• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên bàn làm việc, chiếc cốc trà bốc hơi nghi ngút, tàn thuốc trong gạt tàn vừa mới được dụi tắt, những mẩu bánh bao thịt ăn dở rơi vãi lộn xộn trên mặt bàn. Tào Nguyên Vinh ợ một tiếng, rồi ngáp dài, lảo đảo chống tay vào cạnh bàn, từ chiếc ghế làm việc đứng dậy. Ông ta ăn mặc lôi thôi, tóc tai bết dầu và rối bù, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi. Cục trưởng Tào của sở cảnh sát khu Đông Nam Bắc Bình vừa trải qua một đêm thức trắng. Ông dẫn đội truy lùng, nấp suốt một đêm ở ga tàu hỏa Tiền Môn. Tin từ các mật thám mặc thường phục cho biết băng đảng Triều Tiên trong thành phố đã mua một lô vũ khí từ Thượng Hải, dự kiến sẽ được chuyển đến Bắc Bình bằng đường sắt vào tối qua. Nhưng cuối cùng, ông và đội của mình chẳng thu được gì.

Những chuyện gây nản lòng kiểu này với Tào Nguyên Vinh đã chẳng còn xa lạ, bắt quả tang mới là chuyện hiếm hoi.

Tiền Kinh đứng dựa cửa, cúi người chỉ tay về phía ngoài, nơi có hai người phụ nữ nước ngoài, rồi nói với Tào Nguyên Vinh: “Cục trưởng Tào, người ở ngay đó.”

Tào Nguyên Vinh liếc mắt nhìn, vừa định lên tiếng thì ngáp dài một cái. Ngáp xong, ông mất kiên nhẫn nói: “Đưa bọn họ vào phòng thẩm vấn, tôi uống xong ly trà đặc rồi sẽ qua…”

Tiền Kinh vừa nhận lệnh định đi, thì Tào Nguyên Vinh lại gọi giật lại, hạ giọng bảo: “Cứ để bọn họ đợi, lát nữa tôi đích thân hỏi.”

Nghe vậy, Tiền Kinh gật đầu, ánh mắt không giấu được vẻ ngưỡng mộ.

Tào Nguyên Vinh quay lại bàn làm việc, cầm cốc trà lên, vừa thổi vừa nhấp một ngụm. Sau đó, ông dựa vào bàn, tiện tay lấy tờ báo sáng nay lên xem.

Trên ‘Bắc Bình Nhật Báo’ có một bài viết của người ký tên là Thu Du Tử — cái tên này nghe thôi đã thấy là kiểu người tự cho là có chút văn hóa mà đặt đại. Nghĩ vậy, Tào Nguyên Vinh tiếp tục đọc. Bài viết của Thu Du Tử có liên quan đến vụ án Lâm Kiều, nhưng không mang giọng điệu nghiêm túc thường thấy của các phóng viên, mà giống kiểu “chuyện kể” hơn. Nội dung chủ yếu là những điều Thu Du Tử thu thập được qua trò chuyện với bạn học, giáo viên của Lâm Kiều và hàng xóm trong tứ hợp viện nơi cô ấy thuê trọ. Từ đó, tác giả kết luận rằng thân thế của Lâm Kiều tuy bí ẩn, nhưng cô ấy không giống kiểu người làm gián điệp. Bài viết còn nhắc đến những tin đồn về hình xăm “vật tổ” trên lưng cô, nhiếp ảnh gia người Do Thái mất tích cùng thời điểm, cùng mối quan hệ khó nói giữa hai người họ. Cuối bài, tác giả trích dẫn lý thuyết tâm lý học của một người phương Tây tên Freud để tổng kết… Nói chung, trong mắt Tào Nguyên Vinh, Thu Du Tử đã bịa đủ mọi thứ chỉ để viết được một bài đăng báo.

Dù vậy, Tào Nguyên Vinh cũng nhận ra Thu Du Tử quả thực đã làm chút điều tra. Nếu đây không phải là bút danh của một phóng viên trong tòa soạn, thì rất có thể Thu Du Tử quen biết Lâm Kiều.

Độ nóng của vụ án Lâm Kiều đang giảm dần. Một mặt, áp lực từ cấp trên đè nặng lên Tào Nguyên Vinh cũng đã giảm rõ rệt; mặt khác, báo chí đưa tin về vụ án cũng ít đi. Nếu không, bài của Thu Du Tử đã không được đăng. “Nữ sinh Bắc Bình bị sát hại dã man, vứt xác ngoài khu sứ quán” — tiêu đề nghe rất giật gân, nhưng không có thêm tình tiết cụ thể thì người ta sớm muộn cũng sẽ mất hứng thú.

Tào Nguyên Vinh làm việc không phải để “xem trò vui.” Những chuyện mà dân chúng không quan tâm hoặc thậm chí không biết, đôi khi ông vẫn phải điều tra đến cùng. Vụ án Lâm Kiều có rất nhiều điểm nghi vấn, nhưng mọi manh mối đều đứt đoạn. Thêm nữa, Tào Nguyên Vinh còn nhiều việc khác, nên vụ này tạm thời bị xếp vào trạng thái “điều tra dở dang.”

Hàng trắng là một manh mối, nhưng tên Marco trời đánh kia không đời nào hợp tác với cảnh sát Trung Quốc.

Người đứng tên thuê tứ hợp viện cũng là một manh mối, nhưng ngoài bà lão họ Trần thì dường như không ai từng thấy người đó. Mà bà Trần căn bản chẳng thể mô tả được người này. Ngoài việc khẳng định đó là một thanh niên Trung Quốc, bà thậm chí không nhớ rõ giọng nói của anh ta. Lúc thì bảo là giọng Bắc Bình, lúc lại bảo nghe không ra. Tuy vậy, đây cũng có thể coi là một manh mối — người này rất có thể không phải dân miền Nam. Nhưng giọng nói thì chẳng phải thứ không thể bắt chước.

“Vật tổ” trên lưng Lâm Kiều là một manh mối, nhưng Tào Nguyên Vinh nhìn tới nhìn lui vẫn không tìm ra ý nghĩa gì. Đó chỉ là một dấu ấn màu đỏ như máu, vuông vức, với vài đường nét mảnh, trông như dấu ấn trên gia súc chuẩn bị giết mổ. Ông còn đặc biệt hỏi vài bậc tiền bối giàu kinh nghiệm, đáng tin cậy, nhưng họ cũng không nói được đó là gì.

Manh mối cuối cùng, chính là Noah.

Tào Nguyên Vinh cười mỉa, chẳng trách Joshua mỗi lần gặp ông đều nói thà con trai mình là hung thủ. Bởi nếu Noah không phải hung thủ, thì khả năng cậu ta còn sống gần như bằng không. Làm cha thì lúc nào chẳng muốn con mình còn sống, dù có là kẻ giết người đi chăng nữa.

Nếu hỏi Tào Nguyên Vinh trong hai mươi năm làm cảnh sát có bí quyết kinh nghiệm gì, thì đúng là có. Ông thường nghĩ người ta phức tạp hơn mình tưởng, nhưng sự việc lại đơn giản hơn. Chính cách nghĩ đó đôi khi mang lại những kết quả bất ngờ. Chẳng hạn, thằng nhóc Tiền Kinh kia cũng như bao thanh niên trẻ tuổi khác, thường có xu hướng làm ngược lại — nghĩ sự việc phức tạp, còn con người thì đơn giản. Nhưng trên đời, có gì phức tạp hơn con người đâu? Dĩ nhiên, Tào Nguyên Vinh không nói điều này cho Tiền Kinh. Nói cũng chẳng ích gì. Những chuyện này cần thời gian, cần trải nghiệm, cần tự mình ngộ ra.

Trong đầu ông chợt lóe lên hình ảnh Ngải Đăng. Ông cảm thấy cậu thiếu gia trẻ tuổi này mơ hồ đã hiểu được những điều đó.

Tào Nguyên Vinh đặt tờ báo xuống, uống thêm một ngụm trà, rồi bước ra khỏi văn phòng.

Trong phòng thẩm vấn, hai người phụ nữ ngoại quốc vừa bước vào sở cảnh sát, ai cũng biết bọn họ làm nghề gì. Tào Nguyên Vinh thấy thú vị, phần lớn gái mại dâm, bất kể là người nước nào, tóc vàng, tóc đỏ hay tóc đen, đều giống “gái mại dâm.” Có lẽ là do cách ăn mặc, có lẽ là ánh mắt, cũng có thể là cử chỉ, thần thái. Điều đó khiến mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn. Họ nói cho ông biết họ làm nghề gì, nếu ông cần thì cũng không nhầm lẫn đối tượng.

Tiền Kinh vội vàng chạy tới. Chưa kịp mở miệng, Tào Nguyên Vinh đã nói: “Kể lại mọi chuyện cho tôi nghe lần nữa.”

Tiền Kinh liền chỉ vào người phụ nữ xinh đẹp hơn trong phòng thẩm vấn, bắt đầu tường thuật: “Người đó tên là Martha. Cô ta nói tối qua mới nghe được chuyện về vụ án Lâm Kiều. Người nước ngoài mà, đâu hiểu báo của chúng ta…”

“Bớt nói nhảm!”

“Vâng, vâng. Martha khai rằng mình đã suy nghĩ suốt đêm, cảm thấy đây là chuyện liên quan đến mạng người, nên quyết định sáng sớm đến báo tin. Cô ta nói cô ta biết chút chuyện về Noah.”

“Còn người kia?”

“Là bạn đi cùng. Cô bạn này không biết nói tiếng Trung, chắc nhận khách không bằng Martha…” Tiền Kinh vô thức nói thêm mấy câu.

Tào Nguyên Vinh bực mình đẩy mạnh đầu Tiền Kinh một cái, rồi bước vào phòng thẩm vấn.

Chưa đầy một giờ sau, ông bước ra. Mọi chuyện phức tạp hơn ông tưởng. Ông đã hỏi Martha ba lần. Dù cô ta là người nước ngoài, nói rằng mình hiểu và nói được tiếng Trung, nhưng chưa chắc đã hiểu hết, hoặc giả vờ hiểu. Dù vậy, Martha qua ba lần hỏi đáp vẫn giữ nguyên lời khai, quan trọng nhất là cô ta nhấn mạnh Ngải Đăng từng dặn: nếu một ngày nào đó cảnh sát tìm đến, phải khai báo thành thật.

Tào Nguyên Vinh không tìm đến, ông hiểu rõ mình không có “danh tiếng” trong giới người ngoại quốc như Ngải Đăng. Nhưng Martha, dù là để tự bảo vệ bản thân hay vì nghe lời Ngải thiếu gia thật, cuối cùng cũng chủ động khai ra chuyện Noah từng chụp ảnh không đứng đắn của cô ta.

Noah làm chuyện này, Tào Nguyên Vinh không ngạc nhiên. Điều ông không hiểu là Ngải Đăng đang tính toán điều gì. Ngải Đăng giúp người Do Thái làm việc, nhận tiền của người Do Thái, cớ gì lại khiến Noah — người đã mất tích — bị nghi ngờ?

Tào Nguyên Vinh vừa đi vừa lần tìm điếu thuốc trong túi. Chưa kịp lấy ra, Tiền Kinh đã chạy theo hỏi có thể cho hai người phụ nữ kia rời đi không. Tào Nguyên Vinh nói cứ thả bọn họ, tâm trí không còn tập trung vào cuộc trò chuyện.

Ông tiếp tục suy nghĩ, nếu Ngải Đăng thực sự là một người ngay thẳng, anh ta đáng ra phải chủ động nói ra chuyện này, chứ không phải giả vờ giả vịt nhờ một gái mại dâm đến khai báo. Giống như chuyện hàng trắng kia, ai mà biết anh ta đang che giấu toan tính gì, sẽ kiếm được lợi ích gì…

Bước ngoặt xảy ra hai tuần sau khi phát hiện thi thể Lâm Kiều.

Vẫn là một ngày Chủ Nhật, Bắc Bình lúc này đang tràn ngập không khí lễ hội. Phần lớn người ngoại quốc trong thành phố dần bước vào kỳ nghỉ Giáng Sinh, trong khi với người Trung Quốc, đây là thời điểm chuẩn bị cho ngày Đông chí — mùa gói vằn thắn sắp đến.

Cuối năm, ai cũng bận rộn, nhưng tinh thần thì đã phần nào phân tán. Ít nhất, Tào Nguyên Vinh cảm nhận rõ điều đó. Ông gác chân lên bàn làm việc, miệng ngâm nga một khúc nhạc, tay cầm tờ báo ảnh, say sưa ngắm những cô gái quảng cáo duyên dáng trên đó. Ông tính ngắm thêm chút nữa, rồi sẽ đi ăn trưa.

Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên chói tai, khiến Cục trưởng Tào suýt ngã khỏi ghế. Nhưng ông không buồn nhấc máy, vì thư ký của ông sẽ làm điều đó. Quả nhiên, tiếng chuông chỉ vang hai lần rồi tắt. Chưa đầy một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên ngoài văn phòng. Tào Nguyên Vinh vẫn dán mắt vào tờ báo ảnh, hờ hững cất lời: “Vào đi.”

Người thư ký đẩy cửa bước vào, nét mặt có phần nghiêm trọng. “Cục trưởng Tào, ông nên nghe cuộc điện thoại này.”

Sự nhạy bén và trực giác của một cảnh sát dày dạn kinh nghiệm lập tức mách bảo Tào Nguyên Vinh rằng đây có lẽ không phải chuyện nhỏ. Ông đặt tờ báo xuống, khuôn mặt trở nên nghiêm túc. “Đưa máy đây.”

Ông vừa áp ống nghe lên tai thì lại nghe tiếng gõ cửa lần nữa. Bên ngoài là giọng của Tiền Kinh: “Cục trưởng Tào, ông nhất định phải xem thứ này.”

*

Lúc sự việc xảy ra, Triệu Từ Hành đang ở phòng suite của nhà họ Ngải tại khách sạn Tứ Quốc, ngồi cùng cậu chủ nhỏ Ngải Thấm Đông viết bài trên bàn trà.

Đây là tuần thứ hai cô nhận việc gia sư bán thời gian. Chủ Nhật tuần trước, nghe lời khuyên của Ngải Đăng, cô đã không nhắc đến chuyện làm mẫu vẽ khỏa thân với Yelena. Thực tế, cô còn chẳng có thời gian để nghĩ đến nó, đừng nói là bắt đầu vẽ. Dù đã mang theo bảng vẽ, nhưng buổi học hôm đó vẫn bị hai học trò Yelena và Ngải Thấm Đông làm cho rối tung. Yelena là một phụ nữ quý tộc phương Tây, còn Ngải Thấm Đông thì chưa qua tuổi đi học, mỗi người đều có cách riêng để thử thách sự kiên nhẫn của cô.

Sau buổi dạy đầu tiên đầy căng thẳng, Triệu Từ Hành đã rút kinh nghiệm, hỏi thêm lời khuyên từ bạn bè và đồng nghiệp có kinh nghiệm dạy trẻ. Nhờ đó, buổi học tuần này đỡ vất vả hơn.

Ngải Đăng tuy là một cựu quý tộc nhà Thanh tự phong, nhưng Yelena lại là quý tộc chính hiệu. Cô từng học qua tiếng Pháp và tiếng Anh bài bản, chỉ là sau Cách mạng, cả gia đình phải sống lưu vong. Người phiên dịch là Ngải Thấm Đông, cũng chính vì là Ngải Thấm Đông nên Triệu Từ Hành đoán rằng Yelena cố tình nói mập mờ. Thực ra, cho dù cô ấy nói rõ ràng hơn thì có nhiều thứ Ngải Thấm Đông cũng không thể dịch được. Chỉ là lúc đó cũng chẳng có ai khác xung quanh.

Sau lễ cầu nguyện, Triệu Từ Hành và Ngải Đăng đã đường ai nấy đi. Ngải tiên sinh có việc làm ăn, còn Triệu Từ Hành thì bận công việc của mình. Chủ nhật tuần trước, Triệu Từ Hành mãi cho đến khi về trường vẫn không thấy Ngải Đăng quay lại. Sáng nay, ở nhà thờ St. Maria, cô hoàn toàn không thấy bóng dáng Ngải Đăng đâu. Nghe Melanie và Thomas đoán có thể Ngải Đăng đã đi Thượng Hải.

Thomas nói, nếu Ngải Đăng không xuất hiện, rất có thể là anh đã đi Thượng Hải, Thiên Tân, hoặc Đại Liên. Nếu một tháng vẫn không thấy, thì có lẽ đã đi Quảng Châu hay Hồng Kông. Triệu Từ Hành không biết lời đó có đáng tin hay không, vì dù sao Ngải Đăng cũng chưa từng nhắc đến chuyện này với cô. Những gì cô biết về anh vẫn còn quá ít ỏi, chắc chắn không bằng Melanie.

Khi đến phòng suite ở khách sạn, Triệu Từ Hành vẫn không thấy Ngải Đăng, nên tự nhiên chẳng có lý do gì để hỏi. Thực ra cô cũng không có quyền hỏi, vì cô đến đây chỉ để làm gia sư cho bà chủ nhà và cậu con trai nhỏ, không phải để quan tâm đến việc ông chủ đi đâu làm gì.

Yelena còn ít tập trung học hành hơn cả Ngải Thấm Đông, cứ học được một lát là tìm cớ để làm việc khác. Bà bảo mẫu Trương Yến đứng bên cạnh nhìn mà không nhịn được, cứ lấy tay che miệng cười. Cô hầu gái thân cận của Yelena hôm nay dường như không có mặt. May mắn là Ngải Thấm Đông không bị ảnh hưởng bởi mẹ, cậu nhóc vẫn rất hiếu học.

Theo yêu cầu của Triệu Từ Hành, cậu đã hoàn thành một đoạn hội thoại đơn giản bằng tiếng Anh. Triệu Từ Hành khen ngợi không ngớt, sau đó bảo cậu nghỉ ngơi một lát. Nhưng Ngải Thấm Đông không ra chơi, mà vẫn ngồi bên bàn trà. Cậu lấy từ trong cặp ra một cuốn sách nhỏ khác. Triệu Từ Hành thoáng nhìn qua, đó là một cuốn tập bài tập tiếng Trung tiểu học, trên bìa có viết tên “Ngải Thấm Đông”. Cậu vẫn chưa đến tuổi đi học tiểu học, nên Triệu Từ Hành nghĩ có lẽ đây là lý do Ngải Đăng mời cô làm gia sư, để cậu nhóc học thêm chút ít trước khi vào trường.

“Bố nói phải học tiếng Anh và tiếng Pháp thật chăm chỉ, nhưng cũng không được quên tiếng Trung. Mẹ nói quên cũng không sao.” Ngải Thấm Đông nói bằng giọng non nớt.

Triệu Từ Hành nghe vậy thì thấy tò mò, hỏi: “Thế cháu có thích tiếng Trung không?”

Ngải Thấm Đông tròn xoe mắt gật đầu, rồi chỉ vào ba chữ trên bìa tập bài tập, nói với Triệu Từ Hành: “Triệu tỷ tỷ…”

Triệu Từ Hành sửa lại: “Phải gọi là Triệu tiểu thư.”

Ngải Thấm Đông bĩu môi, đổi cách gọi: “Triệu tiểu thư, cô xem này, đây là bố viết tên cháu đấy.”

Triệu Từ Hành không nhịn được bật cười. Cô cứ tưởng đó là chữ của Ngải Thấm Đông… Chữ của Ngải Đăng không thể nói là xấu, nhưng chắc chắn không đẹp, trông lại giống chữ trẻ con viết. Một người vừa bí ẩn, nguy hiểm, già dặn, lại trầm tĩnh, phong thái nhã nhặn như anh, vậy mà chữ viết lại như một đứa trẻ tinh nghịch. Nụ cười thoáng qua, nhưng trong lòng Triệu Từ Hành cảm thấy như có thứ gì đó khẽ cào vào tim mình.

“Sao cô lại cười? Cô đang cười chữ của bố đúng không? Cháu sẽ mách bố đấy! Haha…” Ngải Thấm Đông tìm được một lý do để trêu chọc bố mình, vui mừng không ngớt.

Triệu Từ Hành làm động tác “suỵt”, Ngải Thấm Đông phối hợp im bặt, nghiêm túc nhìn cô.

“Cháu đừng mách bố, được không?”

“Không được!”

“Đừng mách mà, lần sau cô sẽ mang bánh nướng nhân thịt bò và canh dê cho cháu. Cháu thích canh dê không?”

Ngải Thấm Đông không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn ra phía sau đầu Triệu Từ Hành. Trương Yến bên cạnh lại che miệng cười.

Triệu Từ Hành không cần quay lại cũng biết là ai đã về mà không nói tiếng nào.

Người đó lên tiếng: “Mang canh dê và bánh nướng để mua chuộc con trai tôi, có ra thể thống gì không…”

Nghe cách nói, sao giống hệt Hi Minh vậy? Triệu Từ Hành từ từ đứng dậy, xoay người lại. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Ngải Đăng, cô nhận ra một điều mà có lẽ cô luôn biết nhưng không muốn thừa nhận: tuần qua, cô có chút nhớ anh.

Anh vừa cởi áo khoác, tháo mũ, mặc áo sơ mi trắng bên trong cùng áo ghi-lê đen, thắt cà vạt chỉnh tề, khóe miệng hơi cong lên đầy ý trêu chọc.

Tiếng cười của Ngải Thấm Đông lại vang lên trong phòng khách.

Triệu Từ Hành nhún vai với Ngải Đăng: “Không thì làm sao? Anh biết là cậu nhóc không thích ăn croissant mà.”

Ngải Đăng cầm hai túi giấy nhỏ trên tay, lúc này đưa một túi cho Triệu Từ Hành. Triệu Từ Hành đang băn khoăn vừa định đưa tay nhận, thì Ngải Đăng bỗng rút tay lại, nhìn thẳng vào mắt cô, cố ý làm vẻ nghiêm túc: “Trước tiên, nói cho tôi biết cô đã thỏa thuận gì với Thấm Đông.”

Triệu Từ Hành quay mặt đi. Đây là gì? Trêu đùa hay xem cô như con nít mà dỗ dành?

“Oh, my dear husband, my croissant.” Yelena bước ra từ phòng ngủ, lười biếng nói bằng tiếng Anh không chuẩn và có lỗi ngữ pháp.

Câu này là nói cho cô nghe à? Triệu Từ Hành nghĩ, nhưng thật ra Yelena nên thực hành nhiều hơn. Lỗi ngữ pháp hay phát âm không chuẩn cũng không phải vấn đề lớn.

Ngải Đăng đưa túi giấy cho Yelena. Cậu con trai của anh thì kéo quần anh, nói: “Bánh nướng của con đâu?”

Ngải Đăng nghiêm túc: “Con nên ăn trưa trước đã. Nếu buổi học chiều nay mà Triệu tiểu thư khen con học giỏi, bố sẽ dẫn con đi mua ở phố Vương Phủ.”

“Mẹ đâu có học hành nghiêm túc mà cũng được ăn croissant!” Ngải Thấm Đông tức giận, thật sự tức giận: “Bố không tin thì hỏi Triệu tiểu thư đi, mẹ cứ lúc thì trang điểm, lúc thì đi vệ sinh, chẳng chịu học hành gì cả. Vậy mà mẹ cũng được ăn croissant à?” Nói đến đây, cậu nhóc sắp khóc đến nơi.

Ngải Đăng liếc nhìn Yelena, rồi lại nhìn Triệu Từ Hành, lông mày nhíu chặt. Triệu Từ Hành cảm thấy Ngải thiếu gia, người lúc nào cũng điềm đạm, giờ đây có phần luống cuống.

Yelena không để tâm, quay sang nói chuyện với con trai bằng tiếng Nga. Triệu Từ Hành không hiểu gì. Ngải Thấm Đông đáp lại vài câu bằng tiếng Nga, cô cũng không hiểu. Mẹ con họ bắt đầu đối đáp qua lại bằng tiếng Nga, cô vẫn chẳng hiểu gì. Nhưng thật kỳ lạ, Yelena đã dỗ được Ngải Thấm Đông.

Cậu bé quay lại nói với Ngải Đăng và Triệu Từ Hành bằng tiếng Trung: “Bố, Triệu tiểu thư, con đói rồi. Có thể nhờ dì Trương dẫn con xuống nhà hàng tầng dưới ăn cơm được không?”

Ngải Đăng đồng ý, Trương Yến liền vội vàng dắt tay Ngải Thấm Đông đi.

Ngải Đăng xoa đầu Ngải Thấm Đông, nói: “Lát nữa chúng ta sẽ qua đó.”

Đợi Ngải Thấm Đông và Trương Yến rời đi, Yelena vừa ăn croissant vừa nói bằng tiếng Anh: “Em không đi đâu, phải thay đồ nữa. Em muốn ngủ trưa rồi.” Nói xong, cô quay sang hỏi Triệu Từ Hành: “Tôi nói đúng không, Triệu tiểu thư?”

Triệu Từ Hành đáp: “Không vấn đề gì.”

Yelena liền nháy mắt với cả Ngải Đăng và Triệu Từ Hành: “Hẹn gặp lại sau.” Trước khi đóng cửa phòng ngủ, cô nói một câu tiếng Nga với Ngải Đăng.

Triệu Từ Hành không hiểu. Cô chỉ thấy Ngải Đăng nhìn vợ với ánh mắt vừa bất lực vừa khó hiểu.

“Ngải phu nhân vừa nói gì vậy?” Triệu Từ Hành không nhịn được tò mò.

“…Cô thật sự muốn biết à?” Ngải Đăng hỏi, mang theo chút ý cười nhẹ.

Triệu Từ Hành có linh cảm không phải chuyện gì hay ho, nhưng cô vẫn muốn biết, hơn nữa cô còn muốn biết Yelena đã làm cách nào để dỗ được Thấm Đông. Vì thế, cô gật đầu.

“Trước tiên cô nói cho tôi biết tại sao lại hối lộ con trai tôi.”

“Không được. Anh phải nói trước Ngải phu nhân đã nói gì, cả cách cô ấy dỗ Thấm Đông nữa.”

“Triệu tiểu thư, tôi không làm ăn kiểu đó.”

“Ngải tiên sinh, tôi cũng không phải khách hàng của anh.”

Ngải Đăng nhìn Triệu Từ Hành một lúc, dường như cân nhắc rất kỹ. Sau khi xác định cô sẽ không nhượng bộ, cuối cùng anh nói: “Yelena nói với Thấm Đông rằng thằng bé không nên mách lẻo về cô ấy. Đó không phải hành động của một người đàn ông đàng hoàng. Thấm Đông hứa sau này sẽ không làm vậy nữa, nhưng nhấn mạnh những gì thằng bé nói đều là sự thật. Nó cho rằng việc mẹ mình không chịu học hành đàng hoàng là thiếu tôn trọng cô và không đúng đắn. Yelena đã xin lỗi, cam đoan sẽ không làm những điều khiến thằng bé cảm thấy bất công nữa. Thấm Đông chấp nhận lời xin lỗi của mẹ, nói sẽ học tập thật chăm chỉ để chiều nay được thưởng bánh nướng nhân thịt bò.”

Ngải Đăng nói xong, dường như có chút ngại ngùng, cũng có thể là bối rối: “Có lẽ đây là lỗi của tôi. Tôi không biết làm một người cha là như thế nào. Tôi vẫn đang học.”

Thì ra là vậy. Triệu Từ Hành thầm nghĩ, ba người này, con trai không giống con trai, cha không giống cha, mẹ cũng không giống mẹ, nhưng lại toát lên một sự ấm áp rất đặc biệt.

“Đến lượt cô rồi, Từ Hành.” Ngải Đăng nhắc, mang theo chút thích thú, dù không rõ ràng lắm.

“Tôi nói xong thì anh còn phải kể phu nhân vừa nói gì nữa.”

Ngải Đăng chỉ nhướng mày một chút.

Triệu Từ Hành bèn nói: “Lúc nãy… tôi đã cười nhạo chữ viết của anh trước mặt Thấm Đông. Thằng bé nói sẽ mách anh. Tôi đã bảo nó đừng mách.”

Cô để ý đến biểu cảm của Ngải Đăng. Cô không sợ anh giận, chỉ sợ anh hiểu lầm. “Tôi không cố ý đâu.”

Ngải Đăng khẽ cười nhạt: “Vì thế tôi rất ít khi viết tay…”

Đó chính là điều Triệu Từ Hành lo lắng. Anh giống cô, đều là trẻ mồ côi. Có lẽ anh còn không may mắn như cô, không gặp được người như Triệu Đức Thụy. Cô không biết anh đã trải qua những gì. Làm sao cô thật sự có ý cười nhạo anh? Nếu phải nói thật, thì chữ viết đó khiến cô xót xa. Nhưng cô không thể nói điều này với anh.

“Tôi nên hôn cô.” Ngải Đăng bất chợt nói, chẳng ăn nhập gì.

“Gì cơ?” Triệu Từ Hành nghĩ mình nghe nhầm, chắc chắn là nghe nhầm rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK