Mọi người xung quanh bắt đầu cười nhạo, thấy biểu hiện của Lâm Tử Minh, giống như khuyết tật trí tuệ.
Nhất là một số fan nữ của Tuyền Khê, hiện tại không có một chút thiện cảm với Lâm Tử Minh, cảm thấy Lâm Tử Minh là một người không biết điều và cao ngạo, tuy nhiên dám nói Tuyền Khê là ngôi sao nhỏ bé. Cho dù ảnh hưởng từ vụ bê bối nửa năm trước, nhưng gần đây cũng đã giảm xuống, là một đại minh lớn, người thường muốn gặp đều khó.
Sở Phi bị Lâm Tử Minh chọc tức, véo Lâm Tử Minh một phen, "Anh làm ơn đừng có tranh cãi nữa, còn không đủ làm cho tôi mất mặt sao?"
Lâm Tử Minh vô tội nói: "Anh chỉ là hỏi em có phải Tuyền Khê hay không người mà quay bộ ( Như mộng lệnh) kia, như thế nào lại khiến cho em mất mặt ?" "Anh còn dám cãi lại!" Sở Phi lườm hẳn. "Rất nhiều người trẻ tuổi không ai không biết đến Tuyền Khê, anh còn dám nói anh ấy là ngôi sao nhỏ bé, anh không phải làm cho tôi mất mặt chứ là cái gì? Biết thể tôi không nên mang anh tới đấy!"
Lâm Tử Minh đảo mắt liên tục, thật bất lực, "Anh cũng đâu nói gì sai, Tuyền Khê chỉ là một ngôi sao nhỏ bé mà thôi, với lại anh thật sự ghét cái loại người này, nếu hắn ta gặp anh, hắn sẽ phải bày tỏ sự cung kính với anh."
Hắn không có khoe khoang, hai ngày trước hắn còn gặp Tuyền Khê, hắn nhớ rất rõ ràng, sau cùng Tuyền Khê còn đe doạ hắn.
Hiện tại Tuyền Khê nhìn thấy hắn, sẽ phải quỳ xuống và cầu xin sự tha thứ?
Không thể không nói, đôi khi thế giới này thật đúng là nhỏ bé, ai có thể nghĩ đến, hắn cùng Sở Phi tới tham gia buổi họp mặt lớp này, lại có thể đụng mặt Tuyền Khê?
Lời hắn nói chính là sự thật, nhưng đối với Sở Phi, liền trở thành không biết xấu hổ.
Những người khác nghe được, lại cười đến rung cả người, xem hắn như là đồ thần kinh "Này này, mọi người im lặng một chút, nói cho mọi người biết một chuyện!" Một bạn nữ mũm mỉm đúng lên, vỗ tay, lớn tiếng nói với mọi người, lập tức, ánh mắt mọi người đều nhìn lại đây.
Cô tiếp tục nói: "Vừa rồi chồng của Sở Phi, nói Tuyền Khê chỉ là một ngôi sao nhỏ bé, hắn rất ghét cái loại này, Tuyền Khê mà nhìn thấy hắn, sẽ phải cung kính hắn! Cho nên, các người vừa rồi đều nói sai hết rồi, người ta không phải là phế vật gì đó, mà là che giấu thân phận ông chủ lớn! Ngay cả Tuyền Khê đều phải nể mặt hắn, ha ha ha. . . . .
Cô nói một cách quái gở, xong rồi còn trêu tức nhìn Lâm Tử Minh liếc mắt một cái.
Mọi người nghe những lời này của cô, lập tức bùng nổ, cười ha ha, không khí trong đại sảnh nhất thời rộn rã.
Trần Hào sửng sốt một chút, hắn lập tức cười chảy nước mắt, nước mắt đều cười mới chảy ra, Lâm Tử Minh này thật là một tên ngốc, cư nhiên nói ra những điều này, sợ não đã bị úng nước! Sở Phi cũng thật là, tầm nhìn như thế nào, cư nhiên lại tuyển một người như thế này về ở rể?
Sở Phi mặt lập tức đỏ lên, cô thật sự không chịu nổi
Lâm Tử Minh, nếu bây giờ có một cái lỗ trên mặt đất, cô sẽ chui xuống không một chút do dự, thật sự xấu hổ ! Kiếp trước cô đã tạo nghiệp gì, mới gả cho Lâm Tử Minh.
Lúc này, mắt cô đỏ hoe, mũi cô chua xót, thật sự rất muốn khóc.
Thấy cô như thế này, Lâm Tử Minh im lặng và thở dài, rõ ràng hẳn đã rất khiêm tốn tại sao những người ngu ngốc đó luôn khiêu khích hắn? Hắn không thể không cảm thấy, chẳng lẽ hình dáng huyền thoại của hắn, đi đến đầu cũng gây ra một trận “Cơn mưa máu”?
Lâm Tử Minh cầm tay Sở Phi, nghiêm túc nói: "Phi Phi, em yên tâm, lần này anh sẽ không làm em mất mặt đâu."
Đáng tiếc Sở Phi căn bản là không tin hắn, hung hãng đem tay hắn hất ra, tức giận mắng: "Anh đừng đụng vào tôi, tôi chịu đựng đủ rồi!"
Nói xong câu đó, cô lập tức đứng dậy rời đi.
Lâm Tử Minh kêu: "Phi Phi, em đi đâu?" "Ai cần anh lo!" Sở Phi cũng không quay đầu lại đi vào phòng vệ sinh.
Sau khi Sở Phi đi, Lâm Tử Minh vẫn ở lại, trở thành trung tâm nhạo báng của mọi người.
Lâm Tử Minh đương nhiên sẽ không bị mấy người đó làm ảnh hưởng, hắn không có tức giận, ngược lại là nở nụ cười thích thú, nhưng thật ra hắn có chút mong đợi, chờ khi Tuyền Khê đi vào, những người này sẽ có biểu hiện như thế nào?
Hắn bình tĩnh, ở trong mắt mọi người, hắn trở nên vô liêm sĩ, không biết xấu hổ
Đúng lúc, Trần Hào nhận được một cuộc gọi, bỗng chốc đứng lên, vẻ mặt vui mừngvà kích động, "Cậu tới rồi, được được, tôi ra ngoài đón cậu!"
Sau khi cúp điện thoại, hắn hít sâu một hơi, mim cười, nói với mọi người: "Nói cho mọi người một tin mừng, Tuyền Khê đang ở đây, lập tức đến ngay thôi." "Oa!" "Đại minh tinh đang ở đây!" "Thật kích động! !"
Không khí trong đại sảnh đạt đến đỉnh điểm, tất cả mọi người kích động cùng hưng phấn.
Chỉ có Lâm Tử Minh ở trong tối ngầm lắc đầu, nghĩ thảm, nhóm người này thật sự là rất nhàm chán, gặp một ngôi sao nhỏ bé, như gặp được thần tiên trên trời, điều này đáng sao?
Trần Hào cố ý nhìn Lâm Tử Minh chế giễu liếc mắt một cái, sau đó đi ra ngoài nghênh đón Tuyền Khê.
Chỉ chốc lát sau, một nhóm người xuất hiện ở cửa, trên trăm người, đám người vây quanh một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, khí thế, không phải ai khác, chính là Tuyền Khê đã gặp cách đây không lâu.
Hiện tại Tuyền Khê khôi phục vẻ ngoài phong độ, khuôn mặt trắng nõn, tóc mái dày che trán, thoạt nhìn như phong cách thịt tươi nhỏ của Hàn Quốc.
Ngoài hắn ra, còn có chị Trương người đại diện, trợ lý cùng hai vệ sĩ ở đó.
Hiện tại Tuyền Khê thoạt nhìn rất toả sáng, nụ cười rạng rỡ, trước sự sùng bái của rất nhiều người, tâm trạng ban đầu mệt mỏi bây giờ đã tốt hơn
Từ ngày đắc tội Lâm Tử Minh, sau đó còn bị Tử Quỳnh phong sát, hắn ta bị trầm cảm, cáu kỉnh, còn mất ngủ, tâm tình đặc biệt tồi tệ, cảm giác con đường ngôi sao của mình thật mờ mịt
Hắn rất muốn xin lỗi chủ tịch của Tử Quỳnh, cho dù hắn có quỳ xuống, dập đầu nhận sai hắn đều nguyện ý!
Nhưng mà chủ tịch của Tử Quỳnh như thần linh, hắn căn bản không có cơ hội gặp mặt chủ tịch của Tử Quỳnh, hai ngày nay người đại diện chị Trương đã tìm rất nhiều mối quan hệ, cũng không thể liên lạc được, Vương Thủ Quý bên kia, trực tiếp liền đem bọn hắn kéo ra ngoài.
Hắn thật sự cảm thấy hối hận về hậu quả mà hắn gây ra, nếu cho hắn một cơ hội lần nữa, hắn khẳng định sẽ không đắc tội với người thanh niên diện mạo xấu xí kia!
Ai, nếu không phải hắn đắc tội chủ tịch của Tử Quỳnh, khiến hắn nghèo túng, cũng sẽ không bởi vì một trăm mấy chục vạn, chạy đến nơi đây biểu diễn
Trần Hào hiển nhiên không biết điều đó, hắn nghênh đón cùng Tuyền Khê bước vào, đối diện với sự sùng bái và kính nể của rất nhiều người, Trần Hào cảm thấy tinh thần sảng khoái, bước đi thêm mạnh mẽ . "Tuyền Khê, thật hãnh diện khi ngài đến đây biểu diễn hát cho chúng tôi nghe, thật sự là quá tốt, chính là vinh hạnh của chúng tôi " Trần Hào nịnh nọt nói. "Ha hả, Trần tổng người quá khách khí rồi." Tuyền Khê cười nói, vẫn duy trì tư thế cao ngạo.
Không thể phủ nhận hắn thật sự rất đẹp trai, rất nhiều phụ nữ đều liều mạng chen chúc, không ngừng mà hô tên Tuyền Khê, nếu không có vệ sĩ, phỏng chừng các cô đều bổ nhào lên phía trước.
Trò chuyện trong suốt quãng đường đến khách sạn, Trần Hào đang nói chuyện nhất thời thay đổi ngữ khí chế giễu nói: "Tuyền khê, trước khi cậu biểu diễn, tôi muốn cậu gặp một người." "Hử? Là ai?" Tuyền Khê có chút tò mò.
Trần Hào họ khan hai tiếng, trên mặt tươi cười càng thêm mãnh liệt, "Người đàn ông này ở rể nhà bạn học cũ của tôi, vừa rồi, hắn nói với chúng tôi, ngài là một ngôi sao nhỏ bé hay bực bội, ngài gặp hắn, sẽ phải cung kính hắn, không dám ở trước mặt hắn lỗ mãng. . .