• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

LLVu Tố Hồng lập tức liền mắng, "Lâm Tử Minh, nó muốn tìm đường chết hả! Còn dám ra tay đánh người, đầu óc nó có phải có vấn đề không, cũng không nhìn xem đối phương là ai! Giờ thì tốt rồi, đắc tội triệt để với người ta rồi, không có cách nào cứu vãn được , xong đời xong đời, không chừng cả Sở gia chúng ta đều bị hắn liên lụy!"



"Mẹ, Mẹ có thể yên tĩnh được không, Lâm Tử Minh suy cho cùng cũng là con rể của mẹ, đừng nói như vậy nữa." Sở Phi nhíu mày nói.



"Con rể cái con khỉ, hắn chỉ là tên người ở mà thôi! Hơn nữa, con cùng hắn không có thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, hữu danh vô thực, hắn sao tính là con rể ta?" Lưu Tố Hồng mắng.



Sở Phi hé miệng, nhưng không cách nào phản bác, Lưu Tố Hồng nói đúng, cô thật là không có cùng Lâm Tử Minh thực hiện nghĩa vụ Vợ chồng, cũng không thể tính là vợ chồng thực, vì thế Lâm Tử Minh cũng coi như không được tính là con rể Lưu Tố Hồng .



"Mẹ yên tâm đi, Lâm Tử Minh cũng có chút công phu, chỉ vài người này không phải đối thủ của hắn." Sở Phi nói, Cố đêm đó đã chứng kiến công phu của Lâm Tử Minh , đối với việc này cũng không quá lo lắng.



Lưu Tố Hồng khinh thường , cười nhạo nói: "Ha hả, mẹ tin , phế vật Lâm Tử Minh này, bình thường cầm một cây gậy còn cầm không nổi, còn có thể đánh sao? Mẹ đoán không đến năm giây, hắn đã bị những người này đánh cho quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Không được, không bằng gọi điện thoại cho Trương Diệu Đông đi, hắn ở Thành phố Hoa có tiếng nói, Có hắn ở đây, khẳng định có thể bảo vệ. .....



Nhưng mà, Lưu Tố Hồng còn chưa dứt lời, Lâm Tử Minh bên này cũng đã giải quyết xong , tốc độ rất nhanh, sạch sẽ lưu loát, năm tên lao tới rào rạt cuồn cuộn, toàn bộ té trên mặt đất, không đứng lên nổi.



Lâm Tử Minh vỗ vỗ tay, như thể đang làm một việc tầm thường, nói thản nhiên: "Lương Chân Thiên, đàn em của ông thật vô dụng."



Lương Chấn Thiên Vừa đứng lên, nhìn thấy tình cảnh này, hắn nhất thời mở to hai mắt, khó có thể tin, bị dọa đến thân thể lại một trận lắc lư, suýt nữa đúng không vững, "Này này này.



Miệng hắn run run , nói không nên lời, thật sự rất sốc.



Hắn biết rõ sức mạnh của năm tên đàn em, một đám đều thân thủ rất tốt, đấu với người thường lấy một địch ba hoàn toàn không có vấn đề. Hiện tại đối mặt với tên ở rể của Sở gia, chưa kịp ra tay đã bị đánh ngã?



Tên ở rể Sở gia kia rốt cục có bao nhiêu lợi hại?



Lương Chấn Thiên bắt đầu hối hận , đàn ông có thân thủ như vậy, tuyệt đối không phải là thủ phế vật!



Sở Hạo cũng là trợn mắt há hốc mồm, hắn vội vàng dùng sức dụi mắt, nghĩ mình bị ảo giác, điều này sao có thể Lâm Tử Minh là tên phế vật, hắn rất rõ ràng , hiện tại lại có thể lấy một địch năm? Chiến thắng một cách gọn gẽ như vậy?











Lưu Tố Hồng đột nhiên dừng lại, như là có người xiết cổ, ú ớ mà chỉ, ánh mắt trùng to, kìm lòng không đậu phun ra hai chữ: "Trời đất!"



Đây là tình huống gì vậy?



Chỉ CÓ Sở Phi đã từng thấy qua Lâm Tử Minh ra tay, cô cũng không quá ngạc nhiên, nhưng trong lòng cũng có chút xấu hổ, kết hôn bốn năm cô không hề biết Lâm Tử Minh có thân thủ tốt như vậy, chứng tỏ Lâm Tử Minh có bí mật dấu cô!



Là một người vợ, Sở Phi rất không thích loại cảm giác này.



Lâm Tử Minh tiến lại chỗ Lương Chấn Thiên, đúng lúc Lương Chấn Thiên đang xoay người chạy trốn thì nhanh chóng túm lấy quần áo hắn, cười nói: "Anh Thiên, anh đây là muốn đi đâu vậy, không phải nói phải giết chết tôi sao."



Lương Chấn Thiên bị túm lấy cổ áo, không thở được, ho khan hai tiếng, xoay người lại, nịnh nọt nói: "Đại ca, vừa rồi đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi."



"Hiểu lầm? Tôi thấy không giống lắm, vừa rồi anh rất hống hách mà, há mồm ngậm miệng bắt tôi quỳ xuống nhận sai." Lâm Tử Minh ngoài cười nhưng trong không curời nói.



"Không có không có!" Lương Chấn Thiên vội vàng xua tay nói, "Đại ca, tôi chỉ nói đùa thôi , ha hả, ha hả a......"



Lương Chấn Thiên cười đến so với khóc còn muốn khó coi, hắn khi nào thì mất mặt như vậy, bao nhiêu ánh mắt đang nhìn hắn, làm cho hắn vô cùng căm tức và nghẹn khuất. Hắn xem như chính mình hôm nay đụng phải thanh niên cứng , hảo hán không để ý thiệt thòi trước mắt, hắn giờ lùi một bước, chờ khi trở về, tìm một cơ hội, đem Lâm Tử Minh giáo huẩn không muộn!



Lâm Tử Minh tất nhiên nhìn ra suy nghĩ của hắn, lười cùng loại rác rưởi này chấp nhặt, nói thẳng: "Cút đi, về sau đừng làm cho tôi thấy đến anh, nếu không, gặp một lần đánh một lần."



Lương Chấn Thiên mặt đều nghẹn đỏ, nhưng hắn cũng không dám phát hỏa, chỉ cắn răng, tươi cười, cười gượng hai tiếng, xoay người bước nhanh rời đi, cũng không quan tâm năm tên anh em đang nằm trên mặt đất, kể cả người phụ nữ của hắn- chị Thập Tam.



Lâm Tử Minh quay qua Sở Phi, cười nói: "Xong rồi, chúng ta về nhà di."



Sở Phi nhìn Lâm Tử Minh thật sâu , nói: "Anh làm sao học được thân thủ như vậy ?"











"Này. Lâm Tử Minh do dự một lúc, nhưng không biết trả lời thế nào. Lần trước , hắn cũng thể hiện thân thủ của mình, khi đó Sở Phi không có hỏi hắn, hắn nghĩ đến Sở Phi cũng không quan tâm, nên cũng không suy nghĩ lấy cớ gì giải thích. Cũng không thể trỤC tiếp nói với Sở Phi, hắn là thiếu gia Lâm gia, từ nhỏ liền tập võ ?



Sở Phi thấy Lâm Tử Minh không trả lời, mặt cô lạnh lùng, nói: "Anh không muốn nói thì thôi, tôi cũng không cần biết!"



Lời này của cô mang theo một chút xấu hổ.



"Phi Phi, tôi không có ý này!" Lâm Tử Minh nghĩ muốn giải thích, lúc này một giọng nói từ phía sau truyền đến , "Lâm Tử Minh, nhìn không ra tên phế vật như mày, còn biết dăm ba món công phu mèo cào, Vừa rồi cũng uy phong nhỉ, ngay cả Lương Chấn Thiên cũng bị mày đánh ngã , ha hả."



Sở Phi nhíu mày nói: "Sở Hạo, ý anh là gì, có người làm anh như vậy sao, nhìn họ hàng thân thích bị bắt nạt , cũng không ra tay giúp, thấy chết mà không cứu! Tôi sẽ đem việc này nói cho ông nội, để ông trừng phạt anh."



Sở Hạo nở nụ cười, "Ha ha, xin cứ tự nhiên, cô xem xem ông nội có trừng phạt tôi không. Nhưng mà các người, đã hoàn toàn đắc tội Lương Chấn Thiên, cô cho là lần này đem Lương Chấn Thiên đánh lui, có thể mọi sự dĩ hòa vy quý? Ha ha! Tôi xem các người lần này xong rồi, Lương Chấn Thiên chính là có tiếng thù dai, tính toán chi li! Quan trọng là, hắn là xã hội đen, các người đó, lần này gặp phiền phúc lớn rồi."



Sở Phi trong lòng nhảy dựng, nói: "Sẽ không sao cả, Lâm Tử Minh quen Hàn Kim Long."



Sở Hạo chê cười: "Hàn Kim Long? Hắn ở trước mặt xã hội đen cũng phải cung kính , cô cảm thấy được Hàn Kim Long có thể bảo vệ được các người sao? Ha ha ha......"



Lưu Tố Hồng nghe nói như thế, vô cùng khủng hoảng đứng lên, bắt lấy tay Sở Hạo nói: "Ai ya Sở Hạo, cháu phải giúp chúng tôi, cháu không thể thấy chết mà không cứu được !"



Sở Hạo bỏ tay Lưu Tố Hồng ra, curời lạnh nói: "Ngại quá, lần này tôi thật đúng là muốn thấy chết không cứu, xã hội đen, chính là nhân vật lớn ở Thành phố Hoa, đừng nói là tôi , ông nội cũng không thể dàn xếp nổi! Lâm Tử Minh à, mày lần này đúng là gặp phải phiền phúc lớn rồi. Sở Phi, DÌ Hồng, tôi khuyên các người vẫn là nhanh đem Lâm Tử Minh đuổi đi , cùng hắn cắt đứt quan hệ, có lẽ sẽ không bị Lâm Tử Minh liên lụy."



Lưu Tố Hồng cuống cuồng, bà ta dùng sức đấm vào ngực Lâm Tử Minh, mắng: "Lâm Tử Minh mày là đồ sao chổi, mỗi ngày đều gây chuyện, ngày hôm qua đem chúng ta đụng xe, hôm nay lại cho chúng ta phiền phức lớn như vậy! Tao mặc kệ, mày chạy nhanh đến quỳ xuống giải thích với Lương Chấn Thiên, ngàn vạn lần không thể liên lụy chúng ta biết không?"



Lâm Tử Minh nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không liên lụy mọi người. Hơn nữa, cho dù là xã hội đen, con cũng không sợ hắn."



Sở Hạo khinh thường nói: "Chết đến nơi , còn dám mạnh miệng? Lâm Tử Minh, mày chỉ là gặp vận may , đã cứu Lâm Sơn Hà một mạng, thì nghĩ mình chính là con trời, tất cả mọi người đều phải nể mặt mày sao? Mày đúng là tên thiểu năng. Xem mày là chồng em họ tao, tạo cho mày một lời khuyên, suốt đêm chạy trốn, càng xa càng tốt, cả đời đều đừng trở về Thành phố Hoa , có lẽ, còn có thể giữ được cái mạng chó của mày."



Lâm Tử Minh lười giải thích, hắn chẳng sợ gì bọn xã hội đen cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK