“Xú tiểu tử kia đúng là đủ nhẫn tâm.” Nghĩ tới vẻ mặt bi thương muốn chết của Văn Trạm lúc Bội La rời đi, Minh Phong thản nhiên nói.
“Ngươi nói là Bội La đối với Văn Trạm?”
“Đúng vậy, tiểu tử kia đi theo loan tộc chỉ vì muốn tách ra với Văn Trạm, hơn nữa còn khắc cốt ghi tâm, như vậy Văn Trạm không thể quên Bội La. Không, nên nói là mặc dù Bội La rời đi nhưng Văn Trạm sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ nó, lại càng ôm tâm tình áy náy, tương lai trở về mới có thể ta cần ta cứ lấy, Văn Trạm sẽ không cự tuyệt.” Hảo mưu kế, cũng hảo ngoan tâm!
Phong Hổ vỗ vỗ cánh tay Minh Phong: “Đây mới là Bội La không phải sao?”
“Đúng rồi, tiểu tử kia gần nhất có thể trở về. Bất quá, chúng ta phải tới đón nó mới được.” Ánh mắt Minh Phong hơi nheo lại, tản mát hơi thở hăng hái.
“Rốt cuộc cũng tới lúc sao?” Phong Hổ cũng cười, nhưng ý cười không có trong đáy mắt. Sáu năm trước, lửa giận ngập trời cùng hận ý lúc y trở về bộ lạc thì nhìn thấy Minh Phong bị thương tới bây giờ vẫn còn mới mẻ!
“Ân, không sai biệt lắm. Tuy hiện giờ thực lực của nhân tộc cùng loan tộc vẫn còn kém rất nhiều, nhưng các tộc nhân một mực tu luyện cùng học chế tạo độc dược, còn có vũ khí sắc bén, chỉ cần chúng nó có chừng mực thì chúng ta hẳn sẽ không chịu thua. Phong lang cùng ly lỵ không phải ví dụ tốt nhất sao? Chúng nó tộc nào cũng mạnh hơn chúng ta, nhưng không phải bị chúng ta thu thập tới thành thành thật thật.”
Nghĩ tới đủ thức độc dược kì quái mà Minh Phong chế tạo ra cùng các vũ khí bén nhọn, Phong Hổ rùng mình một cái, vũ khí không nói tới, nhưng số dược này y cũng nếm thử không ít. Dám dược kỳ quái làm người ta gào khóc hay cười to không ngừng vẫn còn nhẹ, còn có nhiều loại làm người ta vừa đau lại ngứa đến mức nói không nên lời, nhúc nhích không được… Tóm lại, nếu hiện giờ y chọc Minh Phong tức giận thì bất cứ thứ gì cậu đưa, y cũng không dám tùy tiện ăn.
“Chỉ hai chúng ta sao?” Phong Hổ mừng thầm hỏi, nguy hiểm này nọ y không lo lắng chút nào, y cùng Minh Phong đã sớm an bài lộ tuyến, cơ bản không có nguy hiểm sinh mạng. Ha hả, nếu dựa theo tri thức học được từ căn cứ, chuyến đi này của bọn họ có thể xem là tuần trăng mật vòng quanh trái đất. Dù sao, lãnh địa nhân tộc cùng loan tộc cách nhau tới phân nửa tinh cầu. A, Minh Phong cư nhiên nghĩ ra chủ ý lãng mạn như vậy, thực sự là rất đáng yêu!
“Đúng rồi, chúng ta còn mang theo Văn Trạm nữa.”
Văn, Văn Trạm?! Phong Hổ cứng ngắc, y dường như vừa thấy tuần trăng mật lãng mạn của mình uỵch cánh bay đi thật xa.
Cảm nhận được Phong Hổ ở sau lưng mình đã cứng ngắc, Minh Phong thầm cười trộm trong lòng, người này chỉ cần không phải lúc chiến đấu hay đại sự cần động não thì tính tình hệt như đứa nhỏ, ngây thơ tới cực điểm, chẳng lẽ y không ngẫm lại, đây không phải cơ hội tốt để Bội La cùng Văn Trạm bồi dưỡng tình cảm sao?
“Minh Phong——” Y đương nhiên biết, chính là tuần trăng mật vòng quanh thế giới trong truyền thuyết a. Y thực mong chờ a, ngô…
“Được rồi, đừng náo loạn. Ta đi nói chuyện này cho Văn Trạm, ngươi đi thông tri ba ba cùng phụ thân đi.”
Nhẹ nhàng giao trọng trách thuyết phục hai vị song thân ngoan cố cho Phong Hổ, Minh Phong đi tới nhà Văn Trạm.
Phong Hổ bị lưu lại trơ mắt nhìn Minh Phong nhanh nhẹn thoải mái rời đi, y thì ôm đầu khóc không ra nước mắt suy nghĩ xem nên làm cách nào để ba ba cùng phụ thân đáp ứng cho bọn họ rời bộ lạc tới loan tộc. A a a, quả nhiên từ sau khi có gia hỏa Phong Hiên kia, địa vị của mình trong lòng Minh Phong đã trượt dốc thê thảm.
Phong Hổ làm thế nào thuyết phục được Phong Báo cùng Lạc Âu thì không đề cập tới, dù sao thì gia hỏa này vốn có nhiều mưu ma chước quỷ mà.
Minh Phong đi vào nhà Văn Trạm, người này vài năm nay lại càng trở nên hướng nội hơn, ánh mắt luôn ẩn ẩn đau thương sâu sắc, luôn điên cuồng tu luyện, nhìn Văn Trạm như vậy, Minh Phong cảm thấy rất áy náy. Bởi vì trên thực tế thì cậu cùng Bội La liên thủ, lợi dụng loan tộc lừa gạt tình cảm của Văn Trạm. Tuy bọn họ có thiện ý mới làm vậy, nhưng nỗi đau suốt mấy năm nay của hắn sao có thể chỉ vì một câu có thiện ý mà bù lại được?
“Minh Phong?” Văn Trạm đang tu luyện cảm giác được Minh Phong đến, vội vàng tiến ra ngoài.
“Ân, ta tới nói cho ngươi, ta cùng Phong Hổ định tới bên loan tộc đón Bội La trở về, ngươi muốn đi cùng không?”
Văn Trạm đầu tiên là sửng sốt, sau đó tim bắt đầu đập thật nhanh, cảm giác vui sướng mãnh liệt dâng lên trong lòng.
Một khắc trước, thân hình bé nhỏ mềm mại còn nằm trong lòng ngực hắn, chính là giây tiếp theo hắn đã bị đánh bay, vật nhỏ mềm mại ấm áp trong lòng cũng mất đi, đau đớn tựa như có ai đó cùng sức ngắt véo trái tim hắn. Văn Trạm chưa bao giờ thống hận một sinh vật nào như vậy, hắn cũng thống hận sức lực thấp kém của chính mình. Những năm gần đây, hắn một mực cố gắng tu luyện, liều mạng tu luyện. Chính là, hắn biết thực lực của mình vẫn còn kém xa gia hỏa đã mang Bội La đi, còn phải cố gắng, càng cố gắng hơn mới được!
Hiện giờ, Minh Phong cư nhiên nói với hắn muốn đón Bội La trở lại?! Còn muốn hắn đi cùng, nắm tay Văn Trạm siết chặt, cố gắng ổn định cơ thể run rẩy của mình.
“Ta, muốn đi!” Âm thanh hắn vẫn không kiềm được run rẩy.
Minh Phong vỗ vỗ vai Văn Trạm, ôn hòa nói: “Đó không phải lỗi của ngươi, Văn Trạm, hoàn toàn không phải lỗi của ngươi. Hành động lần này không phải rất nguy hiểm, ngươi không cần lo lắng. Bội La nhất định sẽ an toàn cùng chúng ta trở về.”
Sáu năm nay, Văn Trạm chỉ còn liên hệ với độc một nhà Minh Phong. Những người khác không nói, nhưng với bản lĩnh của Minh Phong cùng Phong Hổ, Văn Trạm hiểu rất rõ, tựa hồ có bọn họ thì sẽ không có chuyện gì. Nếu bọn họ nói muốn mang Bội La về thì đứa nhỏ kia nhất định sẽ trở lại.
Trái tim Văn Trạm cũng vì thế mà bắt đầu nhảy lên điên cuồng.
“Chuẩn bị một chút đi, hai ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát.” Nói xong, Minh Phong xoay người bước đi. Đối với Văn Trạm mà nói có an ủi thế nào cũng vô ích, chỉ có chân chính thấy được Bội La, ôm Bội La hắn mới cảm thấy đó là sự thật. Cũng chỉ có Bội La có thể cởi bỏ mối gút trong trái tim hắn.
Nói thật, nhìn bộ dáng trầm lặng của Văn Trạm mấy năm gần đây, Minh Phong thực sự rất muốn túm Bội La về đánh mông mấy cái. Một người đang hảo hảo bị nó gây sức ép thành bộ dáng thế này đây.
Trong khoảng thời gian này, những lần dùng thiết bị liên lạc nói chuyện với Bội La, cậu không hề giấu diếm nói cho nó biết tình trạng của Văn Trạm, thậm chí còn thêm mắm dặm muối. Để tiểu tử Bội La đau lòng một trận!
Phong Hổ không biết dùng biện pháp gì thuyết phục được Phong Báo cùng Lạc Âu, cuối cùng Lạc Âu hùng hổ chạy tới giáo huấn bọn họ một phen, còn không ngừng bảo bọn họ tuyệt đối phải mang cả bốn người trở về bình an, nếu không sẽ cho bọn họ biết tay!
Minh Phong vô ngữ, nếu bọn họ không về được thì làm sao cho bọn họ biết tay a. Những người này lúc không làm việc nghiêm túc thì đúng là tuổi càng cao tình tình cảng nhỏ.
“Ba ba!” Minh Phong quay đầu lại, bóng dáng nhỏ nhắn nhào vào lòng ngực cậu. Phong Hiên nâng gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, làn da trắng nõn giống hệt Minh Phong, thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ.
“Làm sao vậy?” Minh Phong ôn nhu sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của bé, giúp bé lau mồ hôi.
“Ngươi cùng phụ thân phải rời khỏi sao?” Cánh tay nhỏ bé của Phong Hiên túm chặt tay Minh Phong, khẩn trương hỏi.
Minh Phong ngồi xổm xuống, cùng Phong Hiên nhìn thẳng vào mắt nhau.
“Hiên, ta cùng phụ thân ngươi, còn có Văn Trạm phải đi đón ca ca về. Ngươi không phải vẫn luôn muốn gặp ca ca sao? Chuyến đi này rất nguy hiểm, vì thế ta không thể mang ngươi đi cùng. Chính là, ba ba cam đoan, chúng ta nhất định sẽ an toàn trở về. Ngươi đáp ứng ba ba, lúc chúng ta không ở phải tự chăm sóc mình. Được không?”
Phong Hiên cúi thấp đầu: “Hảo.” Sau đó, bé ngẩng đầu kiên định nhìn Minh Phong: “Ba ba, ta nhất định sẽ nhanh chóng trở nên mạnh mẽ! Sau này, ta nhất định sẽ đuổi kịp cước bộ của các ngươi!”
Gương mặt trẻ con non nớt nhưng tràn đầy kiên định cùng nghiêm túc.
Trong lòng Minh Phong dâng lên một trận ấm áp, cậu hôn một ngụm lên gương mặt nhỏ nhắn của Phong Hiên: “Ân, tốt, ba ba tin tưởng ngươi. Bất quá cũng đừng quá nôn nóng, phải biết tu luyện là chuyện dục tốc bất đạt.”
Cái đầu nhỏ gật gù: “Ân, ta biết. Ta còn nhớ rõ chuyện xưa ngươi kể.”
“Tốt lắm.” Minh Phong đứng lên, Phong Hiên tự nhiên vươn bàn tay nhỏ xíu của mình nắm lấy tay ba ba. Cảm thụ độ ấm của ba ba, bé cảm thấy thật thoải mái a!
Qua hai ngày, mọi thứ đều chuẩn bị tốt. Bọn họ nghênh đón một tiểu đội loan tộc tới. Chúng nó tới lấy cống phẩm, cứ qua một đoạn thời gian, loan tộc sẽ phái tới một tiểu đội như vậy—— hơn nữa sức ăn của chúng nó, theo thời gian trôi qua càng lúc càng lớn!
“Chuẩn bị tốt hết chưa?” Con loan dẫn đầu cao ngạo tiến vào bộ lạc, hỏi bộ lạc đã chuẩn bị xong cống phẩm hay chưa.
“Đủ hết rồi.” Phong Báo không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời, trừ bỏ đám loan tộc tới lần đầu tiên, những đám sau này thực lực đều không tốt lắm. Lần này cũng là một đám bao cỏ. Phỏng chừng trừ bỏ sức lực có thể vác nhiều hàng hóa thì không còn năng lực nào khác. Loan tộc—— quả thật định ăn sạch nhân tộc a!
Lạc Âu cúi đầu, che dấu ánh mắt khinh thường của mình.
“Chúng ta muốn đến xem đứa con!” Phong Hổ hùng hổ giậm chân bước tới, nghĩ tới vết thương của Minh Phong sáu năm trước, y thực sự muốn xé toạc đám gà rừng trước mặt.
Loan tộc đầu lĩnh bị Phong Hổ dọa hoảng. Nó hơi lùi ra sau hai bước, sau đó đại khái cảm thấy mình yếu thế, lập tức ưỡn ngực lên, khinh thường nói: “Đứa con của ngươi? Ngươi cho ngươi là ai? Đứa con của ngươi được loan tộc vĩ đại chúng ta nuôi nấng chính là vinh hạnh của các ngươi. Lãnh địa của chúng ta không phải chủng tộc ti tiện như các ngươi có khả năng đặt chân tới. Ngoan ngoãn giao nộp cống phẩm, bằng không, chờ loan tộc chúng ta san bằng lãnh địa các ngươi đi!”
Lời nói thực ngang ngược, đáng tiếc phối vối bộ dáng của nó cùng thần thái co rúm trước khí thế của Phong Hổ, ngược lại làm người ta có cảm giác ngoài mạnh trong yếu.
“Phải không? Chính là trước đó, phải xem các ngươi có trở về được không đã.” Minh Phong cười tủm tỉm tiêu sái bước tới, tuy cười nhưng ánh mắt không hề có ý cười, gương mặt không có chút độ ấm.
Mọi người vốn đang phẫn nộ nhìn thấy Minh Phong như vậy thì lập tức thu lại cơn giận, chờ xem kịch vui.
“Ngươi đang uy hiếp chúng ta sao?” Nhìn Phong Hổ ngoan ngoãn thu liễm khí thế đứng bên cạnh Minh Phong, ‘gà rừng’ lại bắt đầu kêu gào: “Không thể quay về? Các ngươi nghĩ các ngươi là ai, chúng ta có thể bay đi bất cứ lúc nào, đến lúc đó chờ đợi các ngươi chính là đại quân loan tộc, thức thời thì tốt nhất nên thành thật một chút đi.”
Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng nó đã suy nghĩ, trở về sẽ lập tức giết chết ấu tử kia, để nhân loại trước mắt hảo hảo nếm thử nỗi đau mất đi đứa con! Cư nhiên dám uy hiếp loan tộc sứ giả, phải hảo hảo giáo huấn đám nhân loại này mới được.
Thần sắc của nó làm sao giấu được ánh mắt sắc bén của mọi người? Sát khí chợt lóe rồi biến mất trong đáy mắt, khóe miệng Minh Phong nhếch lên mỉm cười thật ôn nhu.
“Phải không?” Cậu nhìn mấy con ‘gà rừng’ trước mặt: “Hình như đến lúc rồi.”
“Cái gì——” Nó còn chưa dứt lời thì cơ thể lập tức truyền tới cảm giác đau đớn, cảm giác này lúc ban đầu rất nhẹ, chính là càng ngày càng đau hơn, cuối cùng đau tới tận xương, cơ thể lẫn linh hồn đều đau đớn: “A!——” Nó nhịn không được hét lên, cơn đau đớn lên tới cực điểm thì từ xương cốt bắt đầu truyền tới cảm giác ngứa ngáy, cuối cùng ngày càng lan rộng, lan ra khắp toàn thân.
“Ta làm sao vậy? A, a——” Nó bắt đầu lăn lộn trên mặt đất, ý đồ làm giảm bớt đơn đau cùng ngứa ngáy làm nó muốn phát cuồng, tộc nhân khác cũng bắt đầu có phản ứng này.
Chúng nó lăn lộn trên mặt đất, lông chim xinh đẹp dính đầy bụi đất, thoạt nhìn vô cùng chật vật, chính là chúng nó hiện giờ không có tâm tư chú ý đến điều đó, đau đớn sắp bức điên chúng nó, thậm chí chúng nó bắt đầu cảm thấy cái chết còn tốt hơn so với thế này!
“Thế nào? Cách ngươi còn bay được không?” Minh Phong đi tới trước mặt con loan đầu lĩnh, nhẹ nhàng hỏi, rõ ràng chỉ là âm thanh lớn hơn tiếng thì thầm một chút lại truyền vào lỗ tai tất cả loan tộc.
“Là ngươi!” Loan tộc đều ngẩng đầu, nhìn nhân loại thoạt nhìn lạnh nhạt trước mắt thì đều rùng mình một cái, nhân loại này cứ vậy, ngay cả sắc mặt cũng không biến đổi chút nào đã làm chúng nó lâm vào thống khổ như vậy!
“Là ta.” Minh Phong nhẹ giọng nói: “Loại thống khổ này sẽ không làm các ngươi chết đi, thậm chí nó chỉ có thể diễn ra trong một khoảng thời gian.” Nhìn biểu tình thở phào của đám loan tộc, cậu nói tiếp, âm thanh lại càng ôn hòa hơn: “Nhưng mà.” Hài lòng nhìn thấy đám loan tộc kiêu ngạo hoảng sợ nhìn mình: “Cứ cách năm mươi lần mọc trời lặn, loại thống khổ này sẽ xuất hiện một lần, mỗi lần sẽ dài hơn, sẽ càng thống khổ hơn, thẳng đến khi các ngươi chịu không nổi mà bỏ mạng!”—— Trừ bỏ nhân tộc được Minh Phong phổ biến, những chủng tộc khác chỉ có khái niệm ngày cùng năm, không có tháng, càng không có phút giây. Một ngày chính là một lần mặt trời lặn, một năm chính là một mùa lá rụng, đây là phương thức ước tính thời gian thống nhất của tinh cầu này.
“Không——” Cơn đau đớn trong cơ thể chúng nó đã dần dần tiêu tan, loan tộc đầu lĩnh khóc thét ra tiếng. Ánh mắt đám loan tộc còn lại cũng hiện lên thần sắc tuyệt vọng.
Hoàn Chương 58.