• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi tới cửa khu nhà, Văn Phi Khanh xoay người nói với Ôn Chiêu rằng: “Đưa đến đây được rồi!” anh dừng một chút, lại bỏ vào thêm một câu:  “Cảm ơn cậu.”

Ôn Chiêu mặc áo khoác dạ ngoài màu đen, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào người, lịch sự nhưng xa cách, lúc này ở trên người Văn Phi Khanh không hề còn nhiệt tình và dây dưa chút nào của tối qua cùng sáng nay.

Văn Phi Khanh dời ánh mắt,  “… Hẹn gặp lại.”

Ôn Chiêu tiến một bước về phía hắn, rồi bưng mặt của anh lên, đôi môi mềm mại rơi xuống những nụ hôn dịu dàng liên tiếp nhau, nhìn chằm chằm anh lại mở hơi to đôi mắt ra, trầm giọng nói: “… Gặp anh sau.”

Đứng ngay chỗ đón gió lùa làm cho từng luồng gió lạnh thổi qua, ngón tay của Ôn Chiêu thêm phần lạnh lẽo. Hắn đứng ở đầu đường, dùng ánh mắt và biểu cảm của mình mà dõi nhìn theo bóng lưng cao gầy thon dài của Văn Phi Khanh. Mắt hắn nhìn không chớp, giống như thời đại học của nhiều năm trước đây vậy, chỗ khác biệt duy nhất là, bóng lưng của hai người cuối cùng cũng biến thành một người.

Thật sự thì … hắn vừa ích kỷ lại đạo đức giả, hắn vẫn nghĩ chỉ cần anh hạnh phúc là tốt rồi, chỉ cần anh vượt qua là tốt rồi, nhưng thật ra sâu trong đáy lòng hắn vẫn luôn âm thầm chờ mong anh chia tay.

Sau đó nhân cơ hội để thâm nhập vào.

Mãi đến khi thân thể Ôn Chiêu hơi lạnh cứng, hắn mới hồi phục tinh thần lại, xoay người về nhà.

Văn Phi Khanh đón xe trở về nhà, quyết định đem lần bốc đồng này trở thành chuyện ngoài ý muốn, anh quét mã thanh toán rồi đi xuống xe, đến quầy trái cây mua chút hoa quả để ăn bữa xế, xách túi đồ đi về nhà.

Cửa thang máy vừa mở ra đã nhìn thấy một người ở ngay cửa vào nhà anh, khóe miệng vốn đang thả lỏng của anh tự động nhếch môi.

Người trước cửa mặc áo len cổ thấp, quấn một cái khăn quàng cổ màu xanh đen, nhìn thấy rất quen mắt, đó là món quà sinh nhật hai tháng trước Văn Phi Khanh tự mình đi đến cửa hàng chọn mua.

“Em đến lấy đồ à?” Văn Phi Khanh đi tới trước mặt Danh Phóng, “Sao không vào thẳng nhà luôn?”

Thái độ Văn Phi Khanh tự nhiên cứ như là trước kia, Danh Phóng quên mang chìa khoá nên bị nhốt ở ngoài cửa chờ đến khi anh trở về để mở cửa cho hắn. Điều này khiến Danh Phóng ngẩn người, trái lại làm cho hắn cảm thấy xấu hổ một cách khó diễn tả, “Em…”

“Vậy vào đi,” không đợi Danh Phóng nói xong Văn Phi Khanh đã mở cửa ra, đi vào đứng ở cạnh cửa xoay người  nhìn hắn, ánh mắt đầy bình tĩnh, “Nếu có đồ nào em không muốn mang đi thì cứ để đó, anh sẽ gọi người đến để dọn đi hết.”

Danh Phóng đi vào, nơi từng là nhà của hắn giờ lại thành lạ lẫm thế này.

Hai người lặng im đối lập với nhau trong chốc lát, Danh Phóng muốn nói gì, nhưng người đã phản bội tình cảm giữa hai người lại là chính bản thân hắn, người buông bỏ đoạn tình này cũng chính là hắn. Có lẽ trong lúc không tự cảm giác được, xem sự săn sóc của anh như là đương nhiên và áp lực các kiểu từ miệng đời, cả với tương lai không xác định được, làm cho Danh Phóng bắt đầu dần dần nghi ngờ mối tình đã trải qua nhiều năm của mình.

“… Khanh Khanh, ” Danh Phóng gọi tên anh, “Xin lỗi, là em…”

“Ừm…, anh chấp nhận lời xin lỗi của em.” Văn Phi Khanh bình tĩnh trả lời, “Anh biết em đang suy nghĩ điều gì.”

Danh Phóng sửng sốt.

Văn Phi Khanh nhìn hắn chăm chú, nói rằng:  “Có lẽ em cho rằng anh sẽ không buông tay em được. Anh nói thật, có lẽ có một chút, nhưng điều này chẳng qua là tâm lý bình thường của một người đã luôn trân trọng một mối tình lâu năm. Cho nên, em cũng không cần lo lắng chuyện vì em chia tay mà anh sẽ rất đau đớn, khó chịu, sẽ trắng đêm không ngủ, chán nản không muốn ăn gì.”

Sắc mặt Danh Phóng thoáng trắng bệch, muốn nói gì đó nhưng không thể mở miệng ra đươc, chỉ có thể đứng trơ ra nghe giọng nói quen thuộc nhẹ nhàng nói toạc ra nội tâm đầy giả tạo của hắn.

“Dù sao thì, năm ngoái khi anh vô tình nghe được cuộc nói chuyện điện thoại giữa em và mẹ em, anh cũng đã hiểu được em đang suy nghĩ gì rồi. ” Lời Văn Phi Khanh hờ hững nói ra làm cho Danh Phóng run hết cả người lên, nói,  “Chỉ là anh còn đang suy nghĩ, chắc có lẽ em sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế. Mỗi người đều có những trách nhiệm và nỗi buồn phiền của họ, có người vược qua được, cũng có người muốn buông.”

“Em đã chọn cách buông.”

Trong đầu Danh Phóng như nổ một cái ầm, sau khi đã bị vạch trần, hắn cảm thấy không còn mặt mũi nào mà đối diện với Văn Phi Khanh. Những gì hồi trước hắn đâng cho là mình nhẫn nại nhân từ, thật ra trong mắt người ta là ngang ngược tàn ác. Nỗi khó chịu  xuất phát từ trong tim làm cho hắn không dám nhìn thẳng Văn Phi Khanh, “Vậy tại sao… Anh không nói gì… ” mà chỉ nhìn em để lộ mặt xấu ra,  nhìn em làm bộ làm tịch? Nhìn em tự cho mình là đúng.

“Chả có gì phải nói ra cả,” Văn Phi Khanh lạnh nhạt nói,  “Chắc có lẽ bản thân anh lúc ấy cũng chưa muốn chia tay, cũng ngại phải đi kiếm người khác để quen mà thôi!”

“Ôn Chiêu thì sao?” Danh Phóng đột nhiên hỏi.

Văn Phi Khanh ngẩn ra, câu hỏi không đầu không đuôi của Danh Phóng làm cho anh hơi nhíu mày,  “Liên quan gì đến em chứ”

Danh Phóng biết mình đã không còn có tư cách gì để hỏi Văn Phi Khanh về bất cứ chuyện gì, nhưng hắn vẫn cứ muốn biết  tất cả về anh, “Hôm qua hai người đã ở bên nhau à? Anh để nó chạm vào người anh?” nhưng hắn đột nhiên lại nhớ tới tính cách của Ôn Chiêu và sự chênh lệch giữa hai người nên nghĩ chệch qua hướng khác, giọng nói không giấu được sự ganh ghét: “Nhiều năm rồi mà anh nào để cho em làm gì anh chứ… ” thế mà lại để cho người khác chạm vào, dù gì thì đã từng là tình địch, Danh Phóng làm sao có thể không ghen ghét cho được.

Văn Phi Khanh có hơi ngẩn người ra khi Danh Phóng nhắc đến, trong đầu không tự chủ được nhớ lại những cảnh tượng có thể gọi là kích thích phóng đãng nhất, cảnh ái dục ngang ngược áp xuống, hơi thở anh trở nên dồn dập, khóe mắt trở nên hơi ửng đỏ,  nhìn giống như là được một ngọn gió xuân thổi cho dịu xuống, ánh mắt long lanh nước, giấu trong đó một đoạn tình.


Danh Phóng chưa từng thấy qua anh như thế, càng thêm ghen tỵ và không ngừng xót xa,  “Chúng ta mới chia tay thôi thôi mà…  “

“Em cũng biết vậy à,” Văn Phi Khanh tạm thời đè xuống mấy hình ảnh phóng đãng kia xuống mà nhìn hắn, nhíu mày, giọng nói nghiêm túc:  “Chúng ta đã chia tay, bởi vì cách em đã phản bội với tình cảm của hai chúng ta, cho nên anh cũng sẽ không còn có gì để quyến luyến cả, cũng không muốn tha thứ cho em.”

Danh Phóng thất thần nói,  “Anh đang trách em. “

“Đương nhiên rồi,” Văn Phi Khanh nhìn hắn kỳ quái, “Giữa em và anh là người yêu, cũng là bạn đời, nhưng một khi em đã chọn cách buông tay thì không còn nữa rồi.” Anh suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm:  “Anh chưa nói đến viêc có trách em hay không, chỉ là một khi chia tay thì mọi chuyện đã thành quá khứ, cho nên anh cũng không muốn mình cứ dây dưa không rõ với nhau. Nếu nói trắng ra thì, thà không gặp lại em có lẽ còn tốt hơn.”

Văn Phi Khanh nói rõ ràng ra hết. Anh không hề hận hắn, trước đây có, nhưng giờ đã mất đi hết rồi, điều bây giờ cần chỉ là phân rõ giới hạn mà thôi.

Danh Phóng không thể tin được mà nhìn vẻ mặt bình tĩnh  của anh, từ trong cặp mắt kia không thấy một tia quyến luyến và buồn bã nào, chỉ có vẻ điềm tĩnh lạnh lùng và lý trí. Từ ngữ anh dùng trước sau vẫn rất nhẹ nhàng, dù Danh Phóng đã chuẩn bị trước thì cũng không hề có đến nửa câu trách móc gì.

Văn Phi Khanh đóng cửa lại, nhìn chung quanh phòng khách có vẻ như thiếu rất nhiều đồ đạc. Anh không hiểu sao thấy hơi buồn, có lẽ là bởi vì từ lúc Danh Phóng mang hết đồ đạc của mình đi, những gì “Đã từng” trước ngày hôm nay, thật sự là đã từng rồi.

Sau hơn nửa tháng từ cái buổi tối hoang đường đó và sau buổi sáng kết thúc quá khứ, Văn Phi Khanh dùng đủ kiểu để chọn, cuối cùng cũng tìm được chỗ ở mới, dọn vào nhà mới. Vì  anh tạm thời chưa có kế hoạch gì đối với tương lai, nên chỉ chọn nhà có 2 phòng ngủ 1 phòng khách, dọn dẹp sơ sơ một chút, sau đó anh bắt đầu lo lắng về chuyện sắm đồ đạc mới, anh thực sự rất tệ về chuyện này. truyện tiên hiệp hay

Hôm nay, Văn Phi Khanh nhận điện thoại của bên cửa hàng, khi tan tầm về nhà phải đi nhận hàng. Lúc anh bước vào cửa, chỉ thấy cách đó không xa có một người đàn ông cao lớn đang đứng, bước chân của anh dừng một chút.

Người đàn ông đang đứng cách đó không xa chính là Ôn Chiêu, sau khi thấy Văn Phi Khanh đi ra mới xoay người nhìn lại.

Hai người đối diện với nhau trong mấy phút, cuối cùng vẫn là Ôn Chiêu nhấc chân bước đến, nhìn Văn Phi Khanh đăm đăm một lần từ trên xuống dưới như để cho yên lòng.

“Xe của em để ở phía trước, em đưa anh về được không?” Ôn Chiêu nhìn như đang hỏi một câu thông thường, nhưng ánh mắt vẫn nhìn anh không dứt.

Sau khi đang ngồi trên xe Ôn Chiêu, Văn Phi Khanh luôn nghĩ rằng cái câu nói “Đã không còn nhưng vẫn thấy vương vấn” là thật. Vốn anh đã từng cho là chỉ cần không còn liên hệ với nhau thì sau đó quan hệ của hai người sẽ giống như trước đây, không liên quan gì đến nhau nữa. Dù sao cả hai người sau khi tách ra từ buổi sáng đó cũng không hề liên lạc với nhau.

Nhưng mà…

“Anh muốn ăn gì trước không?” Ôn Chiêu đang lái xe.

Trong lòng Văn Phi Khanh có hơi xoắn xuýt, kết quả vẫn gật đầu, “Được thôi.”

Ôn Chiêu nhìn anh một cái, dừng một chút,  “Đi đến nhà của em được không?”

Vì cái câu này, bầu không khí đột nhiên đã trở nên kỳ lạ, ít nhất là Văn Phi Khanh cảm thấy như vậy. Vì chuyện một lần duy nhất đi đến nhà Ôn Chiêu đã xảy ra chuyện làm cho anh, dù là tới tận giờ, có nhớ tới cũng thấy xấu hổ vô cùng. Anh chợt nghĩ đến chuyện mình đã hẹn bên chỗ bán hàng mang đồ qua đây, cũng không tiện đổi thời gian nữa, nhưng lại đã nhận lời với Ôn Chiêu, suy nghĩ một chút, anh nói rằng:  ” Hôm nay tôi có hẹn với cửa hàng nội thất để giao đồ nội thất đặt làm … Vậy đến nhà tôi trước đi.”

Ôn Chiêu nhìn như đang chuyên tâm lái xe, nhưng đôi mắt đã hơi lóe sáng lên, giọng hắn vẫn đều đều mà gật đầu:  “Ừm…, vậy đi đến nhà anh trước.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK