Lặng lẽ mở thiết bị liên lạc: “Bội La——”
“Rốt cuộc cũng chịu liên lạc sao.” Thực hiển nhiên, Bội La vẫn còn nhớ chuyện Minh Phong tự động ngắt liên lạc.
“Èo, cậu từ lúc nào lại nhỏ mọn như vậy. Chuyện kia cậu suy nghĩ thế nào rồi?”
Đối phương trầm mặc một chốc.
“Bội La?”
“Ta còn đang suy nghĩ, bất quá gần nhất vẫn chưa có tâm tư này.”
“Ân, lúc nào muốn thì nói ta một tiếng là được.”
“Bội La, ngươi nói xem kế tiếp nên làm gì? Thực lực của nhân loại tăng lên, ta sợ sẽ làm loài khác chú ý.”
“Anh lo lắng cũng đúng, nhân số nhân loại hiện giờ thực sự quá ít, ít đến mức cho dù tăng thực lực thôi cũng phải bận tâm. Ta cảm thấy những gì anh nói với bọn họ cũng đủ để họ dùng vài trăm năm, không bằng chờ bọn họ hoàn toàn thích ứng rồi hãy tìm biện pháp tiếp tục gia tăng thực lực. Ta cảm thấy hiện giờ tha vì gia tăng thực lực không bằng cố gắng cải thiện cuộc sống của bọn họ.”
“Ý cậu là——” Ánh mắt Minh Phong sáng ngời.
“Ân, bọn họ hiện giờ đều dùng công cụ bằng gỗ và đá, công cụ vẫn rất ít ỏi, thức ăn chỉ là thịt nướng, anh có thể cải thiện thức ăn của nhân loại. Trừ bỏ vũ lực chỉ còn con đường dẫn dắt bọn họ tiến bộ văn minh thôi. Dù sao anh hiện giờ cũng đang làm vậy, chỉ là sau này tiến hành có kế hoạch trình tự một chút.”
“Nghe có vẻ rất có tính khiêu chiến a.” Minh Phong tựa hồ có chút chần chừ: “Nếu làm vậy có thể nào làm bọn họ trầm mê hưởng thụ, mất ý tiến thủ không a?”
“Ân, đó cũng là vấn đề.” Bội La trầm ngâm một chốc: “Nhưng ta cảm thấy vấn đề này hẳn không lớn. Chúng ta tới tinh cầu này đã hơn mười năm, ta không ngừng quan sát nhân loại nơi này, ta có cảm giác bọn họ rất khác biệt nhân loại mà chúng ta biết. Theo một ý nghĩa nào đó lí tưởng của bọn họ là—— cường đại, trường thọ, họ có được mỹ đức làm người ta tán thưởng. Đương nhiên mỹ đức này có thể có liên quan trực tiếp tới hoàn cảnh sinh tồn của họ, chính là ta cảm thấy con người sinh ra trong hoàn cảnh này cho dù bị cải tiến cũng rất hữu hạn. Ta nói anh ngàn vạn lần đừng dùng lối suy nghĩ theo xu hướng bình thường, nó sẽ hạn chế suy nghĩ của anh, sinh vật trên tinh cầu này thực sự rất huyền diệu.
Vì thế, lo lắng của anh hiện giờ cơ bản là dư thừa. Mặc khác ta không dám cam đoan, nhưng ít nhất thời này không cần lo lắng. Về phần sau này, là một nhà nghiên cứu khoa học anh hẳn hiểu được mình nên khách quan trong bước tiến của lịch sử, không nên vì ý nguyện của mình mà thay đổi nó, điều anh có thể làm là tận lực hướng họ đi về một tương lai tốt đẹp. Chuyện anh lo lắng nếu nhất định phát sinh thì nó sẽ phát sinh, việc anh làm chẳng qua là rút ngắn thời gian mà thôi.”
“Nói đơn giản là, nếu mọi người sẽ bị phá hư thì nó chỉ là kết quả sớm muộn, ta chỉ rút ngắn quá trình thôi đúng không.”
“Ân, lí giải như vậy tuy không toàn diện, nhưng có thể hiểu miễn cưỡng là vậy.”
“Vậy cứ thử đi.”
“Ân.”
“Chính là, có vẻ rất phiền phức a.”
“Ha hả, đừng lo lắng, dù sao thứ anh có nhiều nhất chính là thời gian, cứ chậm rãi thử.”
“Đúng rồi, cậu giúp ta làm chút gia vị đi, chỗ ta cái gì cũng không có. Bên cậu có đủ nguyên liệu, còn có người máy hỗ trợ, thiết bị cũng đầy đủ, làm rất tiện a.”
“Ân, được rồi. Lúc nào có thời gian cứ tới lấy.”
“Hảo.”
——
“Tỉnh?” Sau khi nói chuyện với Bội La, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Phong Hổ đang nhìn mình chằm chằm.
“Ngươi vừa rồi có phải đang nói chuyện với ai không?” Phong Hổ có chút do dự hỏi.
Minh Phong lắp bắp kinh hãi, trực giác của người này thực sự——
“Đúng vậy, ngươi rất hiếu kì đúng không? Lai lịch của ta, vì sao ta có thể biến mất trong chớp mắt, còn có nội lực, túi không gian——”
“Ân, muốn nói cho ta biết sao?” Phong Hổ hưng phấn ôm chặt Minh Phong.
“Ân——” Minh Phong kêu một tiếng đau đớn, bị ôm chặt hơi tác động tới vết thương phía sau.
“Sao vậy?” Phong Hổ khẩn trương hỏi. Bàn tay to không ngừng sờ đông sờ tây.
Uy uy, ngươi thực tế là muốn ăn đậu hủ đi.
Bàn tay to sỗ sàng vuốt ve cơ thể làm Minh Phong liếc trắng cả mắt, còn hỏi, đầu sỏ gây ra chính là ngươi chứ ai.
“Câm miệng, nghe ta nói này.”
Phong Hổ ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Nói đơn giản, ta tới từ một thế giới khác. Nói đơn giản hơn nữa chính là ta tới từ một nơi hoàn toàn bất đồng nơi này, đừng hỏi ta tới thế nào, ta cũng không biết. Yên tâm, ta không trở về được.”
Phong Hổ thở phào.
“Vị bằng hữu kia chính là đồng bạn duy nhất của ta, cũng là ân nhân cứu mạng ta, chẳng qua hiện giờ cậu ta chưa có thực thể nên không thể rời khỏi căn cứ. Căn cứ nằm ngay bên dưới khu rừng chúng ta gặp mặt lần đầu, lúc đầu ta luôn đột ngột biến mất vì ta truyền tống về căn cứ. Bất quá loại truyền tống này có hạn chế về khoảng cách, vượt quá khu rừng kia không thể truyền tống được.”
Phong Hổ lại tiếp tục thở phào.
“Còn nữa, ta là người nhân tạo.” Nói tới đây, ánh mắt Minh Phong trở nên ảm đạm: “Ngươi không biết cái gì là người nhân tạo đi? Nhân loại bình thường được phụ mẫu sinh ra, ta không phải, ra được người ta chế tạo ra, nhưng lại là vật phẩm thất bại.”
Nói xong, Minh Phong vùi đầu vào lòng Phong Hổ, không dám nhìn mặt y.
“Ngu ngốc, gì mà vật phẩm thất bại, ngươi rõ ràng biết mình vĩ đại hơn bất kì ai!” Bàn tay to lại vuốt ve cơ thể Minh Phong: “Vật phẩm thất bại nào có xúc cảm bóng loáng tuyệt vời thế này. Còn nữa a…” Đôi tay đụng tới cánh mông co dãn, tách ra để lộ nơi trung tâm tuyệt vời: “Người nhân tạo là gì ta không biết, dù sao ta chỉ biết một phương thức duy nhất để tạo ra con người.” Nói xong, tay dùng sức đỡ người Minh Phong, nhấc thắt lưng đẩy hung khí đã sớm vận sức chờ phát động, không hề trải qua bất kì bước tiền diễn nào vọt thẳng vào dũng đạo, mặc kệ cơ thể run rẩy vì đau đớn của Minh Phong, bắt đầu đấu đá lung tung bên trong, hô hấp cũng dồn dập hơn: “Vì thế a, nếu ngươi đã đến đây thì đừng nhắc tới những chuyện trước kia nữa. Trong mắt ta ngươi là tốt nhất, là người ta yêu nhất, mặc kệ là ai cũng không thể thay thế được.”
Rõ ràng bị đối xử thô bạo, chính là dũng đạo yếu ớt mỗi lần Phong Hổ rời đi lại dùng hết sức lực giữ lại. Rõ ràng đau đớn đến phát run, chính là vật kiên quyết phía trước mặc dù không được an ủi chút nào vẫn đứng lên.
Minh Phong ngẩng đầu, hôn lên môi Phong Hổ. Môi lưỡi gắt gao quấn quít, sợi chỉ bạc theo khóe miệng chảy xuống, một đường trượt thẳng tới chiếc cằm khiêu gợi.
“Ân ——”
Đôi tay ôm lấy người Phong Hồ, thắt lưng nhấc lên, kiên quyết thật lớn trượt khỏi dũng đạo mềm mại.
“Phong?” Phong Hổ khó hiểu bắt lấy thắt lưng Minh Phong.
“Không muốn nếm thử —— cảm giác ta chủ động sao?”
Gương mặt lạnh lùng bình thường giờ phút này tràn ngập mị thái, Phong Hổ nuốt một ngụm nước miếng, lại phát hiện yết hầu mình khô ran. Suýt chút nữa nắm lấy thắt lưng Minh Phong trực tiếp vọt vào.
Do dự một chút, Phong Hổ lại nuốt nước miếng: “Muốn a.” Âm thanh khàn khàn tới mức làm y giật nảy.
“Vậy ngươi không được cử động nga, nếu tùy tiện lộn xộn, sau này ngươi cứ tự mình giải quyết đến khi nào ta hài lòng.” Khẽ thì thầm bên tai Phong Hổ, thuận tiện liếm nhẹ vành tai làm cơ thể y cứng đờ, Minh Phong vừa ý mỉm cười.
Xoay người ngồi lên đùi Phong Hổ, vật nóng rực thật lớn kia nằm giữa hai cánh mông, Minh Phong mị hoặc di động, hài lòng cảm nhận được nơi đó càng lúc càng lớn, nhìn đôi tay nắm chặt bên người của Phong Hổ.
Cúi thân, môi áp môi, đầu lưỡi tiến vào miệng Phong Hổ, cùng dây dưa. Chỉ chốc lát sau buông đầu lưỡi lưu luyến không rời của đối phương, môi Minh Phong thận thế trượt xướng, xẹt qua phần cổ tráng kiện, trực tiếp tiến xuống hạt đậu đỏ trên lồng ngực rắn chắc, không chút do dự ngậm lấy, mút mạnh, chờ nó hoàn toàn xưng cứng thì bắt đầu dùng răng nanh gặm cắn, hơi dùng sức một chút liền nghe thấy tiếng thở dốc của Phong Hổ, khoái cảm từ đầu ngực lan tràn khắp toàn thân, cuối cùng hướng thẳng tới bộ vị giữa hai chân.
Nắm tay đặt bên người của Phong Hổ lại siết chặt vài phần, đau đớn từ giữa hai chân truyền tới sắp bức điên y. Nếu không phải lời nói của Minh Phong còn vang vọng trong đầu, nói không chừng y đã mất khống chế mà vọt thẳng vào cơ thể Minh Phong, tùy ý rong ruổi. Chính là, hiện giờ y cũng không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu, hi vọng lúc mất khống chế không làm tổn thương Minh Phong.
“Ngô——”
Phát hiện Phong Hổ không chuyên tâm, Minh Phong buông tha quả thực bị yêu thương nãy giờ, không nhìn tới thứ đầy chờ mong bên kia, một đường đi xuống, đi tới giữa hai chân Phong Hổ, chính là cố ý xấu xa chỉ âu yếm xung quanh bộ vị mẫn cảm chứ chẳng hề quan tâm tới vật dựng đứng thật lớn trước mắt.
“Minh Phong——” Âm thanh khàn khàn của Phong Hổ rơi vào tai Minh Phong, có thể dễ dàng nhận ra hương vị cầu xin trong đó.
Hài lòng mỉm cười, môi mỏng tiến tới cự vật kia, hai tay cũng tiến tới song cầu bên dưới. Tiếng thở dốc dồn dập bên tai tăng lớn hơn làm cơ thể Minh Phong cũng nóng dần, không được âu yếm chút nào nhưng kiên quyết vẫn căng cứng đứng thẳng.
Lơ đãng liếc nhìn nắm tay siết chặt tới trắng bệt của Phong Hổ, Minh Phong không dám ngoạn tiếp. Dù sao nếu bức y đến nóng nảy thì người chịu khổ chính là mình.
Cánh môi rời khỏi dã thú đã trướng to tới quá phận, đứng dậy ngồi lên người Phong Hổ, nâng mông, do dự một chút, ngón tay đưa ra sau——ân—— hừ nhẹ một tiếng, mới làm không bao lâu, tiểu huyệt bị xâm phạm vẫn có chút đau đớn.
Phong Hổ lúc thấy Minh Phong đưa tay ra phía sau đã muốn ngừng thở, lúc nghe thấy tiếng rên mị hoặc kia đã suýt bắn ra, thật sự sắp khống chế không được. Minh Phong ngồi đối diện nên y không thấy rõ động tác, chính là chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ bức điên y —— nga——
Minh Phong nâng thắt lưng, năng nanh trắng tinh cắn chặt cánh môi đỏ bừng, tiểu huyệt gian nan nuốt vào phần đỉnh thật lớn nhưng không thể nào nuốt sâu thêm.
“Phong Hổ—— a——”
Vừa định ngẩng đầu đã bị Phong Hổ hoàn toàn mất khống chế túm chặt thắt lưng, bàn tay to dùng sức ấn xuống, cự vật khổng lồ dưới thâm đâm mạnh, một tiếng thét lớn mất khống chế phát ra từ miệng Minh Phong.
Phong Hổ thì thào xin lỗi, xoay người đặt Minh Phong dưới thân, tách đôi chân thon dài của cậu khoát lên vai mình, dùng tốc độ kinh người bắt đầu mạnh mẽ trừu sáp trong dũng đạo mê người ——
“Ân—— nga——”
Minh Phong chỉ cảm thấy mình giống một con thuyền con giữa mưa sa bão táp, chỉ có thể nương theo động tác của Phong Hổ mà đong đưa, khoái cảm bao trùm lấy cậu, đẩy thần trí cậu trôi ngày càng xa.
Phong Hổ dùng khí lực lớn đến mức Minh Phong thực hoài nghi có thể nào cơ thể mình sẽ bị y chọc thủng, mơ mơ hồ hồ nghĩ đến mình thế này có phải là tự làm tự chịu không a, lập tức tia thanh tỉnh duy nhất cũng rời xa cậu, trong đầu chỉ còn lại khoái cảm Phong Hổ mang tới——
“Ngươi đúng là cầm thú mà!” Minh Phong nghiêm mặt mở miệng. Được rồi, cậu chính là giận chó đánh mèo, nhưng thế thì sao chứ? Tên chết tiệt này! Lần đầu tiên cậu cùng lắm chỉ đau nhức toàn thân mà thôi, lần này cư nhiên làm tới mức cậu không động đậy nỗi, nếu không phải cả người cao thấp đều đau đớn thì cậu thực hoài nghi mình đã bị liệt nửa người.
“Minh Phong——” Nhìn gương mặt không có chút biểu cảm nào của Minh Phong, Phong Hổ có chút sợ sệt nuốt nước miếng: “Nơi đó của ngươi có thể bị thương, ta giúp ngươi kiểm tra một chút được không?”
Ánh mắt lạnh như băng bắn tới, Phong Hổ run lên, trong lòng thầm kêu khổ, xong rồi xong thật rồi, lần này thực sự làm hơi quá đáng, chính là, bởi vì Minh Phong thực sự quá tuyệt với a. Hiếm có dịp cậu chủ động, nếu y không kích động thì còn là nam nhân sao?
“Được rồi.” Ngoài ý muốn, Minh Phong cư nhiên đồng ý để Phong Hổ giúp mình kiểm tra thương thế.
Phong Hổ vui sướng kéo da thú.
“Ngươi còn nhớ rõ lúc ấy ta đã nói gì không?” Âm thanh Minh Phong không còn tức giận mà thực bình tĩnh, ân, phi thường bình tĩnh.
“Cái gì?” Lúc ấy Minh Phong có nói gì sao? Nhớ lại trong đầu chỉ toàn là mị thái của Minh Phong—— không được! Lắc lắc đầu tống khứ những hình ảnh nóng bỏng mới xuất hiện, không thể nghĩ tới nữa, bằng không lại mất khống chế làm Minh Phong giận thật thì nguy, hơn nữa cơ thể cậu thực sự không thể chịu nỗi nữa.
“Lúc ấy ta nói, nếu ngươi không khống chế được mình thì phải chờ ta hết giận mới được gặp ta. Hiện giờ ta vẫn chưa hết giận, nếu lúc bôi dược ngươi có hành vi nào không tốt thì đừng mong leo lên giường ta nữa.”
“A——” sao lại có thể như vậy a?!
Nhẹ nhàng lật người Minh Phong lại, dễ dàng tìm thấy tiểu huyệt giữa hai cánh mông, bởi vì sử dụng quá độ đã biến thành màu đỏ tươi, bất quá may mắn không bị thương, chỉ hơi sưng đỏ mà thôi.
Tiểu huyệt đỏ rực cùng cánh mông trắng nõn lập tức hình thành một phong cảnh vô cùng dâm mĩ. Phong Hổ nuốt một ngụm nước miếng, anh bạn nhỏ dưới thân lập tức dựng thẳng.
Cố nén xúc động trong lòng, ngón tay thô to dính thuốc mỡ xanh biếc có chút run rẩy tiến vào tiểu huyệt, tận lực nhẹ nhàng chuyên chú giúp Minh Phong thoa dược. Phong Hổ nhẹ nhành xoa bóp cơ thể đau nhức của cậu, thân là chiến sĩ y biết một ít thủ pháp làm cơ thể giảm bớt đau đớn.
Được mát xa thoải mái, Minh Phong vốn không được nghỉ ngơi đầy đủ lại nặng nề ngủ thiếp đi.
Phong Hổ thấy Minh Phong ngủ, vụng về hôn nhẹ trán cậu, y làm sao không biết Minh Phong chỉ đang làm nũng với mình, Minh Phong như vậy thực sự đáng yêu.
Cẩn thận ôm Minh Phong vào lòng, Phong Hổ chôn đầu vào cổ cậu, ngửi ngửi hương vị tươi mát, một chốc sau cũng ngủ.
Hoàn Chương 17.