• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thừa dịp tiểu trùng thú vùi đầu ăn, Minh Phong lại xỏ một xiên thịt nướng tiếp.

Sau khi trải qua kinh nghiệm trên mặt đất cùng nơi này, Minh Phong đã có thể khẳng định tất cả sinh vật trên tinh cầu này đều là một lỗ đen phàm ăn, cậu cũng không cho rằng một miếng thịt có thể làm tiểu trùng thú này thỏa mãn.

Một tay khác rãnh rỗi đưa qua sờ sờ đầu trùng thú, cũng không biết là tác dụng của thịt nướng hay tiểu tình thú này thần kinh quá thô, thấy Minh Phong sờ cũng không có hành động phản kháng gì, thực dịu ngoan.

Ân, sờ lên trơn trơn lạnh lạnh, một chút cũng không thô ráp, thực thoải mái. Lại nghĩ tới bề ngoài như nham thạch của trùng thú trưởng thành, Minh Phong không thể không cảm khái phạm vi ứng dụng rộng rãi của câu nói ‘nữ đại thập bát biến’, cư nhiên ngay cả sinh vật ngoại tinh cũng có thể dùng được, cổ ngữ Trung Quốc thật sự rất thần kì!

Lại vươn tay chọt chọt hai cái—— rất co giãn, chọt tốt lắm.

Rốt cuộc, tiểu trùng thú cảm thấy phiền toái với hành vi không ngừng quấy rầy của Minh Phong, nó vươn một xúc tua đẩy ngón tay Minh Phong ra.

Minh Phong cười cười, lơ đễnh thu hồi ngón tay, tiếp tục nướng thịt.

Không bao lâu sau, thức ăn mang tới đã chén sạch, Liễu cùng tiểu trùng thú đều ưỡn bụng, no tới mức không muốn động đậy nữa, nhưng thật ra Nha vẫn nhớ rõ không nên ăn nhiều, bằng không vạn nhất gặp phải tình huống khẩn cấp sẽ ảnh hưởng tới hành động.

“Minh Phong, nhân loại các ngươi đều ăn ngon vậy sao?”

Minh Phong kiêu ngạo đáp: “Đương nhiên không phải, chỉ là ta làm đặc biệt ngon mà thôi.”

“Thật lợi hại!” Liễu lại sùng bái.

Lúc này, tiểu trùng thú xê dịch cơ thể béo ú của mình, hự hự nhích về hồ.

“Nó làm gì mà về gấp như vậy, mới nãy không phải còn rất tốt sao?”

Liễu không dám đưa tay bắt lấy vật nhỏ, nhìn tiểu trùng thú biến mất trong bóng đêm, thất vọng hỏi.

Không biết, có lẽ nó có chuyện gấp gì đó.” Nha học bộ dáng của Minh Phong sờ sờ cái đầu trơn trơn của Liễu, phát hiện quả thật sờ tốt lắm, hơn nữa biểu tình thoải mái của Liễu thật đáng yêu, đáng giận! Lại để người cao to kia giành trước!

Xem ra Nha của chúng ta đã quyết định chống lại nữ vương phúc hắc Minh Phong, hi vọng tương lai của nó có thể chết toàn xác, A men!

“Liễu, cám ơn ngươi a.”

Liễu khó hiểu nhìn Minh Phong.

“Có tiểu trùng thú thì biểu hiện có lớn, nơi này do ngươi dẫn ta tới. Chúng ta đã gặp được đứa nhỏ, trùng thú trưởng thành còn có thể ở xa sao?”

Liễu bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng nha, nếu vận khí tốt, nói không chừng hôm nay có thể thấy được, thật sự tốt quá.”

Giống như hưởng ứng lời Liễu, nó vừa dứt lời, trong hồ liền truyền tới một trận tiếng nước ào ào, theo động tĩnh có thể khẳng định lần này là đại gia hỏa.

“Là đại trùng thú.” Liễu cùng Nha nhìn nhau, trăm miệng một lời nói.

Minh Phong gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía bóng dáng thật lớn vừa trồi lên từ hồ nước, bóng dáng kia đang hướng về chỗ bọn họ.

“Chúng ta có cần trốn một chút không?”

Minh Phong hỏi—— xem tốc độ của đại gia hỏa kia có vẻ rất khó dừng lại a, vạn nhất ba bọn họ vừa lúc chắn đường—— trong đầu Minh Phong xuất hiện bộ dáng ba người bọn họ bị dè thành thịt lát, hơi lạnh run một chút.

“Hảo, chúng ta đứng qua một bên đi. Bất quá, nếu Minh Phong trốn thì làm thế nào trao đổi với chúng nó a?”

Có vẻ đây là một vấn đề lớn.

Minh Phong bất đắc dĩ nhún vai: “Tìm cơ hội đi, nó không có khả năng luôn lao tới nhanh như vậy, sẽ có lúc dừng lại, cùng lắm thì ta cứ đi theo sau lưng nó là được. Tóm lại, ta khẳng định sẽ không chắn đường nó.” Cậu mới không cần làm chuyện châu chấu đá xe ngu xuẩn đó, lại càng không muốn làm thịt lát.

Sau khi thương lượng hảo, ba người thối lui ra sau, rời khỏi lộ tuyến tiến tới của trùng thú.

Ai ngờ đại gia hỏa đi tới bên đống lửa bọn họ đốt thì liền dừng lại, gian nan xoay xoay vài vòng, cái đầu nhìn nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.

“Nó giống như đang tìm gì đó.” Nha quan sát một chốc, khẳng định nói.

“Có phải tìm chúng ta không?” Liễu hỏi, rất có thể, dù sao tiểu trùng thú vừa đi không lâu thì đại trùng thú đã tới.

“Chúng ta vừa rồi không có làm chuyện xấu a.”

“Không phải nó tới cám ơn chúng ta đã chiếu cố đứa nhỏ của nó đi?”

“Ngươi cảm thấy trùng thú sẽ lễ phép như vậy sao?”

“Ách, hình như chưa từng nghe nói.”

“Ta kì quái chính là.” Minh Phong chậm rãi nói: “Nếu nó tới tìm chúng ta, vì cái gì chúng ta đứng cách nó không xa mà nó vẫn không phát hiện?”

Im lặng——

“—— đại khái vì chúng ta quá nhỏ bé.”

“Đại khái—— đi——”

囧——

“Ta đi hỏi thử một chút.” Tinh thần Liễu lập tức dâng trào, nói xong, không đợi hai người kia phản ứng đã hướng về phía trùng thú hô to.

“Ai, đại gia hỏa, chúng ta ở trong này.”

Trùng thú nghiêng cái đầu to nhìn xung quanh một chút, sau đó nhìn về phía ba người bọn họ.

Sau đó, nó bò tới.

“Nó giống như thật sự đang đi tìm chúng ta.”

“Có vẻ không giống muốn tìm phiền toái.”

“Chẳng lẽ thật sự muốn cám ơn chúng ta?”

Sau khi đi tới, cẩn thận quan sát nửa ngày, trùng thú chậm rãi vươn một xúc tua kim sắc óng ánh điểm lên trán Minh Phong.

Sau đó, nửa ngày cũng không có động tĩnh gì.

Liễu ở bên cạnh gấp tới độ xoay quanh, chính là nó lại không dám cắt ngang.

“Cậu ta không có việc gì, yên tâm. Ở cùng một chỗ lâu như vậy, có lúc nào ngươi thấy cậu ta chịu thiệt không?” Nghĩ tới thân thủ cùng thủ đoạn vô biên của Minh Phong, trong lòng Nha không phục cũng không được.

Nghĩ tới bản lĩnh của Minh Phong, Liễu rốt cuộc trấn định lại.

“Ngươi nói xem bọn họ đang làm gì?”

“Hẳn là trao đổi đi. Minh Phong hẳn là đang hỏi chuyện bí mật, sau đó nghe trùng thú nói điều điện này nọ.”

“Kia trùng thú có khó xử Minh Phong không a, nếu ngay cả chuyện trùng thú không thể làm mà để Minh Phong làm thì chẳng phải rất nguy hiểm sao?”

Lúc này, trùng thú thu xúc tua về, sau đó hướng về phía Liễu cùng Nha gật gật đầu, liền rời đi.

Lại nhìn Minh Phong, biểu tình rất ngây ngốc, tinh thần hoảng hốt, ánh mắt mơ màng.

Liễu gấp tới xoay mòng mòng quanh người Minh Phong, chẳng lẽ trùng thú yêu cầu quá khó khăn, hoặc là chúng nó không chịu nói bí mật cho Minh Phong, làm cậu bị đả kích quá lớn?

Ô ô ô, chưa từng thấy Minh Phong trì độn như vậy a.

Nha cũng có chút lo lắng, người to cao này có vẻ đã gặp phải phiền toái lớn a, tuy người này luôn đối nghịch với mình (Author: làm người phải phúc hậu a, ai đối nghịch với ngươi, rõ ràng là ngươi cứ đối nghịch với Minh Phong—— ba, aurthor bị đánh bay). Nhưng cậu ta quả thật đã giúp mình không ít, hơn nữa mình với Liễu có thể thuận lợi ở cùng một chỗ cũng nhờ cậu ta, mặc kệ khó khăn cỡ nào mình cũng phải giúp người này.

“Minh Phong——”

“A? Nga——” Minh Phong giật mình, phục hồi lại tinh thần liền nhìn thấy Liễu đang lo lắng mà xoay mòng mòng bên người mình, gia hỏa Nha cư nhiên cùng dùng vẻ mặt lo lắng nhìn mình.

Làm sao vậy, phát sinh chuyện gì sao?

“Minh Phong, không sao hết. Mặc kệ là điều kiện khó khăn cỡ nào chúng ta cũng sẽ giúp ngươi, ngươi không cần lo lắng!”

Liễu siết chặt nắm tay, vẻ mặt kiên định nói. Nha ở bên cạnh cũng gật gật đầu.

Lúc này Minh Phong mới biết chúng nó lo lắng cái gì, trong lòng thực cảm động. Nhưng, nghĩ tới đoạn trao đổi với trùng thú khi nãy, một loạt dấu hắc tuyến không thể kìm nén mà xuất hiện trên trán cậu.

“Liễu, ta đã biết con nghê ở đâu.”

Minh Phong nhớ lại chuyện khi nãy, vẫn nhịn không được mà 囧.

Vừa rồi trùng thú đưa xúc tua đặt lên trán mình, Minh Phong cũng không phản kháng bởi vì đôi mắt to thật lớn, có đường kính gần nửa thước của đại gia hỏa vẫn có màu lam xinh đẹp, trùng thú trong tình trạng này cơ bản không có uy hiếp, vì thế Minh Phong đoán có thể nó muốn trao đổi với cậu.

Có thể trao đổi đương nhiên là rất tốt, Minh Phong vẫn chưa tìm được phương thức để trao đổi với nhóm trùng thú a, chúng nó chủ động tới tìm thì tốt quá còn gì.

Quả nhiên, xúc tua bóng loáng lạnh lẽo áp lên trán, trong đầu Minh Phong chợt nghe thấy một âm thanh hùng hậu.

“Ngươi là một nhân loại?” Có vẻ rất uy nghiêm, Minh Phong nhịn không được nghĩ, không biết lại xuất hiện nan đề gì nữa hay không, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.

“Đúng vậy, ta là nhân loại.”

“Quả thật đúng là ngươi.” Âm thanh thả lỏng: “Bộ tộc chúng ta tìm ngươi thật lâu, lộ tuyền đến chỗ con nghê đại nhân ta đã truyền vào đầu ngươi, ngươi nhớ xem kĩ, chừng nào rãnh thì đi tìm đại nhân đi.”

Truyền vào đầu? Thật đúng là tiện lợi a.

“Từ từ, ngươi dễ dàng cho ta biết vị trí của con nghê như vậy?”

Không có khảo nghiệm gì khác? Hay là qua một trạm kiểm soát khác này nọ, lão tộc trưởng cũng khảo nghiệm nửa năm mới nói chuyện con nghê cho cậu biết nha.

“Vậy ngươi còn muốn ta làm thế nào, với chút bản lĩnh của ngươi cũng không thể gây uy hiếp gì cho đại nhân, lỡ như không qua được khảo nghiệm đã chết mất thì không biết đến bao giờ mới xuất hiện một nhân loại nữa.” Minh Phong có chút bị đả kích: “Hơn nữa lúc trước đại nhân giao nhiệm vụ cho chúng ta là truyền lại bản đồ chi nhân loại, cũng không có yêu cầu nào khác, ngươi đã đạt được yêu cầu thì chúng ta cần khảo nghiệm làm gì, chuyện này đại nhân tự nhiên sẽ tự mình khảo nghiệm, không cần dùng tới chúng ta. Thật là, thời gian dài như vậy cũng không xuất hiện, làm hại tộc nhân chúng ta không thể tản ra khắp nơi tìm kiếm thứ gọi là nhân loại, ngay cả giấc ngủ an ổn cũng không có, những chủng tộc khác đều có lãnh địa của mình, chỉ có chúng ta là không có.”

Minh Phong đã hoàn toàn ngây ngốc, chẳng lẽ đây là tin tức trong truyền thuyết?!

“May mắn ngươi xuất hiện, bộ tộc chúng ta cũng có thể tìm một nơi tốt để sinh sống. Về sau cũng có được một giấc ngủ an ổn, bản đồ đã truyền cho ngươi, về phần có đi hay không do tự ngươi quyết định, chúng ta mặc kệ, cũng không cần chúng ta đưa ngươi đi. Cứ vậy đi, ta đi. Hóa ra nhân tộc chỉ lớn như vậy a, ta còn tưởng cường tráng như bộ tộc chúng ta, thật là, bảo bảo cũng không chịu nói rõ một chút, cái gì mà nhân loại cao lớn a, rõ ràng là có tí xíu, ta nhìn tới mức mắt cũng muốn lòi ra. May mắn cuối cùng cũng tìm được.”

Nói xong, nó thu hồi xúc tua, vô cùng lễ phép gật đầu chào Liễu cùng Nha, sau đó liền ly khai.

Mà, Minh Phong bị trùng thú oanh tạc một trận, ngây ngốc suốt nửa ngày vẫn không thể phản ứng.

囧, đây là phản ứng duy nhất của Liễu cùng Nha sau khi nghe Minh Phong kể lại.

So ra thì Liễu còn có thêm cảm giác phức tạp khi ảo tưởng tan biến.

“Trời ạ.” Liễu ôm đầu kêu rên: “Trùng thú sao có thể như vậy a, chúng nó sao có thể là vậy? Ta không cảm thấy Minh Phong dễ dàng biết bí mật kia không có gì không tốt, nhưng chúng nó sao có thể, sao có thể——”

Nha cũng bi ai gật gật đầu: “Còn nữa, chúng ta luôn cho rằng lãnh địa của bộ tộc trùng thú rất bí mật.”

“Hóa ra chúng nó chạy rông khắp thế giới không phải vì có năng lực thích ứng cường hãn, mà vì chúng nó đang tìm kiếm nhân loại a.” Minh Phong có chút đăm chiêu nói.

“Nghĩ vậy thì chúng nó cũng thực đáng thương a.” Liễu nghĩ tới đám đại gia hỏa, có chút đồng tình nói.

Nha gật đầu, biểu thị đồng ý.

Minh Phong nghĩ nghĩ, cũng gật đầu.

Ba người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, đều cảm thấy những việc trải qua hôm nay thật giống một giấc mơ, làm người ta có chút không dám tin.

Cuối cùng, Minh Phong đứng lên, đối mặt với hai người còn lại: “Chúng ta trở về đi.”

“Ân, trở về thôi.”

Tuy ‘bí mật’ có được dễ dàng đến mức làm người ta có chút rối rắm, bất quá có thể dễ dàng có được như vậy kỳ thật chính là kết quả tốt nhất, kế tiếp chỉ cần tìm con nghê là được, nghĩ tới thì thần thú thượng cổ không thể ngay cả khả năng mang mình ra ngoài cũng không có đi.

Một cửa này qua dễ dàng như vậy, cửa kế tiếp của con nghê chỉ sợ không dễ dàng như vậy đi. Dù sao đối phương cũng chính là một con chín người con trai của thần long, thần thú thượng cổ a.

Minh Phong ngẩng đầu nhìn không trung tối như mực—— ta sẽ trở về ngay, các ngươi phải chờ ta a!



“Bội La, ta đã lắp ráp thiết bị hoàn tất.”

Trong đầu Bội La truyền tới âm thanh cứng nhắc của Lam Việt, bản thân Bội La đang ở bộ lạc, không thể rời đi, bình thường chỉ có thể dùng thiết bị liên lạc liên hệ với căn cứ.

Ngoài mặt Bội La đang nhắm mắt ngủ, kì thật đang liên hệ với Lam Việt. Sau khi Minh Phong rớt xuống vách núi đen, Bội La đã bảo Lam Việt chuẩn bị đạn pháo, bất cứ lúc nào cũng có thể xóa bỏ tộc quỷ hút máu khỏi tinh cầu này.

Sở dĩ đến bây giờ vẫn chưa động thủ vì Bội La cảm thấy có lẽ Minh Phong còn muốn báo thù nhiều hơn mình, hơn nữa Minh phong cũng không hi vọng mình sử dụng vũ khí công nghệ cao.

Phi thuyền tổng hợp gen Minh Phong chuẩn bị cho Bội La lúc trước đã trở thành căn cứ phán đoán cậu còn sống hay không.

Minh Phong từng nói, một khi sóng điện não của cậu biến mất, khoang thuyền kia sẽ tự động truyền ra mật mã, Bội La sau khi sử dụng nó cũng không sửa đổi cài đặt kia, mà đến lúc này khoan thuyền cũng không tự động truyền mật mã, điều này thuyết minh nó vẫn tiếp thu được sóng điện não của Minh Phong.

Thực thần kỳ, Bội La đã thử qua tất cả biện pháp có thể sử dụng, nhưng không có cách nào dò xét tình hình bên dưới vực sâu, nhưng sóng điện não của Minh Phong lại vẫn có thể truyền ra. Bội La không biết vì cái gì, hiện giờ nó cũng không còn tâm tình nghiên cứu nguyên nhân, chỉ cần biết điều này đại biểu Minh Phong vẫn còn sống, như vậy là đủ rồi.

“Bội La, ngươi thật sự tính toán nếu Minh Phong đã chết thì phải hủy diệt tinh cầu này sao?”

Qua một lát, âm thanh Lam Việt lại truyền tới.

“Đúng vậy, thế nào, ngươi phản đối?”

“Không, ngươi không trang bị bất cứ trình tự nào để bảo hộ tinh cầu này, vì thế ta sẽ không phản đối. Chỉ là có chút không hiểu, vì một người mà buông tha cả tinh cầu. Theo sách vở trong cơ sở dữ liệu của ngươi, loại hành vi này là không đúng.”

“Ha hả, đứa ngốc, ngàn vạn lần đừng nói với ta ngươi đọc riết thành con mọt sách rồi đi. Nói tới thì, ta cũng không quản nó có đúng hay không, dù sao ta cũng không phải nhân loại. Cứ làm theo ý mình là được.” Bội La bắt đầu tẩy não tiểu bạch Lam Việt, nếu Minh Phong ở, phỏng chừng đang trợn trắng mắt.

“Nga.” Lam Việt ngoan ngoãn lên tiếng—— thụ giáo. (Author: a a a, Minh Phong a, ngươi mau trở lại a, yêm không muốn có một đứa con quỷ quái nữa, một đứa cực phẩm như vậy đã đủ rồi! Nếu ngươi không trở về, Lam Việt sẽ bị Bội La dạy hư a!!!)



Hoàn Chương 30.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK