài giây, một bàn tay còn mang mấy vết đỏ khó khăn duỗi ra từ trong tay Ôn Chiêu, sau khi côn th*t bị xoa nắn đầy ác ý đến sắp nổ tung, rồi lại chịu không nổi mà rụt trở về.
Tiếng chuông cứ vang lên liên tục, Văn Phi Khanh giãy giụa muốn bắt điện thoại lên, vừa ảo não nhìn Ôn Chiêu cả người đầy mồ hôi, thở hổn hển nói rằng: “… Cậu, cậu để cho tôi nhận cuộc gọi này đã… A!” con c*c vốn đã sắp bắn ra bị nuốt vào chỗ sâu nhất, trên mặt không khỏi lộ ra biểu cảm vừa khó chịu vừa sung sướng.
Từ trong chăn Ôn Chiêu vói ra tìm được di động, vừa nhận điện thoại, vừa một tay bụm miệng Văn Phi Khanh.
“Alô.”
Bên kia là chỗ bán hàng cho Văn Phi Khanh, lúc này đang ở dưới lầu đợi ký nhận, Ôn Chiêu nhận lời, cúp điện thoại, hướng về phía Văn Phi Khanh mở to hai mắt nói rằng, “Khanh Khanh, xem ra chúng mình phải nhanh hơn chút rồi. “
Văn Phi Khanh còn chưa kịp phản ứng đã bị dẫn vào trong cơn sóng tình tràn lan.
Sau một tràng những tiếng động dồn dập và trong tiếng rên rỉ đứt quãng của Văn Phi Khanh, anh bắn vào người Ôn Chiêu.
Ôn Chiêu ngậm vào đôi môi của anh, trao một nụ hôn sâu rồi mới nâng người hắn lên để rút ra cậy gậy th*t đã hơi mềm xuống. Hắn có chút tiếc rẻ nhìn nước bọt chảy xuống chỗ xương cụt, đem cây hàng còn chưa bắn ra của chính hắn, đặt ở giữa hai chân anh cọ xát cả chục lần mới miễn cưỡng bắn ra. Đóng tinh dịch dính lại thành chùm với bộ lông mu của anh, nhìn vừa gợi tình lại tục tĩu, hắn trần truồng xuống giường, đem Văn Phi Khanh đang thở dốc do còn đắm chìm trong trong dư âm, đắp chăn kín lại cho anh. Nhưng vẫn nhịn không được mà khom lưng hôn đôi môi đỏ thẫm, cánh môi mở ra ngậm vào đầu lưỡi mịn màng mút vào.
“Ưhm…” Văn Phi Khanh bị hôn một lúc lâu, thật chí còn tự giơ tay lên quấn quanh cổ Ôn Chiêu, ở một thời điểm có khe hở đột nhiên nghĩ đến dưới lầu còn có người đang đợi, vội vã nghiêng đầu muốn né cái lưỡi đang quấn quanh môi của mình.
Ôn Chiêu chậc một tiếng, đem Văn Phi Khanh dém vào trong chăn, nói rằng: “Em đi xuống đón người, Khanh Khanh.”
Văn Phi Khanh cử động tay muốn ngồi xuống, “Để tôi đi được rồi.”
Ôn Chiêu nhìn gương mặt anh bị hun hầu, từ cánh tay đến cổ và lồng ngực đều toàn vết hôn, nhất là đôi môi vừa đỏ vừa sưng, tròng mắt yêu kiều lấp lánh nước, khiến người ta vừa nhìn biết đã biết là mới vừa xảy ra chuyện gì, khom lưng hôn xuống lên trên mặt Văn Phi Khanh, dịu dàng triền mien mà nói: “Anh cứ nằm đấy đi, để em xử lý là được rồi.”
Văn Phi Khanh bị hắn đối xử như đang dỗ một đứa con mắt, làm cho sắc mặt anh càng thêm đỏ lên, khẽ lên tiếng: “Ừm….”
Sau đó nhìn Ôn Chiêu mặc quần rồi đi ra ngoài.
Văn Phi Khanh ngồi ở trên giường thất thần một chút, lại đột nhiên vùi người vào trong chăn