• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáu năm trước, tại Cáp Nhĩ Tân.

Thiếu nữ người Nga Yelena vừa bước qua tuổi mười tám chỉ hai ngày sau lễ Giáng Sinh Chính Thống giáo. Vào ngày sinh nhật của mình, cô không chỉ nhận được món quà là chuỗi vòng cổ hồng ngọc từ cha mình, ông Ivan, mà còn được tổ chức một bữa tiệc sinh nhật quy mô lớn tại tư dinh. Những người tham dự không chỉ là giới quý tộc Nga lưu vong tại Cáp Nhĩ Tân, mà còn có cả một số nhân vật Trung Quốc và Nhật Bản có địa vị đáng kể. Đêm đó, Yelena vô cùng hạnh phúc. Cô mặc chiếc váy trắng nhung, đeo chuỗi vòng cổ hồng ngọc, nhảy suốt đêm với các chàng trai Nga, Trung Quốc và Nhật Bản đồng trang lứa. Cô thậm chí còn biểu diễn múa ba lê mà mình từng được học từ khi còn nhỏ tại quê nhà.

Yelena vẫn nhớ về người giáo viên ba lê tao nhã, Nina, từng là một vũ công danh tiếng của đoàn múa ba lê Nhà hát Hoàng gia St. Petersburg. Cô giáo đã nói rằng Yelena rất có năng khiếu. Vì vậy, ngay cả khi lưu lạc nơi đất khách, Yelena cũng không từ bỏ việc luyện tập ba lê. Khi đứng bằng mũi chân, ngẩng cao cằm, cô chính là con thiên nga trắng kiêu hãnh nhất.

Thế nhưng, thời khắc đẹp đẽ chẳng bao giờ kéo dài. Sau ngày sinh nhật của Yelena, sức khỏe của cha cô, ông Ivan, ngày càng suy giảm. Đến dịp Tết Nguyên Đán năm đó, ông gần như không thể rời khỏi giường.

Quay lại hơn một thập kỷ trước, ông Ivan đã cùng Yelena và một số gia nhân chạy trốn khỏi Moscow để đến Cáp Nhĩ Tân, Trung Quốc. Trong khi đó, mẹ của Yelena và hai người anh trai vì đang trên đường đi thăm họ hàng tại Pháp mà bị thất lạc và mất liên lạc hoàn toàn. Trong suốt hơn mười năm, hai cha con không ngừng tìm kiếm tin tức về người thân, nhưng những gì họ nhận lại chỉ là những thông tin tồi tệ.

Ivan từng có ý định đưa Yelena đến châu Âu tìm kiếm người thân, nhưng ban đầu vì cô còn nhỏ, châu Âu khi đó chìm trong chiến tranh triền miên, dịch cúm Tây Ban Nha hoành hành, việc đi lại khó khăn nên họ bỏ lỡ cơ hội tốt nhất. Sau này, vì hai cha con đã ổn định cuộc sống ở Cáp Nhĩ Tân, Yelena dần yêu thích nơi này và kết giao được nhiều bạn bè, nên kế hoạch dần bị trì hoãn.

Khi Yelena bước sang tuổi mười tám, Ivan dự định sẽ chọn ngày lên đường. Nhưng rồi, ông lâm bệnh nặng và không thể thực hiện được kế hoạch của mình.

Ivan có một vài người bạn ở Cáp Nhĩ Tân, nhưng không ai đủ thân thiết để ông yên tâm giao phó con gái. Nằm trên giường bệnh, ông lo nghĩ rằng nếu bản thân không qua khỏi, thì khi thời tiết ấm lên, Yelena phải lập tức lên đường.

Ông đã vạch ra hai lộ trình: một là đi về phía Tây để đến châu Âu tìm kiếm người thân, ngay cả khi không tìm được mẹ và anh trai, Yelena vẫn còn họ hàng để nương nhờ; hai là đi xuống phía Nam, đến Thượng Hải rồi từ đó lên tàu sang Mỹ, sau đó tiếp tục tìm kiếm thân nhân ở châu Âu.

Yelena không biết tiếng Trung Quốc, lại được nuôi dưỡng theo lối sống châu Âu, Ivan nghĩ khả năng con gái ở lại Trung Quốc lâu dài là rất thấp. Thêm vào đó, ông cũng nghe nói người Nhật đang nhòm ngó lãnh thổ Trung Quốc, nơi đây có thể sớm trở thành chiến trường, khiến ông càng không an tâm.

Còn một điều nữa khiến Ivan trăn trở là số phận của những cô gái Nga bơ vơ. Một số bị những bà môi giới hoặc kẻ buôn người Nga lừa bán đến các thành phố cảng như Thiên Tân hay Quảng Châu để làm gái mại dâm. Ý nghĩ về tương lai u ám của con gái khiến Ivan mất ngủ triền miên, bệnh tình vì thế ngày càng nặng thêm.

Mặc dù đã mười tám tuổi, Yelena vẫn không hiểu được nỗi lo của người làm cha. Cuộc sống của cô xoay quanh nhà thờ St. Nicholas, trường học tiếng Nga và sân trượt băng. Cô có vô số người theo đuổi, từ những chàng trai quý tộc Nga sống lưu vong tại Cáp Nhĩ Tân, những người gác cửa Ba Lan bình thường ở sân trượt băng, đến các quý ông Nhật Bản lịch lãm và các thanh niên Trung Quốc mặc áo Tôn Trung Sơn, nói tiếng Nga lưu loát.

Yelena vui vẻ kể về những người theo đuổi mình với bạn bè và cô hầu gái Brina, nhưng cô lại không dám kể với cha. Cô cũng lo lắng cho bệnh tình của ông, tham gia mọi hoạt động tại nhà thờ St. Nicholas, cầu nguyện bên giường mỗi sáng tối và trước mỗi bữa ăn.

Cô là một tín đồ ngoan đạo, tin rằng cha mình sẽ khỏe lại, sẽ tìm thấy mẹ và anh trai, và mọi thứ sẽ tốt đẹp lên. Nhưng bi kịch vẫn ập đến.

Một buổi tối tháng Hai, Yelena rời sân trượt băng. Sau khi chào tạm biệt bạn bè, một chàng trai tên Peter nài nỉ được đưa cô về nhà. Nhưng Yelena không thích Peter, cô không muốn gây hiểu lầm, nên từ chối thẳng thừng.

Yelena không mang theo Brina, vì cô nghĩ không cần thiết. Sân trượt băng cách nhà rất gần, chỉ cần đi bộ một lúc là tới. Trời dần dần tối, Yelena vừa ngân nga một khúc nhạc nhỏ vừa cầm chiếc túi xách. Trong túi xách còn có một chai nước hoa – món quà từ một người theo đuổi khác tặng cô, là loại nước hoa đang thịnh hành nhất ở Paris!

Dưới ánh đèn đường vàng vọt, tuyết dường như bắt đầu rơi, đường phố vắng vẻ, bóng dáng cô gái đầy hân hoan dần xa khuất. Nhưng bức tranh bình yên ấy nhanh chóng bị xé toạc khi một bóng đen lao đến và bắt cóc cô gái.

Yelena mất tích ba ngày.

Ivan nhịn ăn nhịn uống ba ngày.

Ba ngày sau, Yelena trở về nhà với đầy thương tích, còn Ivan thì qua đời.

Yelena tuyên bố mình đã mất trí nhớ, không kể cho ai biết ba ngày đó đã xảy ra những gì. Sau tang lễ của cha, cô hoàn toàn thay đổi.

Yelena không còn đến trường, cũng không còn đi trượt băng, thậm chí không đến nhà thờ St. Nicholas nữa.

Các người hầu trong nhà phát hiện cô không còn cầu nguyện trước bữa ăn. Cô không cười, không nhắc đến các chàng trai, không ra khỏi nhà, cũng không gặp gỡ bất kỳ ai.

Quản gia của cô, ông Yegor – người mà cha cô tin tưởng nhất – đã nhắc nhở Yelena rằng cô cần lên đường. Cô có thể chọn đi về phía Tây hoặc phía Nam, nhưng dù thế nào, cô cũng nên rời khỏi Cáp Nhĩ Tân. Trong cộng đồng người Nga tại đây, những tin đồn về cô bắt đầu lan truyền: người ta bảo rằng cô không còn trong trắng nữa, hoặc rằng cô đã bị bán đến nhà chứa ở Lữ Thuận.

Nhưng Yelena vẫn không hề quan tâm.

Hai tháng sau, lần đầu tiên Yelena ra khỏi nhà, điểm đến của cô là nhà thờ St. Nicholas. Các gia nhân đều rất vui mừng, nghĩ rằng cuối cùng cô cũng đã bắt đầu hồi phục. Nhưng họ không biết rằng, cô đi để kết thúc cuộc đời mình.

“Triệu tiểu thư, tôi chưa từng nghĩ rằng hiệp sĩ cứu rỗi mình lại là một người đàn ông với mái tóc đen và đôi mắt đen,” Yelena nói, cô đã thay quần áo chỉnh tề và rót cho mình một ly vodka. “Khi tôi chuẩn bị kết thúc cuộc đời mình, khi tôi nghĩ rằng Chúa đã rời bỏ tôi, anh ấy đã xuất hiện.”

Triệu Từ Hành vốn không bao giờ uống rượu Tây, nhưng lúc này cũng rót cho mình một ly vodka. Cô chỉ nhấp một ngụm nhỏ, nước mắt đã tuôn ra vì bị sặc.

Yelena bật cười khanh khách: “Hôm nào đó mà cô dẫn hiệp sĩ của tôi đi, phải thắng tôi trong một cuộc thi uống rượu đã.”

Triệu Từ Hành vội vã xua tay: “Không, không, hiệp sĩ của cô mãi mãi là của cô.” Cô dùng mu bàn tay lau nước mắt.

Câu chuyện của Yelena bị gián đoạn và rời rạc do rào cản ngôn ngữ, nhưng Triệu Từ Hành vẫn hiểu được phần lớn nội dung. Cô cũng nhận ra Yelena kể câu chuyện này không phải để chứng tỏ Ngải Đăng quan trọng với mình đến mức nào, cũng không phải để cầu xin sự thương cảm hay nước mắt của cô – thực ra, điều đó chắc chắn là điều Yelena không mong muốn nhất.

“Cô đã đoán ra rồi, đúng không?” Yelena uống thêm một ngụm vodka, mỉm cười nói: “Tên quỷ đó đã để lại dấu ấn trên tôi, muốn tuyên bố rằng tôi là của hắn. Nhưng tôi đã để Ngải Đăng thiêu hủy dấu ấn đó. Vậy nên tôi vẫn xinh đẹp, đúng không?”

Triệu Từ Hành gật đầu, thành thật trả lời bằng ba thứ tiếng: “Tất nhiên, cô là của chính mình, cô là người đẹp nhất.”

Yelena vẫn cười, nụ cười càng rạng rỡ hơn: “Cảm ơn cô.”

Cô nói xong, cúi đầu như đang do dự điều gì đó. Khi ngẩng lên, nụ cười đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của Triệu Từ Hành: “Tôi biết trên lưng nữ sinh đã chết kia cũng có dấu ấn gì đó. Ngải Đăng không nói với tôi, nhưng tôi nghe Brina kể lại, mà Brina thì nghe từ August.”

Triệu Từ Hành không nói gì, chỉ đáp lại ánh mắt của Yelena. Cô hoàn toàn hiểu sự im lặng của Ngải Đăng, cũng cảm thấy mình nợ anh một lời xin lỗi.

“Tôi không muốn tìm kẻ quỷ quái đó, nhưng Ngải Đăng lại nghĩ khác.” Yelena thở dài: “Tôi chưa nói với cô, Triệu tiểu thư, rằng tôi và Thấm Đông gấp rút học tiếng Pháp và tiếng Anh là vì chúng tôi đã tìm được mẹ và anh trai tôi. Họ đang ở London. Chúng tôi chỉ còn chờ họ hồi đáp điện tín…”

Thấm Đông. Ngải Thấm Đông. Đồng tử của Triệu Từ Hành đột ngột giãn ra.

Yelena nhận thấy điều đó. Cô khẽ nhíu mày, rồi bật cười: “Cô không nghĩ sai đâu.” Cô khẳng định sự suy đoán của Triệu Từ Hành, sau đó vội vàng nói thêm: “Nhưng, Andre – Ngải Thấm Đông – là của tôi. Tôi đã mất rất nhiều thời gian để chấp nhận điều này, nhưng cậu bé là của tôi, là thiên thần của tôi. Cậu bé vô tội.”

Triệu Từ Hành mím chặt môi. Đột nhiên, cô nhận ra mình không thể nói nên lời. Cô uống cạn ly vodka trong tay. Lần này, cô không bị sặc và không khóc. Cô chỉ nắm chặt chiếc ly, như thể đó là cổ họng của quỷ dữ.

Yelena hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy. Cô đặt chai vodka trở lại tủ rượu, quay đầu lại nhìn Triệu Từ Hành: “Tôi không thể uống nữa, nếu không Ngải Đăng sẽ giận.” Cô khẽ mỉm cười: “Thật ra câu chuyện này tôi chỉ kể một nửa, nửa còn lại phải để Ngải Đăng kể, nếu anh ấy muốn kể cho cô. Nếu điều đó xảy ra, cô chính là người anh ấy đang chờ đợi.”

*

Ngải Đăng ngẩng đầu, bầu trời Bắc Bình bắt đầu lác đác những bông tuyết.

Trên đỉnh nhà thờ, một lớp tuyết mỏng đã phủ trắng. Anh chăm chú nhìn vào những mũi nhọn màu đen đâm thẳng lên bầu trời, bất giác nghĩ đến một số chuyện không liên quan.

Đây không phải điều anh thích.

Chiếc thánh giá bạc đung đưa trước mắt anh. Bên ngoài ô cửa kính màu là một khoảng tuyết trắng xóa – hình ảnh thường thấy ở Cáp Nhĩ Tân. Ngọn lửa ấm trong lò sưởi vừa đủ làm tan băng giá trên bộ râu nâu vàng, những giọt nước bắt đầu nhỏ xuống…

Nhưng tất cả những điều đó không nên xuất hiện vào lúc này. Anh hoàn toàn tỉnh táo, cũng không khao khát rượu, vì rượu sẽ làm hỏng khả năng suy nghĩ – điều mà anh đã từ bỏ từ lâu. Anh là một người làm ăn.

Thu thập thông tin, phân tích thông tin – điều đó cần đến một bộ óc minh mẫn.

Anh dựng cao cổ áo khoác dạ đen, kéo chặt lại và cúi thấp vành mũ dạ cùng màu. Tuyết Bắc Bình không buốt như tuyết Cáp Nhĩ Tân. Tuyết chất đống rất nhanh, dưới chân anh bắt đầu vang lên những tiếng “lạo xạo”. Anh tiếp tục đi về phía mục tiêu của mình.

Những người đi đường vội vã, khuôn mặt đầy vẻ lo âu hoặc vô định. Những kẻ ăn mày trong manh áo đơn bạc đã xuất hiện bên lề đường. Từ xa, tiếng rao bán hàng văng vẳng vọng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK