• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày kết giới hai bên mở ra ngày càng gần, mọi người biết chuyện này càng lúc càng khẩn trương. Các chủng tộc trên tinh cầu này trước giờ chưa bao giờ bình tĩnh, đàn kết như lúc này.

“Cái gì?!” Cái bát trong tay Minh Phong rơi xuống đất, vỡ nát. Cậu không dám tin nhìn người trước mắt.

“Phong Hiên rơi vào kết giới.”

Nén xuống cơn đau lòng, Lạc Âu mở miệng nói. Hắn cũng không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật, Phong Hiên quả thực đã rơi vào nơi đó khi tránh công kích của sa hạt.

“Thực xin lỗi, chúng ta không bảo vệ được nó.”

Phong Báo ôm bả vai Lạc Âu, chuyện này là trách nhiệm của bọn hắn, bọn họ vốn có đủ sức mạnh để bảo vệ tôn tử, nhưng bởi vì nhất thời sơ sẩy mà tạo thành hậu quả không thể vãn hồi. Nhóm nhi tử của bọn họ mất đi đứa nhỏ, còn bọn họ thì mất đi tôn tử.

Minh Phong đờ đẫn đứng đó, tựa hồ không nghe thấy lời bọn Phong Báo nói.

“Lam sao vậy?” Phong Hổ vừa tiến vào phòng liền cảm giác không khí không đúng, y vội vàng bước tới hai bước ôm lấy bả vai Minh Phong.

“Phong Hiên rơi vào kết giới.” Đôi mắt Lạc Âu bắt đầu phiếm hồng.

Trái tim Phong Hổ nhảy dựng, cảm giác thân hình trong cánh tay mình run lên.

“Minh Phong, trước đừng gấp gáp, ngươi có cảm ứng được gì không?”

Ánh mắt Minh Phong có chút dại ra nhìn về phía Phong Hổ.

Phong Hổ ôm Minh Phong thật chặt, nâng cằm cậu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu.

“Ngươi đã quên sao? Ngươi cùng Phong Hiên có cảm ứng, mặc kệ là bên nào có nguy hiểm, đối phương đều có thể cảm ứng được a.”

Minh Phong trì độn cúi đầu, qua một hồi lâu mới nâng lên một lần nữa, lúc này đã tỉnh táo lại.

Đúng vậy, cậu cùng Phong Hiên có một loại cảm ứng kì quái, có thể mơ hồ cảm nhận được đối phương có bình yên hay không, hiện giờ cảm giác này vẫn còn tồn tại, hơn nữa tựa hồ cũng không cảm thấy đối phương có gì nguy hiểm.

Minh Phong lúc này mới thở dài một hơi.

Không có việc gì là tốt rồi.

Cuối cùng, vì quá lo lắng nên gọi con nghê tới hỏi tình huống.

“Cái kia a, nhân loại tiến vào tử linh giới đương nhiên có thể sinh tồn a. Không phải đã nói với các ngươi rồi sao? Chỉ cần nó đủ thông minh thì có thể sống sót trở về, kì thật ta cảm thấy các ngươi không cần lo lắng, dù sao kết giới vài năm nữa lại mở ra. Tiểu tử kia thông minh như vậy, trong thời gian vài năm này khẳng định có thể sống sót. Bất quá các ngươi không nên đi vào đó, làm vậy không tốt, ngược lại mục tiêu còn lớn hơn nữa, phải biết nơi đó các ngươi chỉ có thể trốn, tuyệt đối không có nơi yên ổn, trừ phi có người có thực lực cường đại che chở, tỷ như vương của các chủng tộc lớn hoặc khoa trương hơn một chút chính là vương của cả tử linh giới. Bất quá, chuyện đó cơ bản la không thể. Cũng đừng nghĩ chuyện đi cứu nó, kết giới kia lợi hại ở chỗ là người có thực lực càng yếu thì càng dễ thông qua, thực lực mạnh bao nhiêu thì độ khó sẽ theo bội số đó mà tăng lên.”

Nói một hơi, cuối cùng tổng kết lại chuyện này hoàn toàn không thể, cho dù lo lắng, bọn Minh Phong cũng chỉ có thể ở đây chờ đợi tin tức.



Bên kia, Phong Hiên ù ù cạc cạc bị hất văng vào kết giới, chính là thực mất hình tượng ngồi dưới đất ôm đầu khóc thét.

“Trời ạ, sao ta lại sơ ý để bị hất văng xuống đây a? Giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ chờ vài năm kết giới mở lại sẽ trở về? Vậy không phải mình phải ngây ngốc ở nơi quỷ quái này vài năm sao a.”

Nhìn như khóc thét, nhưng thân hình của Phong Hiên kỳ thực đang bày ra tư thế thích hợp nhất để phòng ngự cùng công kích.

Phong Hiên cũng không biết mình hiện giờ đang ở đâu, tóm lại, không phải là ở phụ cận kết giới. Nói đùa, nó từng nghe con nghê nói tới những sinh vật ở tử linh giới—— ách, tuy bọn họ đều là vật chết, nhưng vẫn gọi là sinh vật đi. Dù sao đó chỉ là một phương thức tồn tại khác của sinh mệnh—— trí tuệ không hề thấp hơn so với tinh cầu, thậm chí còn hùng mạnh vô cùng, ngay cả con nghê cũng phải kiêng kị vương tử linh giới ba phần, không có khả năng phát hiện kết giới có vấn đề. Mà nếu đã nhận ra thì không có khả năng không phái người trông coi nơi đó.

Chính là hiện giờ ngay cả một sinh vật trí tuệ Phong Hiên cũng chưa gặp qua, lúc mới tỉnh lại, nó phát hiện một bộ xương khô đi ngang qua người mình thì nó bị dọa hoảng, chính là sau đó nó phát hiện bộ xương kia căn bản không phát hiện sự tồn tại của nó. Lúc này Phong Hiên mới nhớ ra, sinh vật cấp thấp trong tử linh giới không có trí tuệ, bọn nó chỉ biết theo bản năng mà hấp thu năng lượng tử linh giới cùng chém chiết đồng loại để đề cao thực lực của mình. Gia khỏa không có nửa điểm tác dụng như Phong Hiên, người ta bận tâm tới mới là chuyện lạ.

Tử linh giới khắp nơi đều mù mịt, không có ban ngày cùng ban đêm, cũng không có thực vật cùng động vật. Thoạt nhìn thực đơn điệu, nhàm chán.

Phong Hiên thở dài, kiểm tra túi không gian của mình—— đúng vậy, nó cũng có một cái, lúc trước nhìn thấy ba ba cùng đại ca có thì cảm thấy thực mới mẻ, vì thế nó liều mạng dọa dẫm lấy lòng để Lam Việt giúp mình làm một cái. Hiện giờ xem ra, quyết định này của nó thực sự rất anh minh, bằng không ở thế giới toàn xương khô này, nó không phải đói chết thì cũng khát chết, chết kiểu này thực không đẹp đẽ gì. Không nghĩ tới chuyện, nếu nó biến thành cương thi hay bộ xương khô linh tinh thì càng 囧.

Chỉnh lí lại túi không gian một chút, bên trong có một đống dịch dinh dưỡng, là lúc trước Lam Việt nhét vào, nói là dù sao không gian cũng đủ lớn cứ nhét một đống phòng thân, một lọ có tác dụng bù đáp toàn bộ nhiệt lượng cùng hơi nước tiêu hao trong một ngày, có lợi, nhưng Phong Hiên không thích khẩu vị của nó. Lam Việt vì phòng ngừa sự cố nên đã nhét dịch dinh dưỡng đủ cho Phong Hiên uống trong một trăm tám chục năm. Không phải Lam Việt nhét hết tất cả dịch dinh dưỡng vào đây đi. (Lam Việt: kia chỉ là một phần nhỏ, căn cứ mấy năm nay liên tục điều chế dịch dinh dưỡng, nhưng không hề tiêu hao nên tích trữ rất nhiều, vì thế…)

Mặt khác, còn một ít thức ăn chín, nói là một ít chứ thực ra số lượng rất khủng bố. Phần lớn là ba ba cùng nó tự mình làm, còn lại là nó năn nỉ Văn Trạm làm, số còn lại là của những người khác. Nhớ tới lúc trước mình liều mạng thu thập đồ ăn trong ánh mắt kì quái của mọi người, Phong Hiên thực hắc tuyến nghĩ, không lẽ nào từ lúc đó mình đã sớm có dự cảm?

Mặc khác còn có không ít hoa quả, khoai lang, lương thực, gia vị… Cái này không phải Phong Hiên thu thập, bởi vì chỉ có ba người có túi không gian, mà nó lại thích chạy ra ngoài, vì thế thường xuyên bỏ một lượng lớn hàng hóa để tiến hành giao dịch. Số này đều là hàng hóa, bất quá hiện giờ xem ra, có thể tạm thời lấy chúng nó làm của riêng.

Có lẽ nên cảm thấy may mắn vì bị rơi xuống nơi này, ít nhất tựa hồ không có sinh vật uy hiếp sinh mạng Phong Hiên. Nhìn xung quanh thì chỉ thấy có vài bộ xương khô đi tới đi lui, ngẫu nhiên còn gặp phải vài màn ác chiến. Có vẻ nơi này thực hoang vắng a, kia mình nên làm gì bây giờ?

Rời khỏi nơi này là khẳng định, nó phải tìm được vị trí kết giới, sau đó mới có thể chờ đến lúc kết giới mở ra trở về nhà.

Nhận mệnh đứng dậy, Phong Hiên đi về một hướng.

Mở dụng cụ tính thời gian, đã mười hai giờ rưỡi, hèn chi cảm thấy đói bụng.

Vì thế mới đi không được hai bước, Phong Hiên lại tùy tiện ngồi xuống đất, nghĩ nghĩ, sau đó lấy ra một phần thịt sư tử kho tàu ba ba làm, lại thêm một cái bánh mì lớn, một dĩa rau xào nấm, lại một phần nước thịt luộc, bắt đầu ăn!

“Đồ ba ba làm vẫn luôn ngon như vậy, làm đứa con của ba ba thực sự là rất hạnh phúc.” Vừa ăn, Phong Hiên vừa cảm khái. Về phương diện nấu nướng này thiên phú của nó rất bình thường, hơn nữa còn không có hứng thú quá lớn, vì thế tay nghề rất bình thường, tuyệt đối không thể so với Minh Phong đã đạt tới cấp bật đại sư. May mắn, nó lại là đứa con sủng ái nhất của vị đại sư này a, còn người còn lại là bầu bạn của lão ca nhà nó. Vì thế, tiểu tử này xét về phương diện hưởng thụ ăn uống tuyệt đối làm tất cả mọi người phải đố kỵ.

Thức ăn rất nhanh liền được xử lý sạch sẽ, ngay cả nước thịt kho tàu cũng bị Phong Hiên xé bánh mì chấm sạch. Bỏ chén dĩa trống rỗng vào túi không gian, Phong Hiên xoa xoa thắt lưng định tiếp tục đi tới trước.

Kết quả chỉ mới xoay được một nửa thì Phong Hiên ngây ngẩn cả người, bởi vì một nam nhân đẹp tới mức trời đất quay cuồng, nhật nguyện vô quang đột nhiên xuất hiện trước mặt nó, đôi mắt to tròn đen láy nhìn nó chằm chằm.

Được rồi, nói hơn khoa trương một chút, nam nhân này bộ dáng quả thực rất đẹp, không phải tuấn mỹ mà là xinh đẹp! Mái tóc đen dài như thác nước trút xuống xõa sau lưng, da dẻ trắng nõn trong suốt, nhẵn nhụi tới mức không nhìn thấy lỗ chân lông, mi mảnh mắt to, sóng mũi cao thẳng, đôi môi dày hồng nhuận. Trên người tản mát ra khí chất lạnh lùng phóng khoáng. Nói tóm lại, đây là người đẹp nhất Phong Hiên từng thấy.

Dáng người người nọ tinh tế hơn Phong Hiên, bất quá chiều cao hai người không sai biệt lắm, nếu nói nghiêm khắc thì Phong Hiên cao hơn một chút.

Phong Hiên bị nhìn đến rùng mình—— người này bộ dáng thực đẹp, nhưng ánh mắt lại băng lãnh đến mức làm người ta cả thấy nhiệt độ xung quanh trực tiếp giảm xuống không độ, thực đáng sợ a!

“Có chuyện gì sao?” Nhếch môi, mỉm cười thực sáng sủa chào hỏi, chính là cơ thể lại hơi căng cứng, chuẩn bị bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Đúng vậy, bỏ chạy.

Phong Hiên không phải đứa ngốc, người này đột nhiên xuất hiện trước mắt nhưng nó không hề phát hiện hơi thở đối phương. Này nói lên cái gì?

Nó nói thực lực hai người tuyệt đối không phải ngang nhau!

Phong Hiên cũng không bị sắc đẹp mê mẩn, nơi này không có khả năng xuất hiện nhân loại, như vậy giải thích duy nhất là người trước mắt chính là cương thi tộc, con nghê có nói chủng tộc này bộ dáng càng xinh đẹp đại biểu thực lực càng mạnh.

Phong Hiên mới không ngốc mà phản kháng, vẫn là tìm cơ hội bỏ chạy thì tốt hơn. Sự thực, Phong Hiên hoài nghi nếu đối phương thực sự muốn bắt thì nó chạy hay không chạy đâu còn là vấn đề nữa.

Ánh mắt lạnh như băng của đối phương trượt một vòng trên người Phong Hiên, nó cảm thấy mình hệt như đang ở trong mùa đông giá lạnh, không có bất cứ năng lượng bảo hộ nào mà chạy đi tắm nước lạnh—— kì thực nó vẫn thích tắm nước lạnh vào mùa hè hơn, thực sự.

“Ngươi vừa rồi làm cái gì?”

Phong Hiên hắc tuyến, âm thanh cùng dung mạo của người này không tương xứng chút nào, trầm thấp lạnh lùng tới kinh ngạc, thực sự là có cảm giác chênh lệch quá mãnh liệt.

“Ăn cơm a.” Phong Hiên trả lời đương nhiên, sau đó mới nhớ tới, sinh vật nơi này không cần ăn cơm, bọn họ chỉ cần tu luyện là được. Ô, vì cái gì nó lại có sự cảnh giác thấp như vậy với người trước mặt a, rõ ràng người này rất nguy hiểm, chẳng lẽ nó bị sắc đẹp mê hoặc?

“Cái kia, ngươi có muốn ăn thử không, ăn ngon lắm.” Phong Hiên thật cẩn thận đưa ra đề nghị, ý đồ bù đắp lại sai lầm vừa nãy của mình.

Người nọ trầm mặc một chốc, sau đó dứt khoát ngồi bệch xuống đất. Thực rõ ràng, tư thế này cũng học từ Phong Hiên.

“Ta nghĩ xem nên ăn món gì—— ân, nhìn ngươi giống như chưa từng nếm qua món gì, vậy dứt khoát ăn hết toàn bộ đi. Này, thịt nướng!”

Chiêu dùng thức ăn để ngoại giao kinh điển, lúc trước ba ba dựa vào chiêu này mà dụ dỗ được không biết bao nhiêu chủng tộc lớn nhỏ, không biết lần này có thể thành công hay không.

Phong Hiên tuyệt đối không thừa nhận bởi vì thịt nướng trong túi không gian là món có số lượng nhiều nhất, không nỡ đưa món khác nên mới cho đối phương một khối thịt tự mình nướng.

Nghĩ nghĩ, lại lấy thêm một miếng nhỏ, Phong Hiên cảm thấy mình nên làm mẫu một chút thì tốt hơn.

“Cắn một ngụm, sau đó nhai nhai vài cái, cảm thấy không sai biệt lắm thì có thể nuốt xuống.” Phong Hiên tự mình ăn một ngụm to, xem như làm mẫu.

Người nọ không chút chần chờ đưa thịt nướng lên miệng, cắn một ngụm. Ánh mắt xinh đẹp hơi trừng lớn một chút, tốc độ ăn rõ ràng nhanh hơn.

Tay nghề của mình lần đầu tiên được người ta thưởng thức như vậy, Phong Hiên cảm thấy người này kì thực cũng không tệ. Thấy người nọ ăn đã sắp hết, lại lấy ra một khối đưa qua.

Đối phương không chút khách khí nhận thịt nướng, tiếp tục ăn.

Ăn liên tục mấy khối, người nào đó mới chịu dừng lại, dùng mu bàn tay trắng nõn mềm mại lau lau miệng. Khóe miệng Phong Hiên co rút, động tác này vừa nãy cũng là nó làm a.

Lúc này Phong Hiên mới chú ý, trên người mỹ nhân có mặc quần áo.

Wow, hóa ra tử linh giới tiên tiến như vậy sao? phải biết nếu không phải ba ba, lão ca cùng Lam Việt tới thì tinh cầu bên kia không biết phải qua bao nhiêu năm nữa mới có thể chế ra quần áo, người nơi này cư nhiên đã có?! Thần kỳ!

“Ngươi không phải người nơi này.” Là câu trần thuật, không phải câu nghi vấn.

Nhìn ánh mắt to có thể đông chết người nhưng lại làm người ta nhịn không được cứ muốn nhìn mãi, bên trong không có nửa phần do dự, hiển nhiên những lời này, đối phương đã thực khẳng định.

Phong Hiên nhún nhún vai, dứt khoát thừa nhận.

“Ân, ta từ bên kia kết giới tới đây, là một nhân loại.”

“Bên kia có bộ dáng gì?”

“Không giống bên này, có rất nhiều màu sắc, cũng không mờ mịt như ở đây, hơn nữa nơi đó có thân nhân cùng bằng hữu của ta. Bất quá, nói về năng lượng thì hai bên hoàn toàn khác nhau, tỷ như nếu ở đây thì ta hoàn toàn không thể tu luyện, bởi vì năng lượng của thế giới các ngươi ta không thể chuyển nó thành năng lượng của mình. Cùng lý do này, các ngươi cũng không thể tu luyện ở bên kia. Như vậy, các ngươi còn muốn tiến công bên chúng ta nữa không?” Phong Hiên nghiêm túc hỏi.

Người nọ sửng sốt, không trả lời: “Vậy nhóm các ngươi có muốn tiến công nơi này không?”

Phong Hiên bĩu môi: “Đương nhiên không rồi, bên kia chúng ta cũng có thiệt nhiều việc, sao có thời gian rãnh mà qua bên này. Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta a!”

“Còn không biết. Có thể phải xem tình huống bên các ngươi rồi nói sau.”

Phong Hiên lại hắc tuyến, có cần nói rõ ràng như vậy không?

“Ta gọi là Phong Hiên, ngươi tên gì?”

“Hồn.”

“Chỉ một chữ?”

“Chỉ một chữ.”

“Nga, không có việc gì thì ta đi trước.”

Đứng dậy muốn rời đi, đáng tiếc, thất bại, áo bị người kéo lại. Phong Hiên thậm chí có thể tưởng tượng được ngón tay đối phương thon dài trắng nõn cỡ nào. Theo người kia tới gần, luồng hơi thở lạnh lẽo cũng bắt đầu ập tới.

Vừa rồi nó rõ ràng nhìn thấy người này bị dời lực chú ý, vì sao còn phản ứng nhanh như vậy, chẳng lẽ thực lực của bọn họ kém nhiều vậy sao?

“Ngươi muốn đi đâu?”

Hồn kéo Phong Hiên xoay lại, nhìn vào mắt Phong Hiên hỏi.

Giãy giụa một chút, trực giác của Phong Hiên nói cho nó biết nên nói thật thì tốt hơn.

“Đi tìm kết giới, chỉ có tìm được nơi đó ta mới có thể về nhà.”

“Về nhà?”

“Đúng vậy, ta đột nhiên rơi xuống đây, ba ba ta nhất định sẽ rất lo lắng, phụ thân xấu xa cũng sẽ rất lo, tuy lúc ta ở thì phụ thân luôn khi dễ ta. Còn có bọn gia gia nữa, khẳng định thực tự trách, cũng thực lo lắng, hơn nữa, nơi này ta lại không quen thuộc, ở lại cũng không dễ chịu.”

“Phải không?”

“Ân.”

“Ta đã biết.” Nói xong, Hồn kéo Phong Hiên đi tới trước.

Phong Hiên ở phía sau thực rối rắm, vì cái gì vừa nãy nó đột nhiên có cảm giác không tốt, nó chưa nói sai gì đi.

Hoàn chương 67.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK