• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mũi cũng đỏ rồi.” Người đàn ông nói một câu kỳ quái.

Lúc đầu Triệu Từ Hành chỉ nghe thấy Ngải Đăng nói một câu, nhưng cô không hiểu anh đang nói gì. Trong vòng tay anh, cô quên mất mình đang ở đâu, quên cả việc tuyết vẫn còn rơi, thậm chí quên đi sự căng thẳng. Rồi khi kịp nhận ra, cô bật cười, trong lòng cũng có chút trách móc. Cô đã nhắm mắt lại, thế mà anh chỉ hôn nhẹ lên sống mũi. Chẳng lẽ trong mắt anh, cô có một cái mũi đẹp đến mức không thể cưỡng lại được sao? Suýt nữa cô đã nói ra điều đó, nhưng lại thấy như vậy không đủ ý tứ. Cô định liếm môi, nhưng chưa kịp làm thì đôi môi của anh đã áp lên môi cô.

Là khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng kéo dài vĩnh cửu. Là một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng cũng đắm đuối triền miên không dứt. Là bài thơ tình lãng mạn của nhà văn, cũng là vườn địa đàng đầu tiên trong bức tranh của họa sĩ. Cô nhắm mắt lại lần nữa, nhưng không biết anh có nhắm mắt không. Khi cô mở mắt ra, anh cũng mở mắt. Đôi môi anh rời đi, nhưng hơi thở của anh vẫn ở gần ngay đó.

Lần này, Triệu Từ Hành không đợi Ngải Đăng nói, cô đã nhanh miệng: “Không được nói môi em cũng đỏ đấy nhé.”

Giọng nói và biểu cảm của cô đều nghịch ngợm đáng yêu, khiến Ngải Đăng không nhịn được lại hôn cô, còn cọ nhẹ mũi vào mũi cô. “Em phải ngoan một chút.” Anh khàn giọng nói.

Triệu Từ Hành suýt nữa đẩy anh ra. Ngải Đăng nhìn biểu cảm và phản ứng của cô, nghĩ rằng mình có lẽ đã nói sai điều gì. “Không ngoan cũng được.” Anh nhíu mày, đổi lời. Ở phía xa, người mặc áo đỏ thẫm đã quay trở lại tiệm trước khi anh hôn Triệu Từ Hành.

Bây giờ Triệu Từ Hành đã biết nên đặt tay ở đâu. Cô cứng nhắc vòng tay qua cổ Ngải Đăng, trêu chọc: “Ngải thiếu gia chưa từng hôn cô gái nào sao?”

Ngải Đăng ôm chặt eo cô, đáp lại bằng giọng điệu trêu ghẹo: “Sao em nghĩ thế?”

Vẻ mặt đó của anh làm Triệu Từ Hành hoảng hốt, vội quay mặt đi. Cô cũng không biết tại sao mình lại hỏi như vậy, hoặc tại sao lại cảm thấy đây là lần đầu tiên của anh. Chính cô cũng không có kinh nghiệm gì để đánh giá Ngải Đăng có kinh nghiệm hay không. Đương nhiên cô rất thích nụ hôn ấy, không ngại nếu được thêm lần nữa. Nhưng lúc này, có lẽ nên dừng lại…

“Em nói linh tinh thôi.” Triệu Từ Hành buông tay, lùi người lại, cố gắng tạo khoảng cách với anh. “Em chóng mặt, tuyết rơi lớn quá, em muốn về nhà.”

“Không phải lúc nãy em nói không chóng mặt sao?” Ngải Đăng chưa vội buông cô ra.

Triệu Từ Hành thầm mắng: “Đồ đáng ghét.” Miệng thì nói: “Giờ thì thấy chóng mặt rồi.”

Ngải Đăng chỉ dịu dàng nhìn cô, rồi từ từ buông cô ra. Cô quay người bước về phía chiếc xe Ford đen. Ngải Đăng lập tức đi theo, mở cửa xe giúp cô.

Trước khi cô bước vào, anh cúi đầu thì thầm bằng tiếng Pháp: “Je t’aime.” Phát âm chuẩn xác, giọng trầm ấm.

Anh yêu em.

Triệu Từ Hành ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Ngải Đăng. Đôi mắt anh đen tuyền, sâu thẳm đến mức không phù hợp với tuổi tác, lần đầu tiên cô thấy trong đó có vết thương. Cô không biết phải đáp lại thế nào. Không biết yêu một người cần bao lâu. Một tháng trước, cô thậm chí không biết Ngải Đăng là ai, trông như thế nào.

Ngải Đăng chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô vỗ nhẹ: “Tuyết lớn, vào trong đi. Ngoan nào.”

Triệu Từ Hành rụt rè chui vào xe. Đến khi Ngải Đăng khởi động xe, cô vẫn ngẩn ngơ nhìn thế giới tuyết trắng bên ngoài. “Sao anh biết nói tiếng Pháp? Em nhớ anh từng nói anh chỉ biết tiếng Nga và tiếng Anh.” Câu hỏi đầu tiên cô thốt ra lại là như vậy.

Ngải Đăng đáp: “Đó là một câu chuyện dài.”

Giọng điệu nghe lạnh lẽo như thế giới tuyết ngoài kia. Triệu Từ Hành muốn nghe câu chuyện dài ấy, nhưng hôm nay cô đã nghe quá nhiều câu chuyện rồi.

“Anh sẽ từ từ kể cho em đúng không?”

“Chỉ cần em hỏi.”

“Em sẽ hỏi.” Triệu Từ Hành nói chắc nịch ba từ ấy. Nhưng không phải hôm nay. Câu chuyện về Yelena vẫn còn một lỗ hổng lớn, hoặc có điều khó giải thích, cô muốn đợi khi nào mình sẵn sàng, mới đi tìm câu trả lời ấy.

Chiếc xe lăn bánh chậm rãi trong đêm tuyết ở Bắc Bình. Đường vắng người, trong xe cũng không quá ấm áp. Hai người không nói thêm gì, nhưng không cảm thấy ngượng ngùng. Thỉnh thoảng Ngải Đăng quay sang nhìn Triệu Từ Hành, cô cũng sẽ nhìn anh.

Một lúc sau, Triệu Từ Hành đột nhiên hỏi: “Vừa nãy anh ôm em, anh đang nhìn gì thế?”

“Một người thợ may ở tiệm may Thụy Tuyết.”

“Hửm?”

“Hôm nay anh đã ghé qua, tiệm may đó và người thợ may ấy có chút kỳ lạ.”

“Kỳ lạ thế nào?”

Ngải Đăng không trả lời, chỉ hỏi: “Lâm Kiều có kể gì với em về tiệm may này không?”

Triệu Từ Hành lắc đầu: “Cô ấy không nói gì cả, nhưng Vương Túc Cầm từng nhắc qua. Cô ấy là giáo viên piano ở trường bọn em, ngày buổi tưởng niệm, anh đã gặp cô ấy ở ngoài phòng vẽ của em…”

“Anh nhớ rồi.” Ngải Đăng gật đầu, tiếp tục nói: “Anh tìm thấy vài chiếc sườn xám từ tiệm Thụy Tuyết trong tủ quần áo của Lâm Kiều. Cô ấy sống một mình trong căn tứ hợp viện rộng lớn như vậy, điều đó vốn không có gì kỳ lạ. Nhưng em từng nói cô ấy muốn làm nhà thiết kế thời trang, anh nghĩ có thể có liên quan. Em nói muốn giúp anh, vậy em có thể giúp anh xem thử những chiếc sườn xám đó, xem cô ấy có thường xuyên mặc không? Nhìn thì có vẻ còn khá mới.”

Triệu Từ Hành lập tức đồng ý, cũng đưa ra suy đoán của mình: “Vương Túc Cầm nói giá sườn xám ở đó không rẻ, chất lượng cũng rất tốt. Nhưng Lâm Kiều thường ăn mặc giản dị ở trường. Nếu là kiểu dáng thời trang, chất liệu tinh xảo, chắc em sẽ để ý, nhưng giờ em không nhớ ra được gì.” Cô nói đến đây cũng cảm thấy có gì đó không ổn. “Anh nói vậy, chắc em phải đích thân đến tiệm may ấy xem thử.”

“Đừng đi, anh đã đến đó rồi.” Ngải Đăng nghiêm giọng ngăn cản.

Triệu Từ Hành không đồng ý: “Em vốn định đi cùng Vương Túc Cầm để may một chiếc sườn xám mới cho Tết. Anh đến tiệm ở đường Cáp Đức Môn, còn em đi tiệm gần trường, yên tâm, em sẽ không hỏi lung tung đâu. Cứ coi như mình là cảnh sát chìm.”

“Không được mạo hiểm.” Ngải Đăng vẫn kiên quyết phản đối.

Triệu Từ Hành im lặng, trong lòng không đồng ý.

Ngải Đăng thở dài: “Khi nào đi, báo trước cho anh.”

Triệu Từ Hành cười: “Được.”

“Còn một chuyện nữa, em cũng có thể giúp anh.”

Cô lập tức đáp: “Được, chuyện gì?”

“Cho anh số đo của em.”

“Số đo gì cơ?”

“Chiều cao, cân nặng, vòng eo, vòng ngực…”

“Anh đúng là không biết xấu hổ!” Triệu Từ Hành lớn tiếng cắt ngang lời của Ngải Đăng.

“Viết ra rõ ràng, ghi vào giấy.” Ngải Đăng làm như không nghe thấy, còn dặn dò thêm.

“Ngải Đăng, anh…”

“Anh không nhìn đâu.” Ngải Đăng ngoảnh đầu, có vẻ hơi đỏ mặt, “Anh sẽ đưa cho thợ may.”

Triệu Từ Hành mặt đỏ bừng, hồi lâu mới cúi đầu, giọng trầm xuống, “Làm sao em biết anh sẽ không nhìn. Chi bằng để em đi cùng anh.”

Ngải Đăng ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói: “Cũng được. Tiện thể để em đừng tự mạo hiểm.” Anh chuyển giọng, âm thanh thấp hơn, “Em mặc sườn xám rất đẹp.”

Triệu Từ Hành quay nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ nhẹ đáp lời cảm ơn. Nhưng trong lòng vẫn quyết định sẽ cùng Vương Túc Cầm ghé qua tiệm may gần trường để tìm hiểu rõ ngọn ngành. Cô quay lại, hỏi sang chuyện khác: “Vụ đường dây thuốc phiện có tin tức gì không?”

“Vẫn chưa có.” Ngải Đăng đáp rồi nói tiếp, “Nhưng có một việc anh muốn nói với em. Lúc anh đến tứ hợp viện của Lâm Giao, phát hiện gần đó có một người hành tung lén lút. Em đoán xem là ai?”

“Nhà báo?” Triệu Từ Hành suy nghĩ, đoán bừa, “Chẳng lẽ là Thu Du Tử?”

“Thế em đoán xem Thu Du Tử là ai?”

Triệu Từ Hành không nghĩ ra. Ngoài trời tuyết hình như đã ngớt, xe sắp đến cổng trường của cô. Bất chợt cô nghĩ đến một ý, “Thu” và “Du Tử”, chẳng phải ám chỉ Lương Hi Minh sao?

“Lương Hi Minh? Thu Du Tử là Lương Hi Minh?” Triệu Từ Hành cao giọng hỏi.

Ngải Đăng khẽ cười nhìn cô, “Sao em lại ngạc nhiên thế?”

Triệu Từ Hành quả thực rất bất ngờ. Lương Hi Minh vốn không biết viết lách, Vương Túc Cầm thường hay khoe khoang sự hiểu biết ít ỏi của mình trước mặt Hi Minh. Dù nói rằng Hi Minh không biết viết thì hơi quá đáng, nhưng đúng là anh ấy không giỏi viết lách. Chẳng trách những bài viết của Thu Du Tử lại lủng củng kỳ lạ như vậy. Cô cũng hiểu tại sao gần đây ít gặp Hi Minh. Cô cứ nghĩ do sắp cuối kỳ anh bận rộn. Nghĩ đến đây, lòng Triệu Từ Hành ấm áp hẳn lên. Thì ra Hi Minh vẫn đang cố gắng tìm ra chân tướng sự việc.

“Hi Minh là một người chính trực và dũng cảm.” Tuy đôi lúc trông có vẻ rụt rè, yếu đuối như một kẻ thư sinh tay trói gà không chặt.

Ngải Đăng khẽ “ừ” một tiếng.

Triệu Từ Hành nghe xong lại thấy kỳ lạ, như thể anh đang ghen.

“Anh làm sao thế?”

“Gì cơ?”

“Tại sao tự dưng anh im lặng vậy?”

“Có sao?

Triệu Từ Hành bèn thẳng thắn nói: “Em không thích Hi Minh.”

“Ừm.”

Triệu Từ Hành cảm thấy Ngải Đăng lại trở thành con người kiệm lời thường thấy. Nhưng…

“Vậy em thích ai?” Ngải Đăng đột nhiên hỏi.

Triệu Từ Hành vẫn còn day dứt về câu “Je t’aime” kia. Cô vẫn chưa đáp lại lời tỏ tình ấy.

Lúc này Ngải Đăng cũng vừa dừng xe, đỗ lại ngay cổng đông trường học. Anh nhìn cô, Triệu Từ Hành cũng quay sang nhìn anh. Bất thình lình cô nghiêng người hôn nhẹ lên má anh, nói: “Em thích anh.” Rồi luống cuống định mở cửa xe.

Ngải Đăng giữ lấy cổ tay cô, cúi xuống chạm khẽ lên môi cô. “Anh biết.” Anh trầm giọng nói, rồi nới khoảng cách giữa hai người một chút. “Bảo Lương tiên sinh kia cẩn thận một chút.”

“Em sẽ nói. Anh cũng phải cẩn thận đấy.” Triệu Từ Hành nhìn Ngải Đăng dặn dò.

“Yên tâm. Đi thôi, để anh đưa em vào trong.”

Triệu Từ Hành lắc đầu, “Không cần đâu, chỉ vài bước là tới rồi. Anh lái xe về từ từ, Thấm Đông chắc vẫn đang chờ anh, muộn quá cậu bé sẽ ngủ mất.”

Ngải Đăng nhẹ nhàng đặt tay lên má cô, “Được rồi. Anh sẽ sắp xếp thời gian đến gặp em, không muốn phải chờ cả tuần đâu.”

Triệu Từ Hành gật đầu. Cô vốn tưởng hôm nay là lời tạm biệt, nào ngờ lại trở thành một ngày như thế này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK