• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh sẽ không thực sự mong cô nắm tay anh từ trường đi ra chứ? Khi đi cùng Ngải Đăng về phía cổng đông, Triệu Từ Hành vẫn còn suy nghĩ về chuyện này.

Nói đến tuổi tác của Triệu Từ Hành, cô đã qua cái thời ngây ngô về chuyện nam nữ từ lâu. Nhưng sống đến hai mươi chín tuổi, cô thật sự chưa từng yêu ai. Hồi còn trẻ, như cô từng nói với Lương Hi Minh, cô một lòng tôn sùng cha nuôi, đến mức những cậu trai cùng tuổi trong mắt cô cũng chỉ là người qua đường. Lớn thêm chút nữa, cô dồn hết tâm trí vào việc học, ngoại trừ Hi Minh, dường như cô không có người bạn khác giới nào thân thiết. Triệu Đức Thụy từng hỏi cô có thích ai không, cô luôn trả lời là không. Đến mãi sau cô mới nhận ra, những nam sinh từng có ý theo đuổi cô đều tưởng rằng cô và Hi Minh là một cặp, nên sớm đã rút lui khỏi “cuộc đua”. Giờ thì những người bạn học đó đều đã yên bề gia thất.

Khi ở Paris, cũng có vài người theo đuổi cô, cả người Trung lẫn người nước ngoài, nhưng cô không có cảm giác đặc biệt với ai trong số họ. Hơn nữa, dường như điều những người đàn ông đó mong muốn từ cô chỉ là những phút vui vẻ nhất thời, không phải một tình yêu vĩnh cửu. Triệu Từ Hành không phản đối những điều đó trong tư tưởng, thậm chí cô còn ngưỡng mộ những cô gái hiện đại, dám sống vì bản thân và thoát khỏi những ràng buộc truyền thống. Nhưng đến lượt mình, cô lại không rõ ràng mình muốn gì. Hoặc có lẽ, cô ít nhất biết mình không muốn một cuộc hôn nhân không tình yêu. Vì điều này, cô không ngại khi người khác gọi mình là “gái già”. Như lần đó, Vương Túc Cầm dù chỉ nhỏ hơn cô vài tuổi nhưng đã bóng gió ám chỉ như thế. Triệu Từ Hành tự nhận không phải là người rộng lượng, nhưng có lúc cô lười tranh cãi với Túc Cầm. Dù sao, già hơn hay trẻ hơn, kết hôn hay không, cuối cùng cũng sẽ già đi. Sống trên đời, chẳng lẽ ngoài kết hôn, không còn gì để theo đuổi sao?

Tuy vậy, từ khi quen Ngải Đăng, Triệu Từ Hành cũng đôi lúc tự hỏi, sự tò mò của cô về anh, hay cảm giác căng thẳng khi ở gần anh, rốt cuộc là vì điều gì? Cô không muốn đi đến kết luận rằng mình thích Ngải Đăng, bởi thích một người đã có gia đình không chỉ vô đạo đức mà còn rất đau khổ. Nhưng, trớ trêu thay, song song với điều đó, cô cũng muốn biết Ngải Đăng thật sự nghĩ gì về cô.

“Vừa rồi cô gọi tôi là Ngải Đăng.” Ngải Đăng quay sang, đột nhiên lên tiếng.

Bị anh nhắc, tai Triệu Từ Hành nóng lên, rõ ràng gió lạnh làm tai cô tê cóng. “Không phải lần trước anh bảo cứ gọi tên anh là được sao?” Cô bình thản giải thích, đầy lý lẽ. “Chúng ta đâu phải người thời xưa, tôi gọi tên anh, có phải đang mắng anh đâu.”

Ngải Đăng nhướng mày, liếc nhìn Triệu Từ Hành một cái, rồi khẽ gọi, “Từ Hành.”

Triệu Từ Hành không biết là do giọng nói của anh, hay cách anh gọi, hoặc có khi là cái tên của cô vốn dĩ có vấn đề. Anh gọi lên, nghe kỳ lạ vô cùng. Cô lập tức khô miệng, như một thiếu nữ đoan chính, bèn nói ngay, “Anh cứ gọi tôi là Triệu tiểu thư đi, Ngải tiên sinh.”

“Tại sao?”

“Vì chúng ta không thân…”

Cả hai đang nhìn nhau, lúc này, giọng Lương Hi Minh vang lên từ xa, “Từ Hành, Từ Hành…”

Triệu Từ Hành nghe thấy liền nghĩ, đây mới là cách gọi chính đáng. Cô quay đầu lại, thì thấy Lương Hi Minh đã chạy đến trước mặt, mùa đông mà trán anh đầy mồ hôi.

“Lúc nào cũng phải chạy theo em, Từ Hành, chẳng lẽ em không nghe anh gọi sao?” Lương Hi Minh liếc Ngải Đăng một cái, có phần không vui. Nhưng dường như anh lại cảm thấy như thế có hơi thất lễ, bèn vẫn gật đầu chào Ngải Đăng, “Ngải tiên sinh. Hai người định đi đâu vậy?”

Triệu Từ Hành cũng nhìn Ngải Đăng, cô còn muốn hỏi điều này đây.

“Tôi định đưa Triệu tiểu thư đi dạo quanh Bắc Bình.” Ngải Đăng mặt dày nói.

Triệu Từ Hành nghĩ bụng, người này đúng là nói dối không chớp mắt.

Lương Hi Minh thầm mắng một tiếng, nhưng ngoài miệng lại nói, “Hay là cho tôi đi cùng.”

Ngải Đăng lập tức từ chối, “E rằng không tiện, Lương tiên sinh.”

Lương Hi Minh ngạc nhiên, “Sao lại không tiện?”

Ngải Đăng chỉ về chiếc xe Ford đen đậu không xa, “Ngồi không đủ chỗ.”

Triệu Từ Hành và Hi Minh cùng nhìn về phía đó, rõ ràng là xe bốn chỗ.

Hi Minh không cam lòng, vốn định tiếp tục đấu khẩu với Ngải Đăng, nhưng rồi lại nghĩ đến chuyện khác. “Ngải tiên sinh vẫn lái xe của Noah sao?”

Ngải Đăng bớt đi chút đùa cợt, nghiêm túc đáp, “Ý của Joshua là, trước khi tìm được Noah, xe cứ để tôi dùng.”

Nhắc đến vụ án của Lâm Kiều, sắc mặt ba người không còn nhẹ nhõm. Dẫu cả ba không phải người thân của Lâm Kiều, nhưng với Triệu Từ Hành và Lương Hi Minh, dù là thầy trò, ngày thường họ cũng không quá thân thiết. Nếu nói nỗi đau như mất đi người thân là hơi phô trương, nhưng làm ra vẻ không quan tâm thì lại quá lạnh lùng.

Lương Hi Minh đối với Ngải Đăng cũng nhiều nghi ngờ chẳng kém Triệu Từ Hành, lạ là những lần tiếp xúc vừa qua, dù Lương Hi Minh có đôi chút ganh tị với Ngải Đăng, anh vẫn thấy Ngải Đăng là người có nguyên tắc. Lương Hi Minh rời nhà từ nhỏ, mười năm nay cũng gặp đủ loại người, phần lớn là giới học giả, nhưng người như Ngải Đăng thì gần như chưa từng gặp. Người như Ngải Đăng, không thích vòng vo, chỉ có một mình anh. Điều này khiến Lương Hi Minh khó mà thực sự ghét được Ngải Đăng. Thậm chí anh nghĩ, nếu Triệu tiên sinh còn sống, có lẽ cũng sẽ không ghét Ngải Đăng. Ý nghĩ này vừa nảy ra, Lương Hi Minh tự mình giật mình. Người ta nói anh cả như cha, rốt cuộc anh đang nhìn Ngải Đăng theo kiểu gì đây? Nghĩ đến đó, Lương Hi Minh nhìn Ngải Đăng cười, nói, “Ngải tiên sinh, tôi có mấy lời muốn nói với Từ Hành…”

“Tôi qua kia đợi cô.” Ngải Đăng nói với Triệu Từ Hành, rồi gật đầu với Lương Hi Minh, bước về phía chiếc xe Ford đen.

Ngải Đăng dựa vào cửa xe, châm một điếu thuốc.

Lương Hi Minh liếc qua, hạ giọng hỏi Triệu Từ Hành, “Em định làm gì thế? Ngải tiên sinh có vợ, có con…”

“Em chỉ muốn biết anh ta là người thế nào.” Triệu Từ Hành đáp, Hi Minh nghiêm túc, cô cũng nghiêm túc. “Ngải phu nhân đồng ý làm người mẫu cho em, em hứa với họ mỗi chiều Chủ nhật sẽ qua làm gia sư.”

“Nhưng không được hồ đồ.” Hi Minh vẫn nghiêm giọng, như đang dạy học trò. “Triệu tiên sinh đã để em đọc bao nhiêu sách, còn gửi em ra nước ngoài, anh nghĩ ông sẽ không muốn thấy em làm vợ lẽ nhà giàu.”

“Hi Minh, em hai mươi chín rồi, không phải mười chín.” Triệu Từ Hành bất đắc dĩ kéo dài giọng.

Lương Hi Minh bật cười, “Anh nghĩ ba mươi chín em cũng sẽ tùy ý như vậy.” Nói xong lại nghiêm mặt, “Đi đi. Bảo anh ta đưa em về nguyên vẹn. Đừng quên dò hỏi chuyện Lâm Kiều, chắc chắn anh ta vẫn đang điều tra.”

“Anh không đi nữa?”

Hi Minh nhìn người đàn ông đang dựa xe hút thuốc, thở dài, “Ngồi không đủ chỗ mà.”

*

Chiều thứ Bảy, bên ngoài trường đua ngựa Tây Biện Môn vô cùng náo nhiệt. Trường đua này vốn do người ngoại quốc xây dựng, chủ yếu là nơi giao lưu xã hội của các nhân viên sứ quán quốc tế tại Bắc Bình. Nhưng văn hóa cưỡi ngựa của Bắc Bình đâu chỉ liên quan đến người ngoại quốc. Từ thời Minh Thanh, Bắc Bình đã nổi tiếng với việc nuôi ngựa. Đến cuối triều Thanh, các cuộc đua ngựa ở ngoại ô Bắc Kinh diễn ra hai mùa xuân và thu, mỗi mùa kéo dài ba tuần. Đến kỳ đua, khu vực quanh trường đua chật cứng người xem. Dù thời cuộc đổi thay, văn hóa đua ngựa của Bắc Bình vẫn tiếp nối đến tận hôm nay.

Hồi nhỏ, Triệu Từ Hành cũng từng được dẫn đến đây xem náo nhiệt, nhưng chủ yếu là được Triệu Đức Thụy dẫn đi ngắm ngựa. Xem xong ngựa, về nhà cô còn phải vẽ tranh. Khi đó, cô còn nhỏ, nghĩ đến việc sau khi xem vui phải về làm bài tập, niềm háo hức cũng giảm đi phần nào. Đến khi lớn lên, hồi tưởng lại những chuyện đó, cảm giác dĩ nhiên trở nên khác biệt, nhưng nỗi phiền muộn của cô bé ngày ấy cũng là phiền muộn thật sự.

Bây giờ là tháng mười hai dương lịch, không phải mùa đua ngựa, Triệu Từ Hành không hiểu vì sao Ngải Đăng lại đưa cô đến đây. Chẳng lẽ cũng là xem ngựa rồi về nhà vẽ tranh? Nhưng phải có ngựa mới xem được chứ. Đến khi thực sự đến nơi, cô càng không hiểu nổi, sao mùa đông lại cũng có đua ngựa?

“Người ngoại quốc mùa đông thích chơi polo và tổ chức đua ngựa việt dã. Hôm nay là ngày cuối cùng của Cúp Giáng Sinh.” Ngải Đăng vừa mở cửa xe cho Triệu Từ Hành vừa giải thích.

Triệu Từ Hành bước xuống xe, vừa định nói gì thì ngẩng lên, nhận thấy xung quanh có rất nhiều người đang nhìn mình. Những người này cô đều không quen, nên họ nhìn cô chắc là vì họ quen Ngải Đăng.

Quả nhiên, ngay lập tức có một người bước tới, cung kính chào: “Ngải thiếu gia, sao giờ mới đến?” Người này nói giọng Bắc Bình chuẩn, dáng người cao gầy, trông giống như một quản lý.

“Đây là Triệu tiểu thư.” Ngải Đăng châm một điếu thuốc, không thèm nhìn người kia, “Vẫn chỗ cũ.”

“Dược. Triệu tiểu thư, Ngải thiếu gia, mời hai vị đi lối này.”

Trong lòng Triệu Từ Hành càng thêm nhiều thắc mắc, nhưng cô biết lúc này không phải là lúc để hỏi. Cô theo Ngải Đăng và người quản lý vào trường đua, rồi lại được một người phục vụ người Nga dẫn đến khán đài phía dưới. Chung quanh họ có cả người nước ngoài lẫn người Trung Quốc, ai nấy đều ăn mặc sang trọng, thể hiện sự giàu có và quyền lực. Một số người chào Ngải Đăng, anh liền giới thiệu cô, còn những người khác thì hoàn toàn không thèm để ý, Ngải Đăng cũng chẳng mảy may quan tâm.

Họ ngồi xem một lúc, Triệu Từ Hành chẳng thấy có gì đặc biệt. Dường như có một trận polo mà người Trung Quốc thắng, còn một trận đua ngựa thì tay đua là người Trung Quốc, nhưng chủ nhân của con ngựa hình như không phải. Cô không hiểu, cũng chẳng buồn hỏi, vì rõ ràng Ngải Đăng không có vẻ gì muốn giải thích.

Đến khi một cuộc đua khác sắp bắt đầu, Ngải Đăng quay sang nói với Triệu Từ Hành: “Chúng ta đi thôi.” Cô gật đầu, vẫn không hỏi gì.

Nhưng Ngải Đăng không dẫn cô về chiếc xe Ford ngay, mà vào khu vực nghỉ ngơi để ăn uống. Triệu Từ Hành không uống rượu, Ngải Đăng dường như cũng nghĩ đến việc phải lái xe nên không gọi rượu. Hai người chỉ uống nước cam và ăn mấy chiếc sandwich nhỏ. Trong khoảng thời gian đó, có năm người tìm đến Ngải Đăng: hai người Trung Quốc, hai người Nga, và một người Mỹ. Mỗi người đều đưa cho anh một phong bì, kích thước không đồng đều. Ngải Đăng chẳng nói cảm ơn, chỉ nhận lấy và cất vào túi trong áo khoác. Triệu Từ Hành cảm thấy trong phong bì là tiền, dù cuộc trò chuyện giữa họ không hề nhắc đến tiền.

Ăn uống xong, hai người lên xe.

Ngải Đăng không vội lái đi, anh đặt hai tay lên vô lăng, quay sang hỏi: “Nhìn ra điều gì chưa?”

Triệu Từ Hành quả quyết: “Anh là dân cá cược đua ngựa.”

“Không phải.” Ngải Đăng cười nhẹ, sau đó khởi động xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK