Sở Quốc Đống hỏi: "Là người của Lâm gia sao ?"
Rất nhiều người có cùng một câu hỏi, Sở Quốc Đống xã giao trong xã hội, hình như không có Lâm gia.
"Là gia tộc có quyền lực nhất ở thanh phố Hoa, Lâm gia!" Người kia báo tin mặt lập tức liền đỏ bừng như quả táo, kích động đến nỗi toàn thân run rẩy.
"Cái gì? !"
Sở Quốc Đống kinh hãi, ông ta hoảng loạn, làm đổ bát đĩa trước mặt đập trúng chân ông ta, khiến cho ông ta một trận đau đớn. Nhưng ông ta cố không lộ ra sự đau đớn, ông ta mở to hai mắt nói: "Sở Vinh! Cháu không lầm chứ, đối phương thật sự là gia tộc có quyền lực nhất ở thành phố Hoa, Lâm gia? !"
Sở Vinh nặng nề nuốt nước bọt, dùng sức gật đầu, trước đó chưa có tin là sự thật, "Ông nội, thật sự đúng rồi!"
Sở Quốc Đống hít một hơi, những người khác giống như đang mở một giấc mơ, không thể tin được đây là sự thật, phải mất một thời gian để hồi phục tinh thần.
Có người còn tưởng rằng chính mình xuất hiện ảo giác, họ tự véo vào đùi hoặc tự tát mình, "Trời ạ, đau quả, đây không phải là giả !"
Sở Quốc Đồng vội vàng nói: "Còn thất thần ra đó làm gì, mau mau cho mời, mau mau cho mời! !"
Bọn họ không rõ vì cái gì mà gia tộc lớn như Lâm gia, tới mừng thọ Sở Quốc Đồng, việc này giống như các quý tộc thời xưa gửi quà dân thường để lấy lòng dân.
"Ta không có nghe sai ? Lâm gia với sản nghiệp hàng chục tỷ tới mừng thọ ông nội ? Ông nội khi nào mặt mũi lớn như vậy ?"
"Phát tài phát tài ! Đổi phương là Lâm gia, nếu có mối quan hệ với Lâm gia, Sở gia chúng ta còn không phải trở thành
Phượng hoàng bay trên cành cao sao, ha ha ha......
" Khi Lâm gia đến, toàn bộ đều trở nên sôi nổi, nhất định phải lấy lòng Lâm gia, đây chính là cơ hội thăng tiến rất nhanh của Sở gia chúng ta!"
Tất cả mọi người Sở gia vô cùng phấn chấn.
Ngay khi tất cả mọi người tò mò, Lâm gia như thế nào lại chúc thọ Sở Quốc Đống, Liễu Tổ Hồng đột nhiên vỗ mạnh vào đùi, lớn tiếng kêu lên: " Ta biết rồi, Lâm gia là bởi vì nể mặt của Diệu Đông mới tới đây chúc thọ lão gia !"
Lời này của bà làm mọi người hướng mắt nhìn Trương Diệu Đông.
Trương Diệu Đông sửng sốt.
Hắn và Lâm gia không có quan hệ, nhiều nhất, trước kia hắn cũng chỉ cùng với Lâm Viên Dương nói có hai câu thôi, chính mình thật sự có mặt mũi lớn như vậy sao? Huống hồ, gia chủ của Lâm gia, Lâm Sơn Hà từ mình tới.
Sở Phi cũng mở to hai mắt, nhìn Trương Diệu Đông, cảm thấy không thể tin được, Trương Diệu Đông thật sự có mặt mũi lớn như vậy sao?
Sở Quốc Đống tin, ông ta sự phấn khích tột độ nói : "Diệu Đông, là cháu kêu gia chủ Lâm gia tới chúc thọ ông nội sao ? Cháu thật sự là cháu rể tốt của ông, ha ha ha!"
Trương Diệu Đông được khen ngợi, nhất thời liền bay lên, cũng cho rằng Lâm gia đặc biệt tới chúc thọ Sở Quốc Đống, chính là bởi vì nể mặt của hắn, lập tức ho khan hai tiếng, nói: "Ông cháu cùng Lâm Viễn Dương là bạn bè với nhau, lần này đại thọ bảy mươi của ông nội, cháu liền đứng ra quyết, mời Lâm Viễn Dương lại đây chúc thọ ông nội, không nghĩ tới hắn lại mời Lâm Sơn Hà. Ông nội, hẳn là ông sẽ không tức giận?"
Sở Quốc Đống mặt hiện lên hồng quang, thâm chí ông ta còn nói một từ" Được ", ông vô cùng hài lòng tuyệt đối với Trương Diệu Đông, lập tức nói với Sở Phi: "Sở Phi, Diệu Đông là đàn ông tốt, so với người chồng phế vật trước kia của cháu tốt gấp trăm lần ! Sau này cháu gả cho Diệu Đông, nhất định phải là một người vợ tốt giúp chồng dạy con, biết không?"
Những người phụ nữ khác trong Sở gia, đều ghen tị hâm mộ, hận không thể chính mình gả cho Trương Diệu Đông.
Sở Phỉ nhẹ nhàng cắn môi, cũng không có nói, không biết vì cái gì, cô nghĩ tới Lầm Tử Minh, nghĩ tới hôm nay Lâm Tử Minh nói cho cô thể diện, vừa rồi Lâm Tử Minh cũng có nói, Lâm Viễn Dương là bởi vì nể mặt hắn lớn mới buông tha Sở Thiên, cũng không phải công lao của Trương Diệu Đông.
Cách đây mười phút trước.
Dọc đường, Lâm Sơn Hà ngồi trên chiếc xe Rolls-Royce đi chúc thọ Sở Quốc Đống.
"Ba, chúng ta thật sự đi chúc thọ Sở Quốc Đống sao? Con điều tra qua, Sở Quốc Đống chỉ là một doanh nhân nhỏ, Sở gia cũng chỉ là một gia tộc nhỏbé mà thôi, gần đâycông ty bọn họ còn gặp khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng, sắp phả sản Với tư cách là thân phận gia chủ của Lâm gia, đi chúc thọ Sở Quốc Đống, chính là bẽ mặt, nếu tin này truyền ra, chắc chắn sẽ trở thành trò cười."
Lâm Sơn Hà ngẩng đầu nhìn đứa con Lâm Thiểu nhíu mày nói.
Ôi, Sở gia gặp phải khủng hoảng kinh tế, chẳng phải Lâm gia chúng ta không phải sao? Ông nội con đã giả, trước khi chết, đem sản nghiệp hơn năm mươi tỷ, chuyển nhượng cho Lâm Tử Minh. Nếu không có hơn năm mươi tỷ, cỗ máy lớn của Lâm gia chúng ta sẽ bị đình chỉ vận chuyển, không đem tiền trở về, chúng ta chắc chắn bị tổn thất lớn." Lâm Sơn Hà thở dài nói, " Lại nữa con gặp Lâm Tử Minh, thải độ nhất định phải tốt, ngoan ngoãn xin lỗi hắn, cho dù bọn họ đánh con, chửi con, cũng phải chịu đựng biết không?"
"Thật sự là không cam lòng... .
Đám người Lâm Sơn Hà tới khách sạn ba sao, hắn không có đi lên, mà là làm cho người của Sở gia đích thân lên thông báo, mục đích đương nhiên không phải nói cho Sở Quốc Đống, mà là nói cho Lâm Tử Minh, bọn họ tới rồi, rất có thành ý.
Lâm Sơn Hà sửa sang lại tâm trạng của mình, nở nụ cười cởi
"Lâm gia của Thành phố Hoa, Lâm Sơn Hà đến chúc thọ, đưa lên một cặp nhân sâm một trăm tuổi, một bộ thư pháp quý giá, một bình sứ Thanh Hoa thời nhà Tống, tiền mặt quà tặng chín mtrån chín mươi chín triệu đồng, chúc cụ Sở sống lâu trăm tuổi, vạn tho vô cương!"
Tất cả người của Sở gia nghe đến mấy cái lễ mừng này, đều mở to hai mắt, hô hấp đều ngừng thở!
Chưa kể, tiền mặt lễ này là chín trăm chín mươi chín triệu, cũng đủ khiến tim người ta ngừng đập !
Lại chưa kể các món quà đắt tiền ở đằng trước.
Bạo tay, thật sự quá bạo tay rồi !
Sở Quốc Đống nghe đến mấy cái lễ mừng này, ông ta phấn khích đến nỗi khuôn mặt già đỏ bừng lên, gương mặt tươi cười không thể che giấu được.
Ai nói năm nay đại thọ bảy mươi của ông ta buồn tẻ ? Có Lâm Sơn Hà chúc thọ ông ta, cũng là người thắng cuộc, nếu tin này truyền ra, nhìn vào thành phố Hoa, ai còn dám xem thường ông ta ?!
Bọn họ rước được việc vui dẫn đến tinh thần sảng khoái, Sở Quốc Đồng cảm thấy mình hiện tại trẻ ra ít nhất hai mươi tuổi.
Mà Trương Diệu Đông, hắn cũng quá phấn khích, cả người đắc chí bay lên quá xa, không phải đêm nay, thì hắn cũng không biết chính mình có mặt mũi lớn như vậy!
Nếu đây là cuộc hôn nhân lớn giữa hắn và Sở Phi, các món quà đó nhận được có phải được gấp đôi lên không ?
Sở Hoa Hùng cùng Liễu Tố Hồng cười típ mắt đến nỗi không thấy mắt bọn họ nữa, đuổi Lâm Tử Minh đi, cuối cùng cũng có thể chuyển mình, ha ha ha,
Lúc này, Lâm Sơn Hà sải bước vào phòng tiệc, hắn liếc mắt một cái thấy được Sở Quốc Đống, cởi mở nói: " Cụ Sở, hôm nay là đại thọ bảy mươi của ông, Lâm Mỗ không mời mà đến, hy vọng cụ Sở không trách phạt."
Sở Quốc Đồng chỉ nhìn thấyLâm Sơn Hà trên tạp chí Fortune mà thôi, đêm nay, ông ta có thể nhin thấy Lâm Sơn Hà, đánh chết hắn cũng không tin được, ông ta phấn khởi, trong lời nó liền không thể nói ra nguyện vẹn khi nhận biết được Lâm Sơn Hà.
" Gia chủ Lâm ! Thật vinh dự khi ngài đến uống rượu cùng với lão già nhỏ bé này !" Sở Quốc Đống cầm tay Lâm Sơn Hà, đắc chí kích động không kiềm chế được.
Trương Diệu Đông cũng nhân cơ hội bước nhanh đến, hướng Lâm Viễn Dương nói: "Lâm thiểu gia, không nghĩ tới ngài thật sự nể mặt ta, đa tạ ngài đã tới và chúc thọ ông nội Sở !"
Hắn cố ý nói lớn tiếng, làm cho tất cả mọi người nghe được, ngẩng đầu ưỡn ngực, như vậy hắn ta có thể làm một con gà trông oai phong
Lâm Viễn Dương nhíu mày, cảm giác khó chịu, nói: "Ngươi đang nói cái gì? Ai nói ta tới nơi này, là nể mặt ngươi?"
Trương Diệu Đông trên mặt tươi cười nhất thời cứng đờ, có điểm xấu hổ.
Lúc này Lâm Sơn Hà lộ ra vẻ khó chịu, trừng mắt nhìn Lâm Viễn Dương liếc mắt một cái, bởi vì ông ta không thấy bóng dáng của Lâm Tử Minh.
Lâm Viễn Dương bị Lâm Sơn Hà trừng mắt, hắn lập tức giật mình, trực tiếp hỏi Trương Diệu Đông: "Các ngươi ở đây có thiếu người sao ?"