• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Từ Hành và Lương Hi Minh cùng đứng nhìn theo bóng dáng của Ngải Đăng rời đi. Sau đó, Triệu Từ Hành tắt đèn trong phòng vẽ, khóa cửa lại, rồi cùng Lương Hi Minh bước về ký túc xá. Trên đường về, cả hai đều im lặng trong một khoảng thời gian dài.

Mùa đông năm nay ở Bắc Bình đến sớm. Gió lạnh ban đêm thổi từng cơn buốt giá, cả hai đều rụt cổ đi trong im lặng. Đêm không trăng, chỉ có vài ngôi sao mờ xa xăm.

Khi câu chuyện về Lâm Kiều đã kết thúc, tâm trí Lương Hi Minh rảnh rỗi liền quay lại suy nghĩ về bài thơ mà Vương Túc Cầm đã đọc tối nay. Nhưng suy đi nghĩ lại, anh vẫn không thể hiểu rõ ý nghĩa bên trong bài thơ. Lời của Triệu Từ Hành rằng Túc Cầm không chỉ sỉ nhục cô mà còn cả thầy Triệu, nghĩa là sao? Nghĩ đến đây, anh tập trung vào câu “Cỏ non còn chưa mọc, sương ngọc trên hành sao có thể tan?”—phải chăng đó là nói về Triệu Từ Hành?

Chẳng mấy chốc, hai người đã gần đến ký túc xá dành cho giảng viên. Lương Hi Minh cảm thấy nếu không hỏi ngay bây giờ, sau này hỏi lại có lẽ Triệu Từ Hành càng không muốn nói. Vậy nên anh quyết định hỏi thẳng: “Bài thơ của Túc Cầm rốt cuộc có ý gì? Anh chưa từng đọc “Truyện Genji”, nên thật sự không thể hiểu được.”

Trong màn đêm, Triệu Từ Hành không trả lời ngay lập tức. Đến khi gần đến cửa phòng mình, cô thở dài một tiếng: “Trong Truyện Genji”, Nguyên Thị có một cô con nuôi. Em quên mất tên cô bé đó, nhưng tóm lại, Nguyên Thị đã đào tạo cô bé ấy theo hình mẫu lý tưởng của mình về một người phụ nữ hoàn mỹ. Sau khi cô bé lớn lên, Nguyên Thị đã chiếm đoạt cô bé làm của riêng mình.” Triệu Từ Hành bình thản nói. “Bài thơ của Túc Cầm ám chỉ rằng cô bé còn quá nhỏ, chưa đủ chín chắn để nương tựa vào ai…”

Dù đầu óc có chậm chạp đến đâu, nghe đến đây Lương Hi Minh cũng đã hiểu. Anh vô cùng phẫn nộ, ngắt lời Triệu Từ Hành: “Anh biết Túc Cầm vốn chẳng ưa gì em, nhưng không ngờ cô ta lại ác ý đến mức ấy. Thầy Triệu tuy không phải cha ruột em, nhưng đã nuôi dưỡng em từ nhỏ, sao có thể so sánh kiểu đó được?”

Triệu Từ Hành bước lên phía trước vài bước, như đang phân vân điều gì.

Nhìn thấy dáng vẻ ngập ngừng của cô, lòng Lương Hi Minh bất giác trầm xuống, anh hoảng hốt: “Chẳng lẽ thầy Triệu…”

Triệu Từ Hành lập tức lùi lại, nhanh chóng phủ nhận: “Không, không, cha em luôn đối xử với em như con gái ruột, chưa bao giờ có hành động vượt quá giới hạn.” Cô thở dài. “Chỉ là mấy năm trước… là lỗi của em. Lúc đó, dường như em từng coi ông ấy như hình mẫu lý tưởng của một người chồng, nên khi Túc Cầm nói vậy em mới tức giận như thế…”

Khi còn trẻ, Triệu Đức Thụy quả thật rất phong độ, nhân cách chính trực, tài hoa xuất chúng. Dù đã có tuổi, ông vẫn là một học giả nho nhã, đĩnh đạc. Trong trường, không thiếu nữ sinh hoặc nữ giáo viên thầm ngưỡng mộ ông. Theo như Lương Hi Minh biết, ông từng suýt kết hôn với một nữ kiến trúc sư, nhưng sau đó cô ấy đi du học Mỹ, hai người cũng vì thế mà không còn liên lạc.

Nghe những lời của Triệu Từ Hành, trong lòng Lương Hi Minh không tránh khỏi chút bối rối. Có lẽ ai nghe chuyện này cũng sẽ thấy không thoải mái. Nhưng anh lại cảm kích vì sự thẳng thắn của cô. Dù sao đi nữa, cô đã nói rõ đó là chuyện xảy ra khi cô còn nhỏ. Một thiếu nữ coi cha mình là đối tượng lý tưởng để ngưỡng mộ cũng không phải điều gì quá bất thường. Hơn nữa, hiện tại, cô đã không còn suy nghĩ như thế.

Dù vậy, Lương Hi Minh vẫn thấy ngượng ngùng. Anh ngập ngừng hỏi: “Em đã từng nói điều đó với thầy Triệu chưa?”

Triệu Từ Hành quả quyết trả lời: “Chưa bao giờ.” Cô cười nhẹ. “Khi đó, bản thân em cũng bị dọa không ít, chẳng hiểu nổi cảm xúc của mình là gì. Tất nhiên càng không thể làm ông ấy hoảng sợ. Ông già rồi, không chịu được sốc đâu.”

Nghe vậy, Lương Hi Minh cũng bật cười. Anh an ủi: “Tất cả đều đã qua, đó chỉ là hành động bồng bột khi còn trẻ thôi.”

Triệu Từ Hành gật đầu, thở dài: “Đúng vậy, là sự bồng bột khi còn trẻ.”

Có lẽ vì trời tối, không ai nhìn rõ được biểu cảm của đối phương, Lương Hi Minh lấy hết can đảm hỏi: “Chẳng lẽ năm đó em từ chối anh cũng vì lý do đó?” Nói xong, tim anh đập thình thịch.

Triệu Từ Hành lại rơi vào im lặng. Lần này, một khoảng thời gian lâu hơn mới có tiếng đáp nhẹ nhàng vang lên: “Không phải. Khi đó em đã nghĩ thông suốt rồi. Hi Minh, anh là người bạn tốt của em, người anh tốt… Hoặc như anh nói, là người em trai tốt. Trước đây như thế, bây giờ cũng vậy.”

Lương Hi Minh ngầm hiểu đáp án vẫn như anh dự đoán. Anh cười cười: “Vậy cứ là anh trai tốt đi. Nhìn em chẳng giống chị gái tí nào.”

Triệu Từ Hành bật cười khúc khích: “Em vẫn còn nhớ anh từng viết thư xin lỗi em đấy…”

Hai người vừa cười vừa nói chuyện, chào nhau chúc ngủ ngon rồi mỗi người trở về phòng.

*

Đến trưa thứ Năm, Lương Hi Minh nhận được điện báo từ bạn ở Cửu Giang. Nội dung cho biết không chỉ khu vực đó chưa từng nghe về việc có một cô gái tên Lâm Kiều lên Bắc Bình học vẽ tranh, mà thậm chí còn không biết đến một người nào tên như vậy. Ngay cả tên cha mẹ mà cô khai cũng không ai biết đến. Chỉ có một điều duy nhất: như lời La Duyệt đã đề cập, chín năm trước từng có một góa phụ họ Lâm sống tại đó, dẫn theo một cô bé gái. Nhưng họ sống khép kín, không giao du với ai, lại chuyển đi nhanh chóng, nên không còn thông tin gì thêm.

Nhận được điện báo, lòng Lương Hi Minh thầm nghĩ không ổn. Anh lập tức mang bức điện đến tìm Triệu Từ Hành. Biết giờ này cô không có tiết, anh vừa đi vừa sốt ruột. Trên đường lại gặp Vương Túc Cầm, cô ta thấy anh vội vã liền gọi lại hỏi có chuyện gì.

Lương Hi Minh vốn không muốn để ý đến Vương Túc Cầm, nhưng nghĩ đến chuyện tối qua cô ta làm trong buổi đọc sách, anh không kiềm được, bèn dừng bước, nghiêm túc nói: “Những suy nghĩ bẩn thỉu như thế cô tuyệt đối không nên có!”

Vương Túc Cầm lập tức rưng rưng nước mắt: “Sao anh lại nói em như vậy?”

Lương Hi Minh không mảy may dao động, vẫn giữ vẻ mặt chính trực: “Vương Túc Cầm, cô đừng khóc! Nếu cô không xin lỗi Từ Hành, tôi sẽ không nói chuyện với cô nữa.” Nói xong, anh rảo bước đi ngay.

Mặc dù Triệu Từ Hành luôn bóng gió rằng Vương Túc Cầm vì anh mà gây sự với cô, Lương Hi Minh vẫn cố tỏ vẻ không bận tâm. Nhưng trong lòng, anh biết rõ sự thật. Anh cũng nghĩ bản chất của Vương Túc Cầm không phải người xấu, chỉ là đã đặt những toan tính nhỏ nhặt của mình sai chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK