Ngày mới bắt đầu, giống như bất kì buổi tối nào từ khi bế quan, Phong Hổ không hề chợp mắt, y dùng thời gian buổi tối để tu luyện nội lực cùng đấu khí. Cảm thụ từng chút tình huống ở đan điền, Phong Hồ hài lòng cảm thấy đấu khí cùng nội lực lại có một ít tiến bộ, y đứng lên, ăn chút thịt để chuẩn bị tiến thành bước huấn luyện tiếp theo.
Vài ngày trước Lạc Âu có tới một lần, nói cho y biết Lý Tư đã trở lại, mang theo đầu Âu Lợi.
Về phần vì sao thực lực tộc nhân gia tăng lại bị quỷ hút máu phát hiện, chỉ có thể nói là sai sót ngẫu nhiên.
Lần trước lúc bọn họ đi săn vừa lúc bị một cao thủ quỷ hút máu cũng đang săn bắn bên lãnh địa nhân tộc nhìn thấy, bởi vì đối phương không có thực lực đối phó với tất cả bọn họ, hơn nữa bọn họ cũng rất cảnh giác, nên đối phương không động thủ, chỉ từ rất xa âm thầm bám theo. Tuy nó cách rất xa, nghe không rõ bọn họ nói gì, nhưng thực lực tiến bộ rõ ràng vẫn có thể cảm giác được.
Sau đó quỷ hút máu kia chạy về bộ lạc của mình, đem chuyện này nói cho tộc nhân. Vì thế, quỷ hút máu liền phái Âu Lợi tới giết hại cả nhà bọn họ. Trong bộ lạc có Lý Tư, nó không dám động thủ, vì thế chỉ có thể nghĩ biện pháp dụ cả nhà Phong Hổ rời khỏi bộ lạc.
Chính là không ngờ, mọi chuyện lại bị Minh Phong làm phát sinh biến cố, vì thế xảy ra những chuyện sau đó.
Đã biết hết thảy, cũng chỉ có thể xem chuyện này là một bài học. Nói muốn trả thù quả thực là chuyện không có khả năng, đã xảy ra chuyện, một cao thủ tuyệt thế trong tộc lại chết đi, tộc quỷ hút máu trong một đoạn thời gian dài hẳn sẽ không đến nhân tộc. Dù sao máu tươi của nhân loại đối với bọn họ chỉ là chất sinh dưỡng, không phải thực cần thiết. Tộc quỷ hút máu rất âm hiểm giả dối, biết rõ nhân loại đã đề cao cảnh giác còn chạy tới chịu chết là chuyện không thể.
Phong Hổ không hỏi quỷ hút máu theo dõi là ai, y không ngây ngốc hỏi là ai rồi chạy tới bên lãnh địa quỷ hút máu chịu chết. Nếu Minh Phong không chết, như vậy y nhất định phải hảo hảo sống sót chờ cầu trở về.
Ngồi dưới đất, Phong Hổ từng ngụm từng ngụm ăn mớ thịt khô bị Minh Phong chê là tảng đá, y nhớ Minh Phong ghét nhất là ăn loại thịt này, cậu nói chúng nó là sự khiêu chiến thật lớn cho răng nanh.
Mỗi ngày trôi qua, chỉ cần rãnh rỗi một chút thôi, y lại không ngừng hồi tưởng lại những lúc Minh Phong ở cùng mình—— lần đầu gặp mặt vô cùng kinh diễm cùng tim đập thình thịch, lần thứ hai lại là kinh hỉ cùng vội vàng, lần ba thì gợi cảm… đến khi cậu rơi vào vực sâu thì tuyệt vọng cùng thống khổ. Mỗi lần nhớ tới, trái tim y lại co rút, đau đớn khôn cùng, chính là, mỗi khi rãnh, y lại nhịn không được mà nhớ tới Minh Phong—— Minh Phong biến mất bao nhiêu ngày, Phong Hổ lại tự ngược mình như vậy mà sống.
…
“Minh Phong——” Liễu từ xa xa chạy tới, vui vẻ gọi tên Minh Phong, phía sau nó, Nha tặng cho Minh Phong một ánh mắt sắc như dao.
Minh Phong bất đắc dĩ nhìn bộ dáng vui vẻ vô tâm vô phế của Liễu, tiểu gia hỏa này sao còn trì độn hơn cả mình, Nha đã biểu hiện rõ ràng đến vậy, nó cư nhiên không phát hiện chút nào. Còn Nha nữa, ngươi đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi sao không dám thổ lộ a. Hai tiểu tử này đúng là trời sinh một đôi.
“Chuyện gì?” Minh Phong rớt xuống vực sâu đến giờ đã được nửa năm.
Đến giờ, Minh Phong cùng ngõa đạt tộc đã rất quen thuộc. Tộc nhân cũng quen với cuộc sống cùng người cao to này.
Mỗi lần ngõa đạt tộc có đội ngũ ra ngoài săn bắn, Minh Phong đều đi cùng, những người khác cũng hiểu cậu muốn tìm hiểu tình cảnh xung quanh, xem thử có biện pháp nào để tìm được đường về nhà hay không.
Đáng tiếc, mỗi lần đều là thất bại. Chấp nhất của Minh Phong thực sự làm mọi người vừa đau lòng lại đồng tình.
Thậm chí có nhiều lần đội ngũ săn bắn vì muốn dẫn Minh Phong đi xa hơn mà chọn đường vòng để tới điểm săn bắn, đôi khi còn đi tới những nơi nguy hiểm hoặc săn những sinh vật nguy hiểm. Chính là, vẫn không có cách nào. Thời gian cứ vậy trôi qua, không từ bỏ cũng chỉ còn Minh Phong cùng Liễu.
“Minh Phong, tộc trưởng gia gia nói muốn gặp ngươi, đang chờ ở tế đàn.”
Tế đàn là một sơn động nhỏ, nghe nói là thánh địa của ngõa đạt tộc, tuy tộc nhân ngõa đạt không nói không được tiến vào, nhưng xuất phát từ lễ phép, Minh Phong vẫn chưa lần nào tự tiện tiến vào.
Cửa vào sơn động nhỏ nằm trên vách đá sơn động, xốc lớp dây leo che khuất bên ngoài là có thể thấy cửa vào.
Cửa vào rất cao, ít nhất có thể để Minh Phong không cần khom lưng vẫn có thể tiến vào.
Minh Phong đi vào, nhìn thấy lão tộc trưởng cười tủm tỉm nhìn mình.
Đối với ngõa đạt tộc, Minh Phong thực cảm kích, thiện lương, thuần phác, thu lưu cậu lúc cậu khó khăn nhất. Luôn im lặng trợ giúp cậu, quan tâm cậu—— đương nhiên cậu đều nhận ra.
“Tộc trưởng, có chuyện gì sao?”
Lão tộc trưởng xoay người: “Minh Phong, ngươi tới xem này.”
Minh Phong lúc này mới phát hiện sau lưng lão tộc trưởng là một tảng đá cao khoảng một met, nửa hình trứng, nhờ số thực vật tỏa sáng, cậu có thể nhìn thấy trên mặt đá tựa hồ có khắc chút đồ án.
Tiến tới trước, cẩn thận nhìn đồ án, Minh Phong kinh ngạc kêu lên một tiếng.
“Di? Đây là——”
“Ngươi nhận ra đồ án trên đây sao?” Lão tộc trưởng kích động nhích tới gần hơn.
Cậu đương nhiên nhận ra, Minh Phong thấy rất kì quái vì vì sao ‘nó’ lại ở đây, trên tinh cầu không hề có chút quan hệ nào với địa cầu.
Con nữa, tất cả sinh vật trí tuệ cậu gặp qua đều nói ngôn ngữ Trung Quốc cùng đồ án xuất hiện trên tảng đá này có quan hệ gì?
“Đúng vậy.” Minh Phong khẳng định nói: “Nó là một loại thần thú trong truyền thuyết của gia hương ta. Tên của nó là con nghê!”
“Con nghê, giống như sư tử, đứng hàng thứ năm, ngày thường vui vẻ tĩnh lặng không thích động, thích ngồi, lại thích hương khói và lửa, vì thế trong các chùa chiền cùng lư hương đều khắc hình nó. Tương truyền con nghê theo phật giáo ở Ấn Độ truyền vào Trung Quốc vào đời hán, tới thời kì Nam Bắc triều, nó đã được sử dụng phổ biết trong nghệ thuật phật giáo, hình dáng của nó được các nghệ nhân nhân gian sáng tạo, khiến cho nó lưu truyền được truyền thống khí khái của Trung Quốc, sau này đã được sửa thành ngũ long, ở nhiều nơi nó được bố trí ngồi xếp bằng hoặc tựa bên chân Bồ Tát. Những con sư tử đá hay đồng trang trí trong thời Minh thanh, hoặc là những sợi dây đeo hình rồng cũng là hình tượng con nghê, sau đó truyền thống đặt nó ở cửa lớn được phát tán rộng rãi ở Trung Quốc.” ——ở ngân hà năm 4000, rất nhiều truyền thuyết thần thoại trên địa cầu đã dần dần biến mất, nếu không phải cậu có một trưởng lão gia gia có huyết thống Trung Quốc, cậu cũng không có cơ hội nhìn thấy hình vẽ con nghê, cũng không biết lai lịch của nó.
Lão tộc trưởng ngõa đạt tộc càng kích động hơi, ánh mắt to thật to toát ra thần sắc thoải mái.
“Thật tốt quá, Minh Phong, ngươi có hi vọng về nhà!”
Minh Phong chấn động, lập tức nhìn lão tộc trưởng.
Lão tộc trưởng đi tới vỗ vỗ góc áo Minh Phong (lùn quá vỗ không tới bả vai): “Ngươi không thấy kì quái sao, chúng ta cùng ngươi không hề có chướng ngại ngôn ngữ, rõ ràng là hai chủng tộc bất đồng lại sử dụng ngôn ngữ hoàn toàn giống nhau.”
Minh Phong chần chờ gật đầu, cậu đương nhiên cảm thấy kỳ quái, hiện giờ nhìn thấy hình vẽ con nghê càng cảm thấy kì hoặc hơn, nhưng, cậu vốn tưởng lão tộc trưởng hoàn toàn không biết gì, hiện giờ xem ra cũng không phải vậy.
“Này.” Lão tộc trưởng đưa tay chỉ chỉ đồ án trên tảng đá: “Ta cũng không chân chính gặp qua. Bất quá tổ tiên của ta chính vì được nó dạy dỗ mới có năng lực sinh tồn trên thế giới này. Vì thế, nó là thần thú của ngõa đạt tộc chúng ta.”
Minh Phong gật gật đầu, này không kì quái, con nghê trong truyền thuyết là một trong chín người con trai của thần long, làm ngõa đạt tộc có năng lực sống sót chỉ là một chuyện thật đơn giản.
“Vị đại nhân này cũng không yêu cầu tổ tiên chúng ta hồi báo, chính là nói chúng ta biết, nếu có một ngày có nhân loại có thể gọi ra tên của nó thì nói cho người đó biết trạm kiểm soát tiếp theo.” Lão tộc trưởng tràn ngập cảm kích nói.
Minh Phong nhăn mi, hồ nghi nhìn tảng đá kia, sao đoạn nói chuyện này nghe quen tai vậy. Năm đó Bội La ép buộc cậu xem tiểu thuyết thường xuyên có màn này, chỉ mong chuyện con nghê muốn nói không phải cậu cứu cha nó hay nhiệm vụ diệt thế gì đó! Cậu ngay cả nhà cùng bộ lạc của mình còn không về được, nào có tinh lực đi làm việc.
“Mà ngươi, Minh Phong, ngươi là nhân loại đầu tiên tiến vào bộ lạc chúng ta, hơn nữa ngươi còn gọi được tên đại nhân. Xem ra đại nhân thật sự là thần cơ diệu toán a.” Gương mặt lão tộc trưởng tràn đầy biểu tình sùng bái.
“Các ngươi đã sớm biết ta là nhân loại?”
Lúc đầu biểu tình của lão tộc trưởng nhìn mình rõ ràng rất xa lạ.
“Không, đại nhân không nói bộ dáng nhân loại cho chúng ta biết, ta nghe ngươi tự giới thiệu xong mới biết hóa ra nhân loại là bộ dáng này.” Lão tộc trưởng bĩu môi, hiển nhiên cảm thấy diện mạo nhân loại thật khó tưởng tượng.
Minh Phong chán nản. Mấy ngày nay vì diện mạo bên ngoài mà cậu luôn bị kì thị, tộc nhân ngõa đạt hở ra liền dùng biểu tình ‘bộ dáng xấu không phải lỗi của ngươi, chúng ta không trách ngươi’ mà nhìn cậu, làm cậu buồn bực muốn chết. Cậu hoài nghi nếu mình còn ngây ngốc ở đây, có thể nào chính cậu cũng cho rằng bộ dáng mình rất kì quái.
“Bất quá chuyện đại nhân cùng nhân loại không phải tất cả mọi người trong tộc đều biết, chỉ có tộc trưởng tộc ngõa đạt mới có quyền này. Vì thế, trong tộc, trừ bỏ ta không ai biết chuyện này.”
Lão tộc trưởng giải thích tiếp.
“Vì thế, ngươi phải biết rằng.” Ngôn ngữ lão tộc trưởng trở nên trịnh trọng, ánh mắt tràn đầy từ ái, tựa như lúc hắn nhìn đám tiểu bối trong tộc: “Tất cả chúng ta thích ngươi không phải vì ngươi là nhân loại trong truyền thuyết kia, chúng ta thích cũng không phải là nhân loại gọi là Minh Phong, mà chính là Minh Phong mà thôi.”
Minh Phong há miệng thở dốc không nói gì, chỉ gật gật đầu. Cậu đương nhiên biết, mặc dù có vài phương diện khá trì độn, nhưng cảm giác đối với thái độ ác cảm của cậu lại rất nhạy bén, nếu tộc nhân ngõa đạt không phải dùng tâm tình chân thành kết giao với cậu, mà mang mục đích khác, không thể nào cậu lại không cảm giác được.
“Vì sao chọn lúc này nói cho ta biết?” Minh Phong nghi hoặc hỏi, cậu từ lúc đầu đã nói mình là nhân loại nha.
“Thứ nhất ta phải xác nhận tính tình ngươi, thân là tộc trưởng tộc ngõa đạt, ta tuyệt đối không cho phép một nhân loại tà ác tới gặp đại nhân. Bất quá, rất nhanh ta liền biết ngươi tuyệt đối là đứa nhỏ tốt. Chính là thời điểm đó ta lại không dám tùy tiện nói cho ngươi biết chuyện này, bởi vì những chuyện ngươi sắp phải làm rất nguy hiểm. Nhưng, nửa năm nay ta nhìn thấy ngươi trước mặt mọi người luôn vui vẻ trò chuyện làm việc, nhưng lúc ở một mình, ánh mắt ngươi sẽ trở nên trống rỗng, bi thương. Mấy ngày nay, ánh mắt của ngươi càng lúc càng bi thương hơn, càng tuyệt vọng hơn, vì thế, sau một thời gian dài suy nghĩ, ta quyết định nói cho ngươi biết chuyện này.”
“Vậy, trạm kiểm soát kế tiếp là gì?” Tim Minh Phong đập nhanh hơn, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
“Là trùng thú! Là một nơi bí mật được trùng thú bảo hộ.”
Ánh mắt lão tộc trưởng mang theo quang mang thương hại: “Ở nơi này của chúng ta, nếu thật sự nói tới sinh vật cường đại nhất, trùng thú tuyệt đối có thể nói là xứng đáng nhất. Tuy chúng nó không sống quần cư như chủng tộc chúng ta, nhưng số lượng chúng nó rất lớn, là chủng tộc có số lượng đông nhất ở đây. Hơn nữa thực lực rất cường đại, phòng ngự mạnh, không ai có thể chiến thắng trùng thú. Chúng nó có thể sinh tồn trong bất cứ hoàn cảnh nào, có thể tiêu hóa bất kì loại thức ăn nào, năng lực sinh tồn cũng cường đại nhất. Chúng nó rất đoàn kết, từng có một chủng tộc vì sát hại một tiểu trùng thú mà suýt chút nữa diệt tộc. Hơn nữa mặc dù chúng nó có trí tuệ nhưng lại cự tuyệt bất cứ chủng tộc nào tiến hành trao đổi. Muốn có được thứ mà trùng thú bảo hộ có thể nói là không có khả năng. Một khi chọc giận trùng thú, chỉ có diệt vong. Ta không lo ngươi liên lụy bộ lạc chúng ta, ngươi, đứa nhỏ này thà rằng một mình đối mặt với tử vong cũng không muốn mang tai nạn đến cho ngõa đạt tộc, nhưng ta lại sợ ngươi làm ra chuyện chọc giận trùng thú, dẫn tới cái chết. Quan trọng nhất, bí mật trùng thú bảo vệ là nơi ẩn thân của đại nhân, chứ không phải biện pháp để ngươi về nhà, chúng ta chỉ biết đại nhân phi thường cường đại, cũng không thể khẳng định có thể giúp ngươi trở về gia hương hay không.”
Minh Phong nghe tới bí mật trùng thú đang bảo vệ thì trái tim lập tức nhảy dựng lên, nhưng dau đó dần dần bình tĩnh lại, mặc kệ gian nan cỡ nào, so với không có chút đầu mối nào vẫn tốt hơn rất nhiều, không phải sao?
Cậu tin tưởng, nếu là con nghê trong truyền thuyết nhất định có biện pháp đưa cậu trở về, chính là không biết phải trả cái giá thế nào. Minh Phong cảm thấy mình đã hoàn toàn tiến vào một màn thường thấy trong tiểu thuyết, cậu quyết tâm, nếu con nghê bảo cậu làm chuyện tổn hại thân nhân, cậu thà không quay về hoặc đánh mất tánh mạng cũng sẽ không đáp ứng!
“Cám ơn ngươi, tộc trưởng, còn có các tộc nhân ngõa đạt, ta thật sự cảm kích các ngươi.” Nghĩ tới những chuyện trải qua nửa năm nay, trong lòng Minh Phong thật sự cảm thấy may mắn cùng cảm kích.
“Ha ha, không cần khách khí, đứa nhỏ, chúng ta là bằng hữu, như thế thì không cần nói những lời này.”
Lão tộc trưởng thực hào sảng nói, sau đó chớp chớp mắt: “Bất quá, nếu có thể xin hồi báo ta một chút, giúp ta tác hợp Liễu cùng Nha đi.”
Minh Phong nghi hoặc chớp chớp mắt.
“Ta chưa nói cho ngươi sao? Tiểu tử Nha kia là tôn tử của ta, đứa cháu ngốc kia quả thực tức chết ta, một chút phong phạm của ta năm đó cũng không có, nhớ tới năm ta——” Lão tộc trưởng đang định kể thiên tình sử của mình năm đó, nhìn thấy ánh mắt hứng thú của Minh Phong thì đột nhiên cảm thấy đề tài này ‘không dành cho nhi đồng’, vì thế ho nhẹ hai tiếng, chuyển đề tài: “Tóm lại, Nha liền nhờ ngươi.”
Ánh mắt Minh Phong tràn ngập ý cười, khóe miệng khó khăn co rút, vì mặt mũi lão tộc trưởng nên cố nén ý cười đã bật tới khóe miệng nuốt trở vào.
“Ân, ta hiểu. Chuyện này cứ để ta lo cho.”
Minh Phong vui vẻ cam đoan, nửa năm nay cậu cũng nhìn ra, tiểu gia khỏa Liễu này cũng không phải không có chút cảm giác nào, chỉ là nó thật sự quá trì độn, ngay cả chính bản thân mình cũng không phát hiện điểm này.
Hoàn Chương 26.